Nàng duỗi tay gạt xuống tro bụi trên cửa sổ xe. Nhìn thấy bóng dáng gương mặt chính mình hơi mờ mờ trong tấm kiếng xe này: “Ta là ai? Thật hỗn loạn...”
Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi đi dọc theo đường cái về phía phương hướng Sài Thành...
“Đây là ta đọc được trí nhớ của nàng hay sao?”
Thái Hòa cảm giác dường như mình nhập vào trong thân thể Nữ Hoàng Bạch Tuộc một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó cùng với nàng trở về quá khứ thể nghiệm lại một lần nữa vậy.
Loại cảm giác này tương đối chân thật, trước khi lấy lại tinh thần, Thái Hòa thậm chí hoảng hốt thoáng một chút.
Sau khi biết được những sự kiện xảy ra với Nữ Hoàng Bạch Tuộc, đột nhiên Thái Hòa đã có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Ngoại trừ ba người Lê Bống ngoại trừ những con Zombies kia, thật ra cũng là một thân thể có mạng sống. Sau khi bọn hắn tiến hóa, dường như là bọn họ sinh ra một đoạn tánh mạng mới một lần nữa.
Đây cũng là một loại tiến hóa. Mà trong quá trình khi bọn họ tiến hóa, lúc đầu nhân loại bị loại bỏ rồi, rớt xuống từ tầng cao nhất chuỗi thức ăn.
Zombie tiến hóa là đang trên cơ sở hủy diệt nhân loại mà hoàn thành đấy...
“Nghĩ nhiều chuyện như vậy cũng vô dụng, ta chỉ hy vọng ta và các nàng Lê Bống có thể sống tiếp được. Ta không bao giờ... muốn mất đi nàng nữa.”
Vẻ mê mang trong mắt Thái Hòa lập tức biến mất. Đã từng mất đi rồi, mới có thể càng hiểu được quý trọng, dù nàng là Zombie, suy nghĩ của Thái Hòa cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi.
“Roẹt!”
Cuối cùng Thái Hòa rút ra được cánh tay bị trói ở sau lưng, hắn nắm chặt đường đao, sau đó dùng sức chém xuống phía Nữ Hoàng Bạch Tuộc.
Nhưng một cái vòi lại mạnh mẽ quấn lấy cổ tay của hắn, sau đó dùng sức vứt hắn ra ngoài.
“Cmn!”
Độ cao đường hầm Metro cũng cỡ khoảng tám chín mét, không sai biệt lắm tương đương với trực tiếp té xuống từ trên lầu ba.
Thậm chí Thái Hòa còn không có kịp phản ứng, cũng cảm giác mình sắp được ôm trọn đất mẹ vào lòng rồi.
Hắn đường đao đỉnh tất cả đều là vết máu, xem ra có lẽ cho Nữ Hoàng Bạch Tuộc một lần trọng thương, nhưng kế tiếp tựu đến phiên hắn bản thân bị trọng thương rồi, nói Nếu như ở phía dưới là vật gì sắc nhọn, nói không chừng còn sẽ trực tiếp lòi phèo ra ngoài.
Độ cao không xem như rất cao, nhưng hắn là bị ném ra văng lông lốc đấy, hơn nữa phía dưới là con đường, còn có xe cộ bị vứt bỏ.
Quả nhiên Zombie Cấp Thủ Lĩnh hết sức khó đối phó, ngay cả khi ở trong khu vực chật hẹp như vậy.
Năng lực chiến đấu đơn thuần, Nữ Hoàng Bạch Tuộc tuyệt đối là Zombie mạnh nhất hắn đã từng nhìn thấy, chớ nói chi nàng còn lấy được kiến thức và trí lực của một người nhân loại là Stella.
Nàng là một loại binh khí chiến đấu hoàn mỹ, hơn nữa đúng là Stella đã hoàn toàn biến thành nàng. Vậy cũng xem như nguyện vọng của Stella đã thực hiện được rồi nha...
“Ah!”
Trong nháy mắt ngay khi Thái Hòa sắp rơi xuống đất, tinh thần lực của hắn bỗng nhiên đạt đến trạng thái tập trung cao độ.
Tất cả mọi thứ xung quanh ở trong mắt hắn đều trở nên đặc quánh lại..., không khí thật giống như biến thành chất lỏng hết sức kẹo kéo đặc quánh lại. Đồng thời thanh âm chung quanh cũng trở nên hết sức rõ ràng.
Khối vụn bê tông cùng hắn rớt xuống, bóng dáng Lê Bống chạy về phía hắn, một con Zombie dị biến đang bị Yuna chém giết, thậm chí là những vết máu tung tóe lên kia.
Thái Hòa con mắt thật giống như biến thành 1 cái kèm theo quay chậm đặc hiệu cameras, hết thảy trong mắt hắn đều trở nên mười phần rõ ràng.
Nhưng đồng thời, Thái Hòa cũng cảm giác được đầu của hắn phảng phất muốn nứt ra rồi vậy.
Trong vài phút ngắn ngủi mới vừa rồi kia, tinh thần lực của hắn đã trải qua quá trình liên tục tiêu hao sạch sẽ, lại không ngừng đạt được bổ sung, thật giống như vô số lần mò tới cực hạn của mình vậy.
Hơn 10 cái vòi tinh thần của Thái Hòa thời điểm khi sắp rơi xuống đất, nắm được nóc đường hầm.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tinh thần lực vốn là vô hình, lại có thể chính thức tiếp xúc được vật thể, hơn nữa có thể thừa nhận được lực lượng khổng lồ khi Thái Hòa rơi xuống.
Tốc độ rơi xuống của Thái Hòa lập tức chậm lại, cuối cùng ở thời điểm cách mặt đất không đến một mét, hắn cảm giác đầu óc đau đớn một trận, trước mắt tối sầm, lập tức té xuống.
Một thân thể mềm mại lập tức ôm được hắn, Thái Hòa cảm giác đầu của mình đâm vào trên một vật mềm mại, hơn nữa co dãn còn rất là tốt, rất êm ái đấy...
“Hòa Ca... Ngươi... Ngươi không sao chứ?”
Cặp mắt to của Lê Bống nhìn từ trên xuống dưới Thái Hòa đầy vẻ lo lắng.
“Không có... Không có việc gì...”
Mí mắt của Thái Hòa càng ngày càng nặng nề hơn, hắn muốn cố gắng mở to mắt, nhưng phảng phất đầu óc lại bị giống hệt như xả sạch năng lượng, đau đớn muốn nứt.
“Không có việc gì rồi, Hòa Ca... Không có việc gì rồi...”
Lời nói của Lê Bống nhỏ nhẹ lại để cho Thái Hòa từ trong đau đớn cảm nhận được một chút bình tĩnh, đầu của hắn càng ngày càng nặng, cuối cùng mí mắt chậm rãi khép lại.