“Vớ màu trắng bị làm bẩn, bị cởi ra chậm rãi...”
Hồ Quang Hách ngâm nga bài hát, đi về phía trước mặt một đoạn vành đai xanh.
Ở phía sau cách hắn không xa, chính là vài cái trạm gác, nhưng mà thấy Hồ Quang Hách quay đầu lại trừng về phía bọn họ, những binh lính này lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác, thậm chí còn đi lên phía trước hai bước.
“Một đám ngu ngốc, một chút ánh mắt độc đáo cũng không có, chẳng trách được chỉ có thể làm một thằng lính quèn...”
Hồ Quang Hách hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi dạo bước tới gần vành đai xanh, chuẩn bị kéo ra phéc mơ tuya quần.
“Đã từ rất lâu rồi chưa được nghe hai tiếng xè xè, xả nước cứu thân... Hít hà!”
Đúng lúc này, từ trong nhánh cây đen sì này, đột nhiên duỗi ra một bàn tay ra, chuẩn xác mà bắt lấy cổ của hắn, kéo hắn đi vào trong.
Lực lượng khổng lồ, làm cho hắn ngay cả kêu cũng không cách nào kêu ra tiếng được.
Hồ Quang Hách trừng to mắt, cố sức mà đưa tay vươn ra lấy súng ngắn ở bên hông.
Cũng không chờ hắn rút ra súng tới, một cảm giác đau đớn kịch liệt lập tức đột nhiên truyền đến từ dưới háng.
“Ui...”
Âm thanh rú thảm bị hoàn toàn ngăn chặn lại ở trong cổ họng của hắn, toàn thân Hồ Quang Hách co rút lại, sau đó chợt trợn trắng mắt, quyết đoán mà ngất đi.
Mãi cho đến khi Hồ Quang Hách kéo ra khỏi vành đai xanh một cách không tiếng động, vài tên lính này đều không có phát giác được khác thường nào.
Thái Hòa kéo lấy Hồ Quang Hách đến trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, sau đó đưa nhét hắn đến trước mặt Ngô Thanh Báo: “Ngồi chồm hổm chờ mười phút, chỉ bắt được hắn. nhưng mà xem ra hắn chắc là một quan quân... Ngươi biết không?”
“Không bắt được là chuyện rất bình thường nha..., những tên binh lính kia trên lầu thường trực, đều là trực tiếp giải quyết ở trong lầu chứ sao. Mặc dù không có nước dội cầu, mùi vị thật là không tốt lắm...”
Ngô Thanh Báo vừa nói, vừa tiến đến trước mắt nhìn về phía Hồ Quang Hách: “Tổ tình báo, tên tuổi... Không nhớ rõ, nhưng mà người này hình như là phụ trách thẩm tra trên đạo phòng tuyến ở đây nha...”
“Vậy là được rồi...” Thái Hòa lộ ra vẻ tươi cười.
“Nói trở lại, ngươi vì sao cho hắn một cước tuyệt nọc tông đường vậy...” Ngô Thanh Báo hiếu kỳ hỏi.
Thái Hòa đáp: “Thuận tiện.”
“Lý do này quá mức tùy tiện đi...”
Sau hơn mười giây. Hồ Quang Hách cũng tỉnh táo lại từ trong một trận đau nhức kịch liệt.
Phản ứng đầu tiên của hắn là cầu cứu, nhưng chỉ trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra há miệng, một đạo ánh sáng lạnh lẽo lập tức chợt từ chỗ cao đâm xuống, dừng lại ở cự ly cách mắt hắn không tới một centimet.
Loại cảm giác này giống như là một giây trước còn đang xuyên qua nơi mây trời cao nhất, một giây sau lại đột nhiên rơi xuống, mà còn mất đi cảm giác khống chế.
Sau khi sững sờ trọn vẹn ba giây đồng hồ, Hồ Quang Hách mới cảm giác được linh hồn nhỏ bé của chính mình bay đến ra ngoài vũ trụ cũng đã quay trở về vị trí cũ từ chút một.
“Thình thịch” tiếng tim đập giống như trực tiếp vang ở trong đầu vậy, gọi tỉnh lại hắn từ trạng thái bị dọa ngốc.
Hắn khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào mũi đao, thậm chí cũng không dám nhìn tới người nào dám đánh lén mình: “Ngươi... Ngươi muốn cái gì... Ta là tổ tình báo. Đừng giết ta...”
“Thật làm cho người ta không chịu nổi, tổ tình báo đều là loại mặt hàng... Ngu ngốc này hay sao? Đã dám đánh lén ngươi, còn sẽ quan tâm ngươi có phải tổ tình báo hay không sao?”
Thái Hòa không nhịn được nói thầm một câu, sau đó hơi nghi ngờ thầm nghĩ: “Chức năng của bản thân đội ngũ này ngược lại rất phù hợp lẽ thường, nhưng vì sao trong đó đều thu nạp toàn là loại dạng chó hình người như vậy... Chẳng lẽ là đang bồi dưỡng đồng đội ngu như heo trong truyền thuyết hay sao?”
Hắn chỉ là thuận miệng vừa nói. Nhưng trên thực tế, hắn loại suy đoán này thật ra đã gần sát với sự thật.
Yuna cầm theo thanh liêm đao kia, lộ ra nụ cười quỷ dị trên mặt mà nhìn về phía Hồ Quang Hách: “Sợ hãi sao?”
Chẳng phải ngươi đang nói nhảm hay sao! Đổi là ngươi tới thử một chút!
Toàn thân Hồ Quang Hách lập tức đổ mồ hôi lạnh, dùng giọng điệu run rẩy đáp trả: “Sợ... Sợ, đừng giết ta...”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi có được hay không.”
Yuna dùng một bàn tay nhỏ thoải mái mà cầm theo thanh liêm đao to lớn nặng nề, mũi đao cũng đã kề lên mặt Hồ Quang Hách chỉ cách mắt hắn vài centimet, cảm giác chỉ cần tay nàng chỉ hơi trượt xuống một chút. Hoặc là lực lượng cánh tay mỏi một chút, cũng mang đến hậu quả cực kỳ máu me. Cảnh tượng khủng khiếp này làm cho Ngô Thanh Báo đang ẩn nấp ở trong bóng tối cũng đột nhiên cảm giác mắt mình hơi đau, không nhịn được đưa tay xoa mắt.
“Được rồi...”
Loại cảm giác áp bức rất lớn này, làm cho năng lực tự hỏi của Hồ Quang Hách vốn là không lanh lẹ, hiện giờ đã bãi công triệt để.
Yuna tiêu tốn không tới hai phút. Lập tức lên tiếng hỏi điểm bạc nhược yếu kém của đạo phòng tuyến này. Lúc này ngã tư đường cũng hỗn loạn lên, xem ra bọn họ đã phát hiện Hồ Quang Hách mất tích.