Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 595 - Chương 595: Hôn Môi Cuồng Ma

Chương 595: Hôn Môi Cuồng Ma Chương 595: Hôn Môi Cuồng Ma

Sau khi trôi qua chừng mười phút đồng hồ, Thái Hòa đột nhiên chồm thân thể về phía trước, thấp giọng nói ra: “Bọn họ đến rồi!”

Vài người đội viên lập tức khẩn trương nâng lên họng súng, nhắm ngay hắn phương hướng chỉ.

Rất nhanh, vài bóng người cũng xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của bọn hắn.

Hô hấp của bọn hắn lập tức dồn dập lên, đồng thời không tự chủ được lui ra sau hai bước, nhưng mà khẩu súng vẫn cầm rất chắc chắn.

“Hít hà! Là nhóm của Trần đội trưởng đang chạy tới! Còn mày là không phải Zombie...”

Một người đội viên cuối cùng thấy rõ bộ dáng người tới, lập tức thở phào một cái, nói ra.

Trong mười phút mới vừa rồi, dây thần kinh của bọn hắn vẫn mãi căng lên rất chặt.

Thái Hòa không có tùy tiện nói ra chuyện mình có thể sớm phát hiện tình hình quân địch, dù sao cái vòi tinh thần của hắn cũng không phải mạng lưới to lớn như của Trần Lao Công, hiệu quả hoàn toàn dựa vào sức mạnh tinh thần lực của hắn.

Thay nhau hấp thụ nước bọt của ba người Lê Bống, thậm chí bị những đội viên này đã coi như là hôn môi cuồng ma, nhưng cũng không thể đuổi kịp tốc độ tiêu hao tinh thần lực.

Cho nên năng lực dò xét như anten chảo của cái vòi tinh thần, ở trong khoảng thời gian chừng mười phút đồng hồ này, vẫn mãi ở trong trạng thái dần dần yếu bớt.

Nhưng mà phát hiện nhóm người của Trần Tiểu Vy sớm hơn 30 phút, đã là kiên trì cực hạn của Thái Hòa.

“Lần thứ nhất phát hiện hôn môi cũng là việc tốn thể lực, còn may là cuối cùng bọn hắn đã tới.” Thái Hòa sờ lên bờ môi hơi run lên, bất đắc dĩ nghĩ đến.

Team của Thái Hòa đột nhiên từ trong góc nghênh đón, cũng dọa cho nhóm người của Trần Tiểu Vy nhảy dựng.

“Là các ngươi hay sao.” Một người trong đó bỏ khẩu súng xuống, hơi hoảng hốt mà hỏi thăm, “Các ngươi bên này như thế nào vậy?”

Một gã đội viên đứng ở bên cạnh Thái Hòa đáp: “Khá tốt, bự con chết rồi. Những người khác không có việc gì.”

“Chúng ta còn nghĩ đến đám các ngươi đi trở về, hơn nữa hơn phân nửa đã chết ở nơi đó rồi.”

Người nọ lộ ra một chút vẻ sầu thảm nở nụ cười, nói ra: “bên nhóm của chúng ta chết rất nhiều người, nhưng mà nhiệm vụ vừa mới chỉ bắt đầu mà thôi. Ngoại trừ lùi lại đến bên này, cơ bản không có biện pháp nào khác.”

Hắn vừa thốt ra lời kia. Vài tên đội viên đi theo Thái Hòa mặc dù đều lộ ra sắc mắt đau buồn, nhưng vẫn là không nhịn được nhìn thoáng qua lẫn nhau với sắc mặt may mắn thoát ra từ cõi chết.

Nếu như không phải có Thái Hòa mà nói, hiện giờ có khả năng bọn hắn đã trở thành bửa tiệc của Zombie rồi.

Toàn thân Trần Tiểu Vy rách tung toé, mặt dính rất nhiều vết đen xám, nhìn qua tình huống không tốt lắm.

Mọi người cùng đi với nàng đều sắc mặt trắng bệch, nhất là Lâm Văn Chung, dường như đã hoàn toàn không đứng vững.

Trên người Nguyễn Trung Hiếu dính đầy vết máu, một tay đỡ lấy Lâm Văn Chung, tay kia lập tức vịn Trần Lao Công.

Đi theo đội viên bên cạnh bọn hắn còn thừa lại hai người. Vậy mà thương vong so bên đội của Thái Hòa này còn muốn thảm trọng hơn nhiều lắm.

“Những Zombie dị biến này là chủ lực, hay chỉ là một đám cá con bị phân tán đi ra?” Trần Lao Công cau mày nói ra.

Lâm Văn Chung dựa lên trên tường, ngực phập phồng kịch liệt, suy yếu nói: “Ta hy vọng là chủ lực...”

“Không có khả năng. Trong báo cáo đề cập tới có một Zombie dị biến lợi hại nhất là người dẫn đầu trong đó, những Zombie dị biến này chắc là tách ra được một ít quân lính tản mạn. Phiền toái chính thức còn ở phía trước.”

Trần Tiểu Vy lắc đầu. Nói ra.

Nàng chú ý tới những người khác đang nhìn vào cáo lỗ thủng trên áo nàng, trùng hợp ngay vị trí giữa hai ngọn núi của nàng, nàng lập tức hơi bất mãn buồn bực hừ một tiếng, sau đó từ trong ba lô kéo ra một cái áo khoác che lên trên người nàng.

Thái Hòa chú ý tới có dấu vết cháy trên người nàng, có khả năng nàng đặc biệt mặc một bộ áo da như vậy, cũng có liên quan tới những dấu vết này.

Nếu đổi lại loại vải vóc khác, khó có thể tưởng tượng hiện giờ nàng sẽ trở thành hình dáng gì nữa...

“Nếu có Zombie dị biến bị phân tán đi ra, vậy thì nói rõ bộ đội chủ lực chưa chắc còn có bao nhiêu. Chúng ta cũng không cần quá mức tuyệt vọng.” Trần Lao Công miễn cưỡng cười cười. Nói ra.

Nhưng mà ai cũng biết lời nói này của hắn chỉ là để an ổn lòng người mà thôi, trong lúc nhất thời không có bất kỳ người nào mở miệng.

Hắn lại chuyển hướng về phía Thái Hòa, thấp giọng hỏi: “Tình huống hiện giờ ngươi cũng thấy đấy, ta biết rõ bất kỳ lúc nào ngươi có thể bỏ dở tham dự nhiệm vụ...”

“Ta còn chưa có bị sợ đến bỏ chạy như vậy.” Thái Hòa vuốt vuốt mi tâm. Nói ra.

Những Zombie dị biến này đối với đội viên bình thường mà nói rất có tính chất uy hiếp, nhưng đối với Thái Hòa mà nói, vẫn còn trong phạm vi hắn thừa nhận nguy hiểm.

Trần Lao Công lập tức nở một nụ cười: “Như vậy thì thật tốt quá, nếu như nhiệm vụ hoàn thành. Ta sẽ đưa ra báo cáo xin thêm thù lao, hy vọng ở trên có thể cho ngươi thêm một chút thù lao.”

Bình Luận (0)
Comment