Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Sau Này Tao Kiếm Được Bao Nhiêu Mày Sẽ Được Một Nửa

Chương 709: Sau Này Tao Kiếm Được Bao Nhiêu Mày Sẽ Được Một Nửa Chương 709: Sau Này Tao Kiếm Được Bao Nhiêu Mày Sẽ Được Một Nửa

“Thôi đi.” Hồ Ngọc Hà không thể nào tin được liếc mắt.

Thái Hòa cũng lười đi giải thích, dù sao luôn luôn có người dùng loại thái độ này, chỉ cần là chuyện chính mình không hiểu, sẽ cố chấp cho rằng là đối phương bịa đặt đấy.

Lúc đầu Thái Hòa còn hơi bận tâm Ca Cao lại đột nhiên nhào đầu về phía trước, dọa ngốc hai người bọn họ, nhưng mãi cho đến khi tiến vào trong lầu, đều không có phát hiện bóng dáng Ca Cao.

Thái Hòa cảm ứng thoáng một chút, cũng chỉ có thể xác định có lẽ nàng ở này trong một cái sân nào đó, nhưng vị trí cụ thể lại không cách nào phát hiện chính xác.

“Có thể đang rơi vào trong giấc ngủ say đi à nha? Nói như vậy có lẽ cũng sắp tiến hóa rồi... Đợi sau khi dàn xếp xong bọn hắn, rồi lại đi tìm kiếm nó thôi.”

Thái Hòa vừa nghĩ, vừa dẫn Cường Đô La và Hồ Ngọc Hà đi tới tầng cao nhất.

Gian phòng ở đây cơ bản đều được quét dọn sạch sẽ, nhưng mà vài gian phòng trong số đó, đều hoàn toàn bị hủy hoại trong khi đám nữ Zombie và Ca Cao vui đùa ầm ĩ, lúc này hiện trường giống như là sau khi bão táp tàn sát bừa bãi, nhìn qua vô cùng thê thảm.

“Hai gian phòng này còn coi được một chút, đêm nay tụi mày chấp nhận ở đây thôi. Đệm chăn cũng còn xem như sạch sẽ. Nếu như muốn tắm rửa mà nói, có thể đi tới giếng nước múc lên nấu.” Thái Hòa giới thiệu nói.

“Điều kiện cũng coi như không tệ rồi, rõ ràng có nước tắm rửa, đủ xa xỉ đấy.” Cường Đô La mừng rỡ đẩy ra cửa phòng, vừa xem vừa nói, “Thái Hòa, bây giờ mày mới là phú ông danh xứng với thực nha.”

“Thôi đi, sau khi tiến vào nơi trú quân, tao dám nói mày hưởng thụ đãi ngộ tuyệt đối tốt hơn so với tao.” Thái Hòa quấn lại cái tay nắm cửa, cười khổ nói.

Cường Đô La lại nhìn quỷ dị thoáng qua Thái Hòa, nói ra: “Ít ra, cho dù tiến vào nơi trú quân có thể được sống tốt một chút, nhưng từng giờ từng phút lại đều bị người khác quản thúc, mày được sống tự do tự tại như vậy. Hơn nữa coi như là bọn hắn, cũng không có khả năng trái ôm phải ấp giống như mày vậy? Mày thật sự là rất có diễm phúc rồi ku.”

“Nỗi khổ của tao như thế nào mày có thể hiểu...” Thái Hòa nói thầm một câu, nói ra.

Biểu lộ của Cường Đô La lại đột nhiên trở nên nghiêm túc lên: “Anh em, tao không biết lý do vì sao mày không muốn gia nhập nơi trú quân, ngươi không nói, tao cũng không hỏi. Nhưng thật ra mà nói, tao cũng hiểu được nơi đó là hồ nước quá nhỏ rồi. Tao sẽ giải thích với mày, mày chẳng thể ở trong một cái đầm nước cạn nhỏ như vậy, cùng rất nhiều cá tranh giành săn mồi, ở trong loại hoàn cảnh này, mày ăn thiệt thòi đấy.”

“vì sao cảm giác được dường như tao bị rất khinh bỉ...”

“Ha ha, tao cũng không phải có ý này. Chủ yếu là, mày còn trẻ, mặc dù kinh nghiệm xã hội so với thời còn học sinh nhiều hơn rất nhiều, nhưng chung quy vẫn kinh nghiệm sống chưa nhiều. Quan trọng nhất là, mày quá trọng cảm tình rồi. Chúng ta đã phân biệt lâu như vậy, nhưng đối với tao mà nói..., mày có hoài nghi tới sao? Cha tao bình thường dạy tao, chia tay ba ngày phải lau mắt mà nhìn, lời này cũng không phải ý lúc đầu kia nha. Ổng nói là, chỉ cần sau khi tách ra một thời gian ngắn, muốn một lần nữa xem kỹ người kia, không thể đơn giản tín nhiệm nữa rồi.”

Cường Đô La thở dài thật dài, nói ra: “Nhưng trọng cảm tình, thật ra chính là nguyên nhân tao có thể xem mày là một người anh em tốt duy nhất. Dù là sau khi bởi vì tao vờ ngớ ngẩn cắt đứt liên hệ với mày, trong nội tâm của tao cũng vẫn mãi xem mày là anh em tốt. Mà tao, mặc dù tuổi tác tương tự với mày, nhưng hoàn cảnh chúng ta sinh trưởng bất đồng. Nhất là cha tao, hắn lại là một gian thương nha. Ngược lại là tao cảm thấy, loại khu vực như nơi trú quân này rất thích hợp với tao đây này.”

Những lời này, chính là lần đầu tiên Thái Hòa nghe người ta tự nói với mình.

Lúc đầu hắn muốn phản đối vài vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc rồi.

Hoàn toàn chính xác, đây là nhược điểm của hắn. Nếu như lúc trước hắn không có đi tìm Lê Bống, có lẽ hiện giờ hắn đã lên làm thủ lĩnh ở trong đội người sống sót nào đó, trải qua cuộc sống muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Nhưng mà cuộc sống như vậy, không phải điều mà Thái Hòa mong muốn đấy.

Hắn thà rằng đắng một chút mệt mỏi một chút, dù là giống như bây giờ, phải chạy ở giữa Zombie và nhân loại, hắn cũng không có câu oán hận.

Ở phương diện này, ngược lại thật ra hắn với Ngô Thanh Báo hơi tương tự đấy.

Chấp nhất với truy cầu trong lòng mình, bất luận là đúng hay sai, chỉ cần không thẹn với lương tâm!

Đương nhiên Cường Đô La không biết cảm xúc phức tạp trong lòng Thái Hòa, hắn mỉm cười, khập khiễng đi qua vỗ vỗ bả vai Thái Hòa: “Anh em, nếu như... Không, không có nếu như! Mày sáng tạo ra cho ta điều kiện, tao cũng nhất định sẽ cố gắng chiếm cứ một chỗ cắm dùi ở trong hồ nước nơi này! Cho đến lúc đó, chỉ cần là tao có thể từ trong hồ nước kiếm được thứ gì, đều có một nửa của mày! Đừng chối từ... Không có mày, hiện giờ hoặc là tao chết rồi, hoặc là còn sống được như con chó, cũng sẽ không có cơ hội và điều kiện tốt như vậy.”

Sau khi nói xong, hắn nhìn thật sâu Thái Hòa một cái, ánh mắt hết sức chân thành tha thiết...

Sau hai phút, hai người đồng thời rùng mình một cái.

“Thật buồn nôn...”

“Ừ, thật quỷ dị...”

Bình Luận (0)
Comment