Đồng thời nâng lên liêm đao, đứng người lên, cặp mắt của Yuna nhìn chằm chằm vào Hồ Quang Hách. Đột nhiên mà biến thành màu đỏ quỷ dị.
“A!”
Hồ Quang Hách kêu lên một tiếng giống như là thanh âm con mèo nhìn thấy nguy hiểm, toàn thân run rẩy kịch liệt. Bởi vì bóng đêm. Hắn chỉ nhìn thấy cặp mắt kia, còn có mái tóc dài tung bay kia.
“Nữ... Nữ Zombie... A! !”
Hắn cuối cùng đã không khắc chế được, vừa kêu thảm thiết vừa đứng lên, thò tay phải đi móc súng.
“Cmn, quả nhiên không thể tin tưởng chỉ số thông minh của ngươi! Vốn muốn đổ hết mọi chuyện cho Zombie, sau đó chúng ta lập tức thoải mái chạy trốn... Ngươi cmn tốt xấu chờ chúng ta đi xa rồi hãy kêu nha!”
Thái Hòa không đợi hắn gọi xong, lập tức chợt tiến lên, đá một cước tuyệt nọc tông đường làm cho hắn lập tức ngậm miệng lại, đồng thời cái vòi tinh thần bắn một cái, bắn hắn trực tiếp lên trên tường.
Một loạt động tác này rất mây trôi nước chảy, Hồ Quang Hách liên tục cố gắng rút súng hai lần, cũng đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Chuyện này cũng chứng minh loại hành động để khẩu súng cắm ở bên hông, mà vẫn còn cài lại khuy, thật sự không phải là một hành động gì sáng suốt. Nhìn qua thật sự rất bảnh tỏn, nhưng bất kể là gặp được Zombie hay vẫn là đối thủ thực lực mạnh mẽ, đối phương cũng sẽ không cho loại người này cơ hội rút súng.
Cũng không phải quyết đấu trong phim cao bồi...
Nhưng mà nói trở lại, mặc dù khinh bỉ phản ứng của Hồ Quang Hách, nhưng loại người chưa từng giao thủ qua với Zombie cao cấp lần nào, chỉ ở sau lưng gào to, dưới tình huống lúc tâm lý không hề chuẩn bị, đột nhiên phát hiện mình lại đối mặt một con Zombie cao cấp... Tâm trí bạc nhược yếu kém mà nói, xác thực rất khó khống chế được tâm lý của chính mình.
“Là ta suy đoán hơi chủ quan. Sai lầm, thật quá sai lầm rồi, Ngô Thanh Báo, hắn vừa mới nói địa điểm gì đó là ở nơi nào, mang bọn ta đi!” Thái Hòa thở dài, nói ra.
Sau một lúc đã có thể trông thấy ngọn đèn huơ loạn, phỏng chừng rất nhanh sẽ có người tìm đến nơi này rồi.
“Được rồi!”
Ngô Thanh Báo nhảy ra từ nơi ẩn nấp, sau đó khinh thường mà liếc mắt nhìn thi thể của Hồ Quang Hách.
Thái Hòa không nhịn được hỏi: “Ngươi có cần sung sướng đến như vậy hay sao?”
“Thật ra ta vốn chuẩn bị đưa hắn đoạn đường, không nghĩ tới chính hắn tìm đường chết. Thời điểm có cơ hội làm thịt một con heo tình báo, ta cũng không nương tay.” Ngô Thanh Báo cười ha hả, nói ra.
Thái Hòa lập tức bất đắc dĩ đỡ lấy trán, lắc đầu: “Ta đột nhiên cảm giác được một chút an ủi, xem ra bất kể ta làm như thế nào, đều không có biện pháp thực hiện kế hoạch ta dự định. Hắn không tìm đường chết, cũng còn có một biến số chính là ngươi.”
“Ngươi phải thừa nhận kế hoạch thất bại nha.” Yuna nhếch miệng lên, đột nhiên khuyên nhủ.
“Đúng vậy, rõ ràng là kế hoạch của Thái Hòa không đủ nghiêm mật chứ sao.” Ngô Thanh Vân cũng nói.
Lê Bống nhìn Thái Hòa một cái, hơi mờ mịt mà “Ừ” một tiếng, sau đó gật gật đầu.
“Ngươi rõ ràng cái gì cũng không hiểu, vì sao cũng muốn gật đầu gật đầu cái gì!”
Hồ Quang Hách chỗ cung cấp điểm bạc nhược yếu kém, thật ra chính là địa điểm đêm nay trên phòng tuyến trông coi ít nhân viên nhất.
Chuyện này quả là một bí mật lớn, nhưng cũng chỉ có thành viên trên phòng tuyến này mới biết được, Ngô Thanh Báo cũng chỉ là cung cấp tin tức này mà thôi, tình huống cụ thể lại hoàn toàn không biết gì cả.
Số người trong Quân doanh Đại Bàng quá ít, cho nên trên phòng tuyến không có khả năng khắp nơi đều an bài thật nhiều người canh gác, bọn họ lựa chọn biện pháp giải quyết, chính là mỗi ngày tiến hành điều động nhân viên một lần, từ một đoạn đường khác điều nhân thủ tới đây đầu ngã tư đường thường trực. Bởi như vậy, mỗi ngày đều có một đạo đoạn đường trông coi, so với tất cả những đoạn đường khác cũng ít hơn rất nhiều.
Có Ngô Thanh Báo dẫn đường, đoàn người rất nhanh cũng đã rời khỏi khu vực này.
Đồng thời Thái Hòa còn ra lệnh cho Lê Huỳnh Bảo Ngọc và Ca Cao theo ở phía sau dẫn đường, đương nhiên dưới tình huống các nàng lúc hành động đơn độc, tỷ lệ bị người phát hiện cũng sẽ nhỏ hơn so với team của Thái Hòa rất nhiều.
Lúc này một tên binh lính đã nhanh báo cáo tin tức Hồ Quang Hách mất tích cho Tăng Thanh Hà: “Ở bên kia phát hiện dấu vết bụi cỏ bị đè sập...”
“Dẫn đường!”
Tăng Thanh Hà đang vẻ mặt nhàm chán lập tức hai mắt tỏa sáng, xoay người vung tay lên với Trà Mi trong xe: “Đi, xảy ra chuyện thú vị.”
“Hồ... Hồ tiên sinh sẽ không chết a.” Trà Mi đang nghe bỗng khẩn trương lên, không nghĩ tới phản ứng của Tăng Thanh Hà quái dị đến không ngờ...
Tăng Thanh Hà sững sờ một chút, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
“À? tổng tham mưu ngươi... Sẽ không phải cảm thấy như vậy càng thú vị hay sao?” Trà Mi há miệng run rẩy hỏi.
Tài xế trên ghế lái lặng yên ôm lấy đầu, gục ở trên tay lái: “Cho nên nói, thời điểm các ngươi trò chuyện loại đề tài này có thể tránh ta ra hay không!”