Lần này Thái Hòa nghe rõ ràng, đây là tiếng cười của con gái, hơn nữa nghe quang tiếng cười, có khả năng tuổi không cao hơn mười lăm, nghe qua rất hồn nhiên, rất vui sướng. Đồng thời một luồng sóng dao động tinh thần, từ phương hướng bản thể Ca Cao truyền đạt lại đây.
“Là Ca Cao hay sao?” Thái Hòa kinh ngạc mà nhìn về phía vòng lông xù quấn lên cổ này.
Không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng lập tức tiến hóa đến có thể sử dụng năng lượng tinh thần mô phỏng ra tiếng cười nhân loại...
Nhưng mà có thể nói chuyện được hay không, còn là một chuyện còn không biết trước được.
“Đúng vậy, cự khuyển phong cách của ta cũng không xem như tổn thất không công, ngươi tiếp tục cố gắng lên đi thôi.” Thái Hòa sờ sờ cái vòng lông quấn lên cổ này, để bày tỏ cổ vũ.
Nhưng ở trong mắt những nữ Zombie khác nhìn thấy, hành động hiện giờ của Thái Hòa, rõ ràng chính là ôm một cô bé Loli Zombie vị thành niên, sau đó vẻ mặt cười dâm đãng mà nhìn chằm chằm vào nàng, ngón tay vuốt ve liên tục ở trên cổ nàng...
Sau khi xử lý xong con thi thể Zombie tóc vàng, Thái Hòa lại kiểm tra một lần nhà xưởng này, cuối cùng tìm được một gian văn phòng nhỏ.
Văn phòng này mà nói, còn tương đối sạch sẽ, nhưng mà quả thật có vết cắt trên tường rậm rạp chằng chịt, trên mặt đất cũng có rất nhiều mảnh vụn vôi.
Từ độ cao vết cắt đến xem, đây nhất định là kiệt tác của Zombie tóc vàng, hơn phân nửa là trực tiếp dùng móng tay tới cắt lên.
Thái Hòa ngồi xổm liếc mắt nhìn những vết cắt trước mắt này, kinh ngạc phát hiện cái ông chú đầu trọc kia tính toán ngày, mà vẫn còn một ít văn tự trước mắt.
“Thân thể của ta thân thể đã sắp biến dị, nhưng mà còn có trí nhớ nhân loại, Nhưng tất cả bản năng của ta cũng đã thay đổi, đến tột cùng ta nên bị gọi là Zombie, hay vẫn là nhận loại mới đây này?”
“Tồn tại chính là hợp lý, có lẽ đây là một lần phá vỡ tiến hóa của nhân loại, tất cả sau khi bị phá hủy sẽ chào đón cuộc sống mới, niết bàn sống lại ở trong phế tích.”
Hắn nhìn văn tự trước mắt, nếu so với bản thân của hắn nói ra mà nói, còn có lý trí hơn nhiều.
Không nghĩ tới một con Zombie lại cũng sẽ tự hỏi đứng đắn như vậy nhân loại và Zombie có liên quan lẫn nhau, tự hỏi tương lai thế giới này...
“Cảm giác còn rất khó đến gần... Tiếp tục như vậy bọn họ có thể tự hỏi vấn đề gì càng sâu hơn hay không, lấy năng lực của Zombie phải tìm nhà máy công nghiệp quân sự hoặc là kho vũ khí vậy mà dễ dàng hơn so với nhân loại rất nhiều, muốn là như thế này mà nói...”
Da đầu của Thái Hòa tê dại một trận, hắn tranh thủ thời gian lắc đầu, sau đó xem tiếp đi.
Nhưng văn tự kế tiếp, tất cả đều là “Ta muốn ăn thịt” nhân với x lần, vẫn mãi kéo dài đến mặt tường này cuối cùng hoàn toàn bị vẽ nát mới thôi.
“Thì ra lý trí chỉ là một trong nháy mắt a, làm ta sợ muốn chết...”
Thái Hòa đối mặt với vách tường này mất đi hứng thú, rất nhanh hắn tìm được một cái thảm từ trong tủ chén.
Có thể là nhân viên trực ban dùng để trải chân hoặc là ngủ dùng một chút... Mặc dù hơi có mùi nấm mốc, nhưng trải trên mặt đất vẫn là khá tốt đấy.
“Chỉ có hơi nhỏ một chút, nhưng mà bởi như vậy, các nàng không chỉ có chen chúc càng chặt hơn hay sao...”
Thời điểm khi Thái Hòa bên này đang ở hừ nhỏ khúc bố trí “Giường”, ở sau một gian nhà xưởng tường rào, bốn con rối đang đối mặt nhìn nhau lấy.
Ở trong Hoàng hôn, bốn con thú bông máu chảy đầm đìa đứng chung một chỗ, quả thật quỷ dị.
“Thật sự là ngoài dự tính, bọn họ lại không có ngụy trang giống chúng ta như vậy, vì sao trên đường một bộ thi thể Zombie đều không có?”
Con thỏ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mặt đất một mảnh vết máu đã cũ, nói ra.
Rìu trong tay nàng đã nhuộm đầy máu tươi, xem ra đã xảy ra chiến đấu.
Con gấu mặt cười dùng tiếng nói âm trầm nói ra: “Thi thể bị ăn...”
Hắn còn chưa dứt lời, trên bụng lập tức chịu đựng một quyền của con thỏ: “Ăn con mịa ngươi a! Máu đâu! Máu đều bị liếm sạch sẽ hay sao?”
“Vậy bọn họ có phải là trốn đi rồi hay không?”gấu mặt khóc hỏi.
Con thỏ nổi giận nói: “Ngươi hỏi ta hỏi ai? Cứ như vậy đi, luôn tìm bọn hắn khắp nơi như vậy cũng không phải biện pháp, cái mũi sói đần ở nơi này cũng không có tác dụng quá lớn, quả thật chính là phế vật...”
Cự Lang lần nữa trúng đạn chỉ có thể cúi đầu xuống, lặng yên lui về phía sau hai bước.
“Bọn họ không là muốn đi nhà máy nhôm hay sao? Chúng ta đi nơi đó ngồi ngư ông đắc lợi, trước hết bắt đầu mai phục. Chờ bọn hắn mệt tới muốn chết, giết bọn hắn một lần không trở tay kịp!”
Con thỏ cười ha ha, phất phất cái rìu, nói ra.
“Lần này xem như là một chuyến cuối cùng trước khi chúng ta đi Sài thành, đều giữ vững tinh thần lên. Nắm bắt những vật tư kia, sau khi đến Sài thành, nói không chừng chúng ta có thể thành lập một thế lực nhỏ đây. Khà khà khà...”