Vũ Linh nói bọn hắn còn có việc phải xử lý trước, bởi vậy cũng không có lập tức mang đi Cường Đô La và Hồ Ngọc Hà.
Thái Hòa phỏng đoán chuyện mà bọn hắn phải xử lý, hơn phân nửa có liên quan tới nhân viên tình báo tử vong kia.
Nhưng mà xem sắc mặt của bọn hắn cũng không lo nghĩ, đoán chừng muốn giải quyết chuyện này đối với bọn hắn mà nói không khó khăn bao nhiêu. Lúc gần đi Ngô Thanh Báo lưu lại cho Thái Hòa chính là ánh mắt kia, ngược lại là thật thú vị.
Thái Hòa xem chừng, có lẽ ngày mai hắn sẽ bắt đầu hành động rồi.
Nhưng mà đến tột cùng vật thí nghiệm lén lấy ra như thế nào, lại làm như thế nào đưa đến trên tay Thái Hòa, còn phải kế hoạch thật tốt một trận mới được.
Vũ Linh và Ngô Thanh Báo đi rồi, chỉ còn lại team của Thái Hòa bốn mắt nhìn nhau. “Được rồi, đi tới chỗ ở tạm thời của ta trước thôi, trước hết đêm nay cùng tụi tao ở với nhau, ngày mai chờ bọn hắn đến rồi nói sau.”
Thái Hòa nói ra vác ba lô lên trên lưng môt cái, nói ra.
Hắn nhìn thoáng qua máy liên lạc trong tay, hiện giờ thứ này đang ở trạng thái khởi động máy.
Nhưng mà loại cục gạch này gần như phải chờ thời thời gian tương đối dài, cộng thêm Thái Hòa còn có một máy phát điện quay tay, mặc dù mở ra cả đêm cũng không thành vấn đề.
Ngược lại là Cường Đô La và Hồ Ngọc Hà đều đưa ánh mắt tò mò quét về phía cái máy liên lạc này, ánh mắt giống như là trước kia một ít người lúc mới nhìn thấy điện thoại lần đầu vậy, hận không thể nhào lên kêu lớn cầm thận đổi.
“Ê, tụi mày tốt xấu gì cũng là người hiện đại mà, rụt rè một chút có được hay không?”
Thái Hòa bị bọn hắn nhìn làm cho toàn thân nổi da gà, lập tức tranh thủ nhét máy liên lạc vào trong túi quần.
Cường Đô La vẫn chưa thỏa mãn đưa mắt nhìn sang túi quần Thái Hòa, sau đó xoa xoa đôi bàn tay: “Hàizz, ngẫm lại tao cũng đã nửa năm chưa từng chạm qua sản phẩm điện tử gì rồi. Không tín hiệu, không có điện, những vật kia chính là đồng nát sắt vụn. Trước kia có được đôi khi không biết quý, nhưng bây giờ trở về lại nguyên thủy rồi, mới ý thức được ích lợi của thời đại công nghệ cao. Bây giờ có đau khổ mới biết vị ngọt của hạnh phúc. Mịa nó...”
Thái Hòa sửng sốt một chút, cũng tỏ ra một vẻ mặt than thở: “Đúng vậy nha. Ngoại trừ chiến đấu ra, hoạt động giải trí duy nhất đoán chừng chính là bành bạch bành bạch rồi. Đúng không?”
Hắn dùng ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn thoáng qua Cường Đô La, sau đó lại trong lúc vô tình quét qua Hồ Ngọc Hà.
“Đừng! Đừng hỏi ta à!” Hồ Ngọc Hà mặt đỏ lên lần nữa, giận dữ thét.
Nhưng mà sau khi ba người Lê Bống liếc nhìn nhau, mặc dù cũng đồng ý gật gật đầu. Ngô Thanh Vân liếm liếm bờ môi, dùng ánh mắt câu dẫn người khác nhìn thẳng vào Thái Hòa, nói ra: “Đúng vậy a, hoạt động sinh con gì đấy... Rất thú vị đây này.”
Hồ Ngọc Hà và Cường Đô La vốn là hết hồn. Sau đó đều đưa mắt nhìn sang Thái Hòa.
Nhưng hàm nghĩa ánh mắt của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Vẻ mặt Cường Đô La hâm mộ ghen ghét hận, nhìn về phía Thái Hòa lặng lẽ giơ lên ngón tay cái: “Mày trâu bò.”
Hồ Ngọc Hà lập tức trợn tròn mắt, vô ý thức che lấy cái mông của mình: “Biến thái Chết... Chết bầm!”
“Ê, tao là người vô tội đấy.” Thái Hòa đáp lễ bọn hắn một cái liếc mắt. Nữ Zombie không che đậy miệng, mình cũng không giữ nổi sao...
Sau chừng mười phút đồng hồ. Trước mặt mọi người chính là căn nhà ở tạm của team Thái Hòa, Cường Đô La và Hồ Ngọc Hà đều lộ ra thần sắc khó có thể tin.
“Không phải đâu, vậy mà tụi mày ở nơi này hay sao?”
Cường Đô La đứng ở cửa sân, quét nhìn khắp mọi nơi.
“Hoàn cảnh ở đây không sai đấy, đừng nhìn bên ngoài rất cũ kỷ, nhưng bên trong coi như sạch sẽ.”
Thái Hòa liếc nhìn bọn hắn, giải thích nói.
“Nhưng mà... Người sống sót thông thường. Chẳng phải đều ở trong tầng hầm ngầm hoặc là kho hàng hay sao? Ở nơi này hoàn toàn không có bảo đảm an toàn đó nha.” Hồ Ngọc Hà trừng to mắt nhìn về phía Thái Hòa, “Tóm lại, phải càng kính mít càng tốt, như vậy may ra ngăn cản Zombie ở bên ngoài. Không đúng hay sao? Nhưng nơi này... Bốn phía gió lùa vào nha.”
Nàng nói xong, lại đi đến trước cái cửa sắt đóng lại một nửa này, đưa tay đẩy thoáng một cái.
“Bịch” một tiếng, cái cửa đang loang lổ vết rỉ cũng lệch ra thoáng một cái. Dọa nàng kêu to một tiếng.
“Vậy là không có cửa rồi!”
Thái Hòa nhìn nàng một cái, sau đó không nhịn được bắt đầu cười nói: “Chúng ta là người sống sót. Cũng không phải chuột cống, cần phải làm như vậy sao? Dù sao tao vẫn mãi không quen khu vực kín mít, mày thật cho rằng vách tường dày đặc có thể ngăn cả Zombie hay sao? Vậy cũng quá ngây thơ rồi nha? Cho dù nơi này có cửa chính, nhưng tường vây rất cao tới một mét lận, thì ngay cả người bình thường cũng không đỡ nổi, còn đòi ngăn cản Zombie hay sao?”
Tạm không nói đến chuyện khác, Zombie đến cấp độ như các nàng Lê Bống, muốn đập nát tường chắn, cơ bản không phải việc gì khó.
Cho dù đập không thủng vách tường, những con Zombie kia cũng sẽ dọc theo đường ống thoát nước hoặc đủ loại địa hình khác bò lên trên lầu đấy.
Cố thủ một chỗ, không khác tự tìm đường chết. So với bị nhốt chết, còn không bằng lưu lại cho mình đầy đủ đường lui. Thái Hòa nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy đấy, từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ đều là như vậy.