Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 685 - Chương 685: Chém Gió Có Nguy Hiểm Nổ Súng Cần Cẩn Thận

Chương 685: Chém Gió Có Nguy Hiểm Nổ Súng Cần Cẩn Thận Chương 685: Chém Gió Có Nguy Hiểm Nổ Súng Cần Cẩn Thận

Tên đàn ông kia hết sức xem thường nhìn về phía Cường Đô La, lúc nói chuyện mang theo cổ giọng điệu cực kỳ mỉa mai: “Thời điểm tai nạn xảy ra, giống như chó nhà có tang vậy, từ trong nhà trốn tới, lúc ấy khóc đến nước mắt nước mũi lòng thòng đấy, nhìn qua cũng muốn buồn nôn. Người sống sót trong khu cư xá kia bị chết chỉ còn lại những người chúng ta rồi, nếu hắn không phải nhát gan như vậy, khẳng định cũng không sống đến bây giờ nha!”

Những người này lập tức cười vang một trận, gã đàn ông kia lại đập một báng súng xuống dưới, sau đó giơ lên tay: “Đi ra đây, bắt đầu..., những ngày này nhàm chán, vừa vặn tìm thú vui cho chúng ta. Nhớ rõ bố mày lúc trước cúi đầu cho mày như thế nào không? Ra đây, làm cái ta nhìn xem.” Trên đầu Cường Đô La chảy ròng máu tươi, hắn giữ im lặng đứng thẳng thân thể, trong mắt chớp động lên ánh mắt cực kỳ nhục nhã.

“Quan tiên sinh,chào... buổi sáng.”

Khi Cường Đô La cúi người, Quan lão đại lập tức cười lên điên cuồng.

Nhưng mà không đợi Cường Đô La đứng lên, Quan lão đại cũng lại thoáng đập một cái vào sau ót của hắn: “Tên đần, làm cũng không tiêu chuẩn một chút nào! Bố mày hận nhất là những đứa tụi mày rồi, nhìn thấy là sẽ lên cơn giận! Các cụ có câu rất chính xác, đó là công hậu vương hầu thời chúa trước, đến chúa thời này liệu có dám lên ngồi hay sao? Thực tế đám con ông cháu cha các ngươi ỷ vào cha mẹ trâu bò, là được trời cho hưởng thụ đấy...”

Quan lão đại đập bán súng xuống hai cái, lại phát hiện đầu Cường Đô La máu thịt bầy nhầy, đang nằm rạp trên mặt đất liên tục gào thảm.

Cô gái tóc ngắn kia cuối cùng không nhịn được, chạy lên tiến nói ra: “Đại ca ngươi đừng đánh nữa, sắp gây ra tai nạn chết người rồi...”

Một người đàn ông khác cũng ngăn cản hắn: “Xả ra cơn giận coi như xong.”

Quan lão đại có khả năng cảm thấy hơi thật mất mặt, vừa hùng hùng hổ hổ, vừa nhấc chân còn phải lại đạp.

Nhưng mà hắn vừa mới giơ chân lên, cũng cảm giác một cỗ cảm giác mát lạnh đột nhiên truyền đến từ dưới đùi.

Sau đó trước mắt mọi người ở đây, trên cái chân này đột nhiên lại phún ra một cái lỗ máu!

“Ah! Ah!”

Quan lão đại kêu thảm, thoáng chốc đã mất đi cân đối, ngã nặng nề trên mặt đất.

Trên người hắn liên tục phún ra thêm lỗ máu, súng ống trong tay cũng đã sớm rớt xuống.

Một người đàn ông khác khẩn trương bắt đầu nhìn quanh bốn phía..., nhưng mà vừa quay đầu, trên tay lại đột nhiên bị đánh một cái thật mạnh.

Hắn vô ý thức muốn bóp cò, nhưng lại bởi vì không rành sử dụng súng ống, cơ bản là không có bắn ra đạn.

Trì hoãn một khoảng thời gian ngắn như vậy, trên tay hắn lại trúng liên tục đã hai cái lỗ máu, khẩu súng kia lập tức bay đến phía trước.

Một người thanh niên tuổi trẻ từ trong bóng tối đi tới đưa tay một cái lấy được khẩu súng này, sau đó thuần thục lên nòng “Cạch” một tiếng, nhắm họng súng ngay người đàn ông đang chuẩn bị móc ra vũ khí kia.

“Ném đi.”

Thái Hòa ngắn gọn nói.

Gã đàn ông kia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía Thái Hòa, hắn vừa mới do dự, Thái Hòa lại nâng lên họng súng, một viên đạn bắn tới khu vực xa 1m bên cạnh hắn, sau đó bắn nát một cái bình thủy tinh ở đằng sau.

Hành động này lập tức dọa tới tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bắn miểng thủy tinh, điều này dĩ nhiên là một lần thẻ vàng rồi...

Nhưng mà không có người chú ý tới, thật ra chính Thái Hòa cũng ngây ngốc một chút.

“Ồ? Vốn định hết sức phong cách để cho con đạn đi qua dán gò má của đối phương, nhưng mà không hiểu lệch ra xa 1 mét là xảy ra chuyện gì? mặc dù không hợp với kịch bản, nhưng cũng may không có bắn vào trên tường, mà là bắn trúng cái bình thủy tinh... Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nổ không thành ngược lại thành ngu ngốc. Quả nhiên chém gió là có nguy hiểm hiểm, nổ súng cần cẩn thận nha...”

Thái Hòa âm thầm lạnh mình một cái, đồng thời ho khan một tiếng, nói ra: “Vứt bỏ toàn bộ vũ khí trên người xuống. Các ngươi cầm đao, dễ dàng làm cho ta khẩn trương. Mà ta là người chỉ cần khẩn trương một chút nha, ngón tay lại dễ dàng phát run.”

Gã đàn ông kia đã ra mồ hôi lạnh rồi, từ khi Thái Hòa lên đạn cùng với động tác nổ súng không chút do dự, thậm chí hắn nghĩ lầm Thái Hòa là binh sĩ nơi trú quân rồi.

Tay run hay sao? Lúc này cmn làm ơn không được run nha...

“Chúng ta buông, lập tức để súng xuống.”

Gã đàn ông dẫn đầu xốc lên áo ngoài từng chút một, sau đó rút ra một thanh khảm đao bên hông cho, ném lên trên mặt đất.

Ba gã đàn ông khác, còn có cô gái tóc ngắn kia, đều tự giác móc vũ khí cho ra ném đến dưới chân.

Duy nhất chỉ có Quan lão đại kia vẫn còn thống khổ rên rỉ, lăn qua lăn lại trên đất.

Ngược lại là Cường Đô La đã từ trong trạng thái hôn mê miễn cưỡng thanh tỉnh lại, nhưng mà lúc trước hắn nằm rạp trên mặt đất, dường như trong thời gian ngắn không còn sức lực lại đứng lên rồi.

Chứng kiến bộ dạng thê thảm của hắn khoảng cách gần, trong nội tâm Thái Hòa đột nhiên hơi tê dại.

“Ế ê, Cường Đô La, ngươi không sao chứ?”

Vừa thốt ra lời kia, Thái Hòa lập tức cảm giác chóp mũi cay thoáng một chút.

Mà Cường Đô La thì lại rung động toàn thân, khó có thể tin lau máu tươi trên mặt một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bình Luận (0)
Comment