Sau khi Thái Hòa nói xong, lập tức đưa mắt nhìn sang Vật Thí Nghiệm dưới chân: “bộ thi thể này ta còn phải mang ra khỏi thành phố Biên Hòa rồi hãy nhìn nha.”
Lúc này Hồ Ngọc Hà và Cường Đô La cũng từ trong nhà đi ra, vừa thấy cách ăn mặc của Ngô Thanh Báo, lập tức đều lộ ra vẻ buồn cười.
Nhưng mà sau đó, bọn họ lập tức đưa mắt nhìn sang cái túi dưới chân Thái Hòa kia.
“Đây là cái gì à?” Hồ Ngọc Hà tò mò hỏi.
Thái Hòa không có trả lời, mà là đi đến trước mặt Cường Đô La, giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói ra: “Xuất hiện một chút vấn đề, cho nên... Tao phải rời khỏi nơi này sớm hơn dự tính. Sau khi Ngô Thanh Báo đưa tụi tao ra khỏi thành phố, còn sẽ trở về, cho nên tụi mày không cần lo lắng...”
Sắc mặt Cường Đô La lập tức trở nên hơi quái dị, trầm mặc một lúc lâu, mới chợt đi tới trước một bước, giang ra hai tay ôm lấy Thái Hòa: “Anh em, xem như mày cho tao một lần làm lại cuộc đời rồi... Cám ơn mày!”
“Tao không có bị đồng tính nha? Thôi được rồi “Thái Hòa hơi có vẻ lúng túng đẩy ra Cường Đô La, nhưng mà ánh mắt hắn lại có vẻ hơi cảm động.
Mặc dù hai người năm đó bởi vì hiểu lầm mà tuyệt giao, nhưng đã cách nhiều năm như vậy, còn có thể còn sống gặp lại nhau trong cái thế giới trăm ngàn vết lở loét này, bản thân coi như là một loại duyên phận. Đáng tiếc thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, huống chi là ở loại thời kì rung chuyển này. Hai người đi đường bất đồng, có lẽ sau này vận mạng cũng sẽ hoàn toàn khác biệt...
“Thái Hòa, năm đó tao phạm sai lầm, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm. Bất kể sau này tao với mày ở nơi nào, mày đều là anh em duy nhất của Cường Đô La tao. Hiện giờ tao không có cách nào hứa hẹn chuyện gì... Nhưng, thời điểm gặp mặt lần sau, tao sẽ không lại giống như một con chó nhà có tang như lần trước.” Cường Đô La vừa nói xong lời cuối cùng, biểu lộ hơi kích động, hắn lại giơ cánh tay lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ là đặt lên trên bờ vai Thái Hòa, “Tin tưởng tao.”
Thái Hòa nhìn hắn trong chốc lát, gật gật đầu: “Dựa vào công phu tuyệt hảo này của mày, nhất định có thể ở khu tụ tập nhân loại này lăn lộn như cá gặp nước. Nhân viên an ninh kia chán ghét mày như vậy, cũng không giết ngươi sao...”
Cường Đô La hết sức bất đắc dĩ cầm lại nước mắt, nói ra: “Nhân gian không hủy nha...”
Sau khi hai người bọn họ nói lời từ biệt xong, Thái Hòa mới phát hiện Hồ Ngọc Hà đang ở bên cạnh vẻ mặt quấn quýt mà nhìn mình.
Tuy nói Thái Hòa ở phương diện này có một chút không quen diễn đạt, nhưng cũng không phải cặn bã trong cặn bã EQ chỉ có 5. Bị người dùng loại ánh mắt này nhìn vào, đương nhiên biết rõ đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà ba người Lê Bống vốn nên ghen trong này giờ phút lại toàn bộ lựa chọn không điếm xỉa... Không đúng, các nàng là cơ bản không nhìn hiểu hàm nghĩa của loại ánh mắt này.
Trông cậy vào các nàng cứu giúp là không thể nào, Thái Hòa đành phải kiên trì nói ra: “Hồ Ngọc Hà nha, tuy nói chúng ta không quen...”
“Đừng nói.” Sắc mặt Hồ Ngọc Hà biến đổi một chút, sau đó nhanh chóng nói ra, “Bảo trọng.”
Sau khi nói xong, nàng lập tức quay đầu chạy vào trong phòng.
“Nàng làm sao... Mắc tiểu hay sao?” Lê Bống ngây ngô mà hỏi thăm.
Ngô Thanh Báo thì một bộ dáng trinh thám: “Có lẽ là đi đại...”
“Cút nhanh lên đi thay quần áo! Ta không phải nói thời gian gấp rút lắm rồi sao!” Thái Hòa gầm nhẹ cắt đứt lời nói của hắn.
Ngô Thanh Báo uất ức nói: “Ta có nói câu nào đâu, thời điểm khi ngươi vừa mới chơi ly biệt lại còn ôm lại con khóc...”
“Câm miệng!”
“Ngươi không nói lời nào không có người nói ngươi là người câm...”
Cường Đô La và Thái Hòa đồng thời nói ra.
Đồng thời, ở phòng tuyến chính diện thành phố Thủ Đức.
Ánh đèn pha giao nhau chiếu sáng lên ngã tư Thủ Đức này, trên cửa sổ tòa nhà chung quanh, đều có thể nhìn thấy một họng súng tối om om.
Binh sĩ tuần phòng trong tay ghìm súng đang đi tới đi lui, gần như là ba bước một trạm canh năm bước đồn BOT, đề phòng rất sâm nghiêm.
Con đường trở về Sài Thành ở trên kia, có một vài phụ nữ già yếu và trẻ em đang bồi hồi ở đằng kia, thỉnh thoảng nhìn về phía binh lính tuần phòng tạo thành bức tường người.
Một cỗ xe tải đang dừng ở BOT cảnh sát giao thông tiếp nhận kiểm tra, nhìn qua là chắc là chạy về phía Sài Thành.
“Trong xe chở cái gì?”Một người quan quân ngồi ở bên cạnh vừa hoa, trong miệng cắn một cây cỏ khô, hỏi.
Tên binh sĩ đang đăng ký kiểm tra lập tức cung kính mà cầm trong tay quyển ghi chú đưa tới, đồng thời nói ra: “Nói là bên kia không tìm được quần áo mùa đông phù hợp, có thật nhiều hàng tồn trong cửa hàng cũng đã rách nát. Những quần áo này dùng để đưa cho người sống sót mới gia nhập.”
“Hừ.” Quan quân cười lạnh một tiếng, nói, “Còn không có làm ra cống hiến gì cho chúng ta, nhanh như vậy mà bắt đầu đòi hỏi rồi sao? Tìm hàng nát trong tiệm, đi nhà máy trang phục mà tìm đi! Cứ nói với bọn họ, không kiếm được!”