Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 684 - Chương 684: Gặp Lại Cường Đô La

Chương 684: Gặp Lại Cường Đô La Chương 684: Gặp Lại Cường Đô La

Ở trong số đám người này, thậm chí có một người là hắn quen biết đấy.

Nhưng mà so với lúc trước, hiện giờ hắn đã hoàn toàn biến thành một bộ dáng khác.

Dáng người nhỏ gầy, tóc rối loạn, mặc trên người một cái áo lông vô cùng bẩn, đi theo đằng sau hai người đàn ông kia, trên lưng vác một cái túi lớn khá gian nan.

“Đây chẳng phải Cường Đô La hay sao?” Thái Hòa mở to hai mắt nhìn, tự nhủ.

Lúc này Cường Đô La giống hệt hơi không kiên trì nổi nữa, dưới chân nghiêng một cái, suýt nữa làm rớt trên mặt đất.

Hắn không cẩn thận đụng trúng người đàn ông vóc dáng nhỏ sau lưng, đối phương lập tức trừng mắt tàn bạo liếc hắn một cái, sau đó đá một cước vào trên bắp chân của hắn: “Ngươi cmn sinh ra không có mắt hay sao!”

Một cước này, hắn lập tức bổ nhào về phía trước, vừa vặn đâm vào trên người gã đàn ông phía trước kia.

Biến cố bất thình lình lại để cho Cường Đô La lập tức sắc mặt trắng bệch, toàn thân cứng ngắc đứng ở đằng kia, run rẩy nói: “Thật... Thực xin lỗi... Lão đại...”

Người vóc dáng nhỏ cũng sửng sốt một chút, sau đó cũng không nói tiếng nào, lui ra sau hai bước, bày ra tư thế xem cuộc vui.

Hai người khác cũng lộ ra nụ cười nhìn hơi hả hê nở, cũng chỉ có một cô gái tóc ngắn hơi đồng tình nhìn hắn một cái.

Va chạm này, hai người kia nói chuyện lập tức bị cắt đứt rồi.

Gã đàn ông bị đụng vào người kia cầm súng xoay đầu lại, ánh mắt tràn đầy lệ khí.

“Quan lão đại, thật xin lỗi, thật sự...”

Chứng kiến dạng này cẩn thận sợ hãi của Cường Đô La bộ, nam nhân này dường như thoáng chốc trở nên cực kỳ không kiên nhẫn, nâng lên một cước đạp Cường Đô La té văng ra.

“Cmn xin lỗi có ích à! Tao thật sự là nhìn mày là muốn cười, một tên ngu ngốc!”

Cường Đô La kêu lên một tiếng rên, lại lập tức vội giãy giụa muốn đứng lên: “Xin lỗi. Ta không phải cố ý đấy...”

Nhưng mà hắn càng như vậy, gã đàn ông kia lại dường như càng mạnh hơn.

Không đợi Cường Đô La đứng lên, hắn lại đạp tới một cước, sau đó đã giơ lên súng trong tay. Đập tàn bạo vào trên trán Cường Đô La.

Cường Đô La lập tức rú thảm một tiếng, chờ lúc bò dậy hắn lần nữa, trên đầu đã chảy ra máu tươi.

Cô gái tóc ngắn kia giật giật bờ môi, dường như muốn ngăn cản. Nhưng cuối cùng còn chưa kịp mở miệng.

“Lời nói thật nói, ta ghét nhất ngươi rồi. Trước kia không phải con ông cháu cha sao? Hò hét trâu bò hay sao? Kết quả hiện giờ còn không phải giống như con chó đi!”

Bị gã đàn ông gọi là Quan lão đại cười mỉa hai tiếng, nói ra.

Cường Đô La nhưng chỉ là cúi đầu, không nói gì. Cũng không có ai chú ý tới, quả đấm của hắn đã nắm lại thật chặt.

Lúc này Thái Hòa chạy tới góc tường, ánh mắt lộ ra hơi phức tạp.

Cường Đô La bị đánh là người quen cũ của hắn, hai người đến trường từ tiểu học lên cấp hai lúc vẫn là bạn bè.

Ông già nhà thằng Cường Đô La là giám đốc một công ty chế biến xuất khẩu gỗ, gia đình giàu có, thời điểm đi ra ngoài ăn chơi cũng biểu hiện ra rất là hào phóng.

Hắn không có tật xấu của một số con ông cháu cha như ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh. Làm người rất là ngay thẳng. Rất hợp tính tình Thái Hòa.

Nhưng từ sau khi cha mẹ Thái Hòa qua đời. Hai người ngược lại lui ít có lui tới nữa.

Lúc trường cấp 3, hắn bỏ không đi học chung trường học với Thái Hòa nữa, chạy tới đi một trường học quý tộc.

Sau đó mặc dù đã gặp mấy lần. Nhưng Thái Hòa lại cảm giác được thật sâu có cái hào rộng giữa hai bên càng lúc càng lớn, cơ bản không cách nào chơi chung được với nhau như lúc xưa. Còn thêm thái độ Cường Đô La lạnh nhạt, hai người cũng cứ như vậy mà cơ bản cắt đứng liên hệ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, vậy mà ở nơi này lại gặp phải hắn?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, cuộc sống ngay cả con chó cũng không bằng.

Trong lúc nhất thời tâm tình Thái Hòa hết sức phức tạp, năm đó hắn cũng chỉ là một cậu thiếu niên học cấp hai, bởi vậy chửi bới Cường Đô La trong lòng không ít.

Đối với Cường Đô La mà nói, hắn chỉ là tiểu tử nghèo, lại không có cha mẹ, xem chừng lại tiếp tục lui với cùng hắn, có lẽ có mất thân phận của hắn nha...

Nhưng theo thời gian trôi qua, loại tâm tư này của Thái Hòa cũng dần dần phai nhạt, ngẫu nhiên nhớ lại người này, cũng hơn phân nửa là muốn nhớ ngày đó lúc hai người vẫn là bạn bè, những hành vi kia cực kỳ giống hai đồ đần khoái hoạt.

“Con ông cháu cha cái gì, ta nhổ vào! Đkmn có đôi khi ngẫm lại, tận thế đến rồi vẫn rất thoải mái đó a, những chó hoang này xem thường chúng ta, hiện giờ thật trở thành chó! Con chó này trước kia cũng ở tiểu khu chúng ta, đại học còn không có tốt nghiệp vậy mà đã lái xe thể thao rồi, bạn gái mỗi ngày đổi rồi lại đổi, nhiều lắm nha! Bố mày làm bảo vệ, mỗi lần nói với hắn buổi sáng tốt lành, tên đần này đều mặt lạnh gật đầu! Ta để cho mặt lạnh sao đồ đần ah! Ngươi ngược lại cũng cúi đầu với ta nha!”

Bình Luận (0)
Comment