Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Suýt Xong Đời

Chương 829: Suýt Xong Đời Chương 829: Suýt Xong Đời

Nhiệt độ trong phòng, lần thứ hai hạ xuống, dường như đặt mình trong một hầm băng.

Lê Bống trợn to đôi mắt trong suốt, đang sinh ra biến hóa quỷ dị.

Tơ máu trong mắt đang gom lại về phía trung tâm từng chút một, nhưng đồng tử lại liên tục từ trung tâm khuếch tán ra ngoài.

Mạch máu trên người trở nên rõ ràng từng chút một, màu da lại trở nên càng trắng xám hơn, lại cực kỳ tinh tế giống như gốm sứ, xuất hiện đường vân nhỏ.

Như mắt em bé mảnh khảnh mà trong suốt, yếu đuối mà tinh xảo.

Vừa giống như là sinh vật khủng khiếp cực kỳ nguy hiểm, mở ra mười ngón tay bất cứ lúc nào có thể xé nát triệt để sinh vật trước mặt.

Này hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng tổ hợp lại với nhau, chính là Lê Bống lúc hiện giờ.

Trình độ sóng tinh thần mãnh liệt, để Thái Hòa kết nối tinh thần với nàng xảy ra một chút dao động.

Rất nhanh Thái Hòa cũng cảm giác được, tuy rằng liên hệ tinh thần không bị chặt đứt, nhưng cũng bị che lại rồi!

Hắn có thể cảm ứng được liên hệ tinh thần vẫn còn, nhưng mà không cách nào tìm ra đưa nó từ trong bão táp sóng tinh thần!

Thân thể Lê Bống đang tiến hóa dưới sự kích thích của Virus, thế giới tinh thần của nàng cũng giống hệt với sóng gió mãnh liệt trên biển rộng.

Vô số ký ức liên tục trong thức hải của nàng cuộn trào lên, so sánh với những con sóng cả này thì liên hệ tinh thần của Thái Hòa lại như là một con thuyền cô độc, không hề có sức chống cự.

Đột nhiên, Lê Bống lại nhảy đi lên một cái, trở tay nắm lấy trần nhà, lập tức treo ở trên đỉnh đầu Thái Hòa.

Không đợi Thái Hòa phản ứng lại, nàng lại đột nhiên bổ xuống phía dưới một cái.

Thái Hòa lập tức ngửa mặt ra phía sau, cảm giác trên bả vai lại như là bị gánh nặng ngàn cân đè xuống vậy, cơ bản không thể động đậy.

“Xuỵt(hít hơi lạnh)...”

Từ trong ánh mắt Lê Bống, lần thứ hai Thái Hòa cảm nhận được loại cảm giác vô lực khi Zombie công kích trực diện, nhưng không sức phản kháng.

Nhưng mà ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy, trước mắt Thái Hòa lại hiện ra cảnh tượng lúc vừa tìm ra Lê Bống.

Khi đó con rối Zombie của hắn bị Lê Bống đánh lén, bây giờ là bản thân hắn...

Ánh mắt đỏ như máu quỷ dị chăm chú theo dõi hắn, trên gương mặt tinh xảo không có bất kỳ cảm xúc gì.

“Ăn...”

Tiếng gào thét mơ hồ không rõ từ trong miệng Lê Bống.

“Em à...”

Thái Hòa lúc này đối mặt ba loại lựa chọn, hắn có thể để cho Ngô Thanh Vân và Yuna đè lại Lê Bống, cũng có thể chính mình sử dụng cái vòi tinh thần, phát động công kích phương diện tinh thần vào Lê Bống, ngăn cản hành động của nàng.

Nhưng hắn hầu như chưa cân nhắc qua, lập tức lựa chọn loại thứ ba: Tin tưởng Lê Bống.

Sau khi hắn và Lê Bống nhìn chằm chằm lẫn nhau hai giây đồng hồ, Lê Bống đột nhiên há hốc miệng ra, lộ ra răng trắng như tuyết, lấy tốc độ cực nhanh há miệng về phía cái cổ Thái Hòa.

Trong nháy mắt khi hàm răng đã chạm tới da cổ của Thái Hòa, trong lòng hắn thật ra cũng không nghĩ cái gì…

Ở trong xã hội tàn bạo này, có thật nhiều nhân tố ảnh hưởng phần lớn người thân bất do kỷ.

Khi đó Lê Bống với Thái Hòa mà nói, cũng chỉ là đối tượng ái mộ âm thầm.

Biểu lộ, có lẽ sẽ thu hoạch một đoạn cảm tình quý giá đầy đủ, có lẽ sẽ phá hoại loại quan hệ yên tĩnh tốt đẹp này.

Mà Thái Hòa, thậm chí không dám đi đánh cuộc.

Mãi đến tận một giây phút mất đi, Thái Hòa mới nghĩ dùng hết toàn lực đi cứu vãn.

Mặc kệ Lê Bống đã biến thành hình dáng gì, trở thành loại sinh vật nào, đối với hắn mà nói, đều không có thay đổi.

Dù cho... Giờ phút này bị nàng công kích, trong lòng Thái Hòa cũng không có một chút hối hận nào.

Ngược lại, trong lòng hắn rất bình tĩnh, thậm chí vươn tay ra, vuốt lên mái tóc dài bóng loáng mềm mại của Lê Bống.

“Thời điểm khi vừa tìm ra cô bé này, thì lại nhìn thấy cả người nàng bộ dáng bẩn thỉu đây...”

Sau vài giây, đau đớn trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện.

Ngược lại, Thái Hòa cảm giác được, trên cổ nhẹ nhàng in lại một vệt ướt át và mềm mại.

Thời điểm khi sắp cắn xuống, Lê Bống chậm rãi khép lại hàm răng, môi nhẹ nhàng chạm lên trên cổ Thái Hòa một cái.

Đôi tay đang bóp lấy bờ vai Thái Hòa, gần như sắp muốn bóp nát xương bả vai hắn, cũng buông ra từng chút một, trượt xuống dưới ngực của hắn, cuối cùng nắm chặt hai tay của hắn.

Ở dưới tình huống liên hệ tinh thần hoàn toàn mất đi hiệu lực, đang trong quá trình đột phá, Lê Bống hầu như hoàn toàn bị bản năng điều khiển, cũng không có công kích hắn...

Sau khi đờ đẫn qua đi, Thái trong nháy mắt Hòa lộ ra vẻ mừng rỡ như điên!

Hắn có thể cảm giác được, trải qua lần biến cố này, sóng tinh thần của Lê Bống, vậy mà khôi phục yên tĩnh một chút.

Ồ, có phải đã mang ý nghĩa nàng đột phá bước cuối cùng rồi...

Sau khi trôi qua hai giờ nữa, Lê Bống mới từ loại trạng thái điên cuồng này bình phục lại một chút.

Bình Luận (0)
Comment