Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 835 - Chương 835: Giằng Co

Chương 835: Giằng Co Chương 835: Giằng Co

“Không dự định bỏ súng xuống hay sao?”

Hai tay Thái Hòa đút ở trong túi quần, xem ra một chút lực công kích cũng không có.

Nhưng mà Hải Yến cũng không dám xem thường đối phương, ba tên đồng đội lúc trước tiến vào ở trong khoảng thời gian không tới hai phút cũng đã bị khống chế, thậm chí ngay cả một phát đạn cảnh báo cũng không thể bắn ra được, chớ nói chi là phản kháng.

Hơn nữa hắn còn có bốn tên nữ đồng đội chưa từng xuất hiện, ai biết hiện giờ có phải đang ẩn nấp ở nơi nào...

“Ta làm sao biết sau khi ta đầu hàng, ngươi sẽ làm cái gì với chúng ta?”

Hải Yến cắn cắn môi, nói chuyện.

“Ngươi không biết, nhưng ngươi không có lựa chọn.”

Thái Hòa nói chuyện khá là muốn ăn đòn, một cái vòi tinh thần đột nhiên đánh úp về phía Hải Yến.

Ngay lập tức nàng cảm giác cổ tay tê rần, như là bị người quất một cái mạnh mẽ vậy, ngón tay không tự chủ được duỗi ra.

Nhưng mà đồng thời khi buông ra cò súng máy, nàng lại lập tức phản ứng lại, đột nhiên xoay chuyển thân thể, hoàn thành lật nghiêng một vòng mạnh mẽ, lần thứ hai đưa tay chụp vào súng máy.

Nàng một cánh tay khác cũng rút ra súng lục, hầu như không có cố gắn ngắm trúng, lại bóp cò ở trước mặt Thái Hòa.

“Ầm!”

Trong nháy mắt khi nàng xạ kích, ai phát đạn bị một nguồn sức mạnh mạnh mẽ nhấc về phía trần nhà.

Viên đạn đánh xuyên qua bóng đèn chùm trên trần, truyền đến một tiếng vang giòn “Coong”. Tay Hải Yến chụp vào súng máy cũng rơi xuống lần nữa, khẩu súng máy kia lại như là bị dây thừng vô hình câu đi mất vậy, quỷ dị mà bay đến trong tay Thái Hòa.

“Trước đó nói một câu, kỹ thuật bắn của ta rất cặn bã,”

Thái Hòa nhắm hai khẩu súng về phía Hải Yến, cười nói, “Vì lẽ đó một khi ta nổ súng, kia chính là bắn phá toàn phương vị. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không đủ thương hương tiếc ngọc.”

“Hiện giờ ngươi cũng không giống loại người thân sĩ thương hương tiếc ngọc.”

Hải Yến ăn mặc áo da bó người động tác giờ phút này đang đứng yên bất động, nàng cắn răng nhìn chằm chằm Thái Hòa, trong tròng mắt lại liếc về khắp bốn phía.

Nhưng rất đáng tiếc, khoảng cách cửa phòng gần nàng nhất cũng xa cỡ ba mét...

Ở trong hành lang vừa thẳng vừa chật hẹp như vầy, nàng không có bất kỳ cơ hội trở mình.

Người đàn ông trẻ tuổi này đứng ở đằng kia, nhìn qua toàn thân đều là sơ hở, nhưng có thủ đoạn công kích quỷ dị.

Mặc dù chỉ là giao thủ ngắn ngủi, nhưng Hải Yến đã phán đoán ra, Thái Hòa cũng không phải người đánh lén công kích bọn họ kia, nhưng cũng không an toàn hơn người đánh lén kia bao nhiêu.

“Ngươi cũng là dị năng giả chứ? Khẩu súng này thật nặng, cô nàng như vậy làm sao có thể chơi được.” Vẻ mặt Thái Hòa lộ ra vẻ dễ dàng nói chuyện.

“Vậy ngươi cũng phải cẩn thận, đừng đập vỡ chân của mình.”

Trong đầu Hải Yến đang đang liên tục mà suy nghĩ sách lược, cũng dùng lời nói nỗ lực quấy rầy Thái Hòa. Thái Hòa đưa mắt nhìn sang bụng Hải Yến: “Vậy mà lộ ra sáu khối cơ bụng... Quả nhiên là phong cách...”

“Ngươi... Ngươi cẩn thận ta móc mắt ngươi ra a!” Hải Yến rất là tức giận mắng một câu, sau đó hỏi, “Bọn họ đâu? Ngươi dự định làm cái gì với chúng ta?”

“Nói thật giống ta sớm có dự mưu vậy, các ngươi mới là kẻ xâm nhập mà!”

Thừa dịp phân tán sự chú ý của Hải Yến, Thái Hòa cũng đánh xuống súng lục trong tay của nàng kéo đến.

Loại cảm giác hoàn toàn bị áp chế này làm cho Hải Yến rất khó chịu, nhưng lại không có cách nào.

“Này, người áo da bó...”

“Cái gì người áo da bó! Ta tên Hải Yến!”

Thái Hòa rất tự nhiên nói tiếp: “Tiểu Yến à...”

“Ngươi có chừng có mực a!”

Sau một phút, Thái Hòa lập tức áp tải Hải Yến đến trong một gian phòng làm việc bẩn thỉu.

Ca Cao và Lâm Huỳnh Bảo Ngọc kết thành kén lớn thì ở trong phòng làm việc nhỏ cách vách, để Ngô Thanh Vân trông coi.

Đám người Hồ Vĩnh Khoa đi vào trước tiên, lúc này đang ôm đầu ngồi xổm ở dưới một cái bàn, tuy rằng không đến nỗi run lẩy bẩy, nhưng vẻ mặt có thể nói hết sức khó coi.

Yuna thì ngồi ở trên bàn, liêm đao kề ở trước mặt bọn họ. Vừa thì ném mấy khầu súng, còn có ba lô ở một góc.

Lê Bống tựa ở sau cái bàn, dường như bộ dáng không cảm thấy hứng thú với cảnh tượng trước mắt.

“Hải Yến!”

Hồ Vĩnh Khoa hoảng sợ nấp ở dưới bàn, giọng ồm ồm kêu: “Nhanh nói cho bọn họ biết, chúng ta không phải có ý định lần theo bọn họ! Đây là một bất ngờ!”

“Lúc trước không phải ngươi còn muốn tìm bọn họ để gây sự hay sao, kết quả vừa thấy mặt đã kinh hãi, nghe giọng nói dường như mũi đã trúng một quyền rồi sao...”

Hải Yến nhíu nhíu mày, quay đầu giảng giải đơn giản với Thái Hòa quá trình bọn họ bị tập kích một lúc.

“Vì lẽ đó, xem như là chúng ta bị ép tới nơi này.”

Thái Hòa vuốt cằm, lộ ra vẻ trầm tư. Kết hợp với điểm khác thường trên đường, cơ bản có thể phán đoán ra thân phận người tập kích, chính là Zombie cao cấp không thể nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment