Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 836 - Chương 836: Dây Dưa Thân Thể

Chương 836: Dây Dưa Thân Thể Chương 836: Dây Dưa Thân Thể

Như loại hành vi đùa bỡn con mồi này, Zombie cao cấp trong phạm vi lên cấp đều không thể làm được.

“Lại là một con Zombie Cấp Thủ Lĩnh trí lực tăng mạnh hay sao... Không có công kích chúng ta, chắc là cảm ứng được trong chúng ta cũng có Cấp Thủ Lĩnh đi...”

Thái Hòa nhìn Hồ Vĩnh Khoa một cái, dưới cái nhìn của hắn giá trị vũ lực cỡ này, nhìn bề ngoài ẻo lả đã vậy còn vừa sợ vừa rống lên như vậy cùng lắm chỉ là một tên thuộc hạ thôi...

Chính vì vậy hắn lại đưa mắt nhìn sang Hải Yến: “Coi như ngươi nói chính là sự thật, nhưng mà các ngươi làm như thế, chẳng phải là cũng kéo chúng ta vào phiền phức của các ngươi rồi hay sao? Tiểu Yến à, các ngươi có thể.. Có câu trả lời như thế nào nha...”

“Người nhìn thấy đồng loại bị Zombie vây công, nhưng lựa chọn không để ý, có tư cách gì để nói chuyện...”

Hải Yến vừa nói xong, lập tức nghe một tiếng sắc bén tiếng vang từ đằng xa truyền đến.

“Vèo ——!”

“Nằm xuống!”

Nàng kêu to một tiếng, lập tức ngồi xổm người xuống đi. Thái Hòa cũng phản xạ có điều kiện uốn cong người xuống.

“Ầm!”

Pha lê truyền đến tiếng phá nát, sau đó một vệt bóng đen từ xẹt qua một bên gò má Lê Bống.

Nàng không chút do dự mà đưa tay ra, nắm bóng đen ở trong tay.

Đồng thời, Hải Yến lại ngồi ở dưới chồm thoáng về trước một chút, trực tiếp đánh về phía Thái Hòa.

Động tác của nàng nhanh nhẹn mà mạnh mẽ như con báo vậy, vừa tóm lấy nòng súng một cái, vừa dùng sức đi nhấc lên, đồng thời đôi chân cuốn lấy chân Thái Hòa, kéo hắn vấp ngã, hai người dây dưa lại với nhau thật chặt.

Chờ thời điểm Yuna nhảy lên một cái, Hải Yến đã mang theo Thái Hòa trở mình, đặt Thái Hòa ở trên người mình, giữa hai người cách một khẩu súng máy.

Ngón tay Hải Yến kẹt ở trên cò súng, loại tư thế quấn lại với nhau thật chặt này, vừa có thể làm cho Yuna các nàng không cách nào cứu viện, có thể phòng bị hữu hiệu dị năng quỷ dị Thái Hòa.

“Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ đồng quy vu tận với hắn!”

Thấy Yuna nhấc theo thanh liêm đao khổng lồ này cắm xuống, Hải Yến vội vã kêu to.

“Ê, ngươi còn thật muốn cùng người đàn ông mới quen cùng nhau chết chung hay sao...”

Thái Hòa bị một cánh tay khác của Hải Yến bóp lại yết hầu thật chặt, đôi chân lại bị chân dài của đối phương quấn lại với nhau, xác thực rất khó thoát thân.

Nhưng mà hắn không chỉ có không hoảng hốt, trái lại lộ ra một nụ cười ung dung sung sướng, cúi đầu nhìn

Khoảng cách giữa hai bên không đủ năm centimet, hầu như chóp mũi đụng chóp mũi, Thái Hòa chỉ cần hơi hơi ép đi xuống một chút, lập tức có thể hôn lên môi mỏng gợi cảm của nàng.

Áo da bó người hoàn hảo phác họa ra được vóc người rắn chắc lại thon thả của nàng, giờ phút này hai ngọn núi mềm mại đã đè lên trên ngực Thái Hòa.

“Roẹt!”

Lại là vỗ một cái pha lê bị đánh nát, đồng thời lập tức nghe trên tường phía sau truyền đến một tiếng vang trầm thấp “Ầm”, rất nhiều mảnh vụn vôi rớt xuống liên tục.

Thái Hòa vừa liếc mắt nhìn, vậy mà nhìn thấy một cái lỗ thủng lớn.

Hải Yến cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó dán mắt vào Thái Hòa: “Nghe chưa, chúng ta không có thù oán nha, ngươi thả bọn họ, ta thả ngươi.”

“Có thể, nhưng mà...”

Mười mấy cây cái vòi nắm chắc tứ chi Hải Yến, dùng sức ghì chặt lại nàng.

Trong quá trình đương nhiên sử dụng một thoáng quấy rầy tinh thần, không phải vậy muốn so đấu sức lực với cô gái lực điền này, không biết phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng tinh thần.

“Không cần ngươi thả.” Thái Hòa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện.

Hải Yến nằm trên đất, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Nàng vốn tưởng rằng dị năng của Thái Hòa đã đủ mạnh, nhưng không nghĩ tới hắn còn có nhiều thủ đoạn như vậy chưa hề dùng tới.

Thái Hòa cau mày liếc mắt nhìn cô gái máu me khắp người dưới bàn cái kia, thật ra mục tiêu công kích của bóng đen kia chính là nàng...

“Dùng khứu giác làm định vị hay sao... Nghe chưa, các ngươi rời đi đi, ta không muốn gây sự.”

“Đừng như vậy nha! Giúp chúng ta với...” Hồ Vĩnh Khoa hét thảm lên.

Thái Hòa đứng dậy, thấy vẻ mặt Lê Bống đang lạnh lẽo nhìn ra mặt đất ngoài cửa sổ, hỏi: “Thấy rõ không...”

Nói còn chưa kịp nói xong, con ngươi Thái Hòa lập tức co rụt lại.

Lê Bống nắm chặt nắm đấm, một chút máu tươi từ khe hở thẩm thấu đi ra...

“Không có thấy rõ đây.”

Lê Bống quay đầu lại liếc mắt nhìn Thái Hòa, xem ra mắt to giống như không có tâm tình chập chờn gì đó vậy, hơi mờ mịt trương mở tay ra: “nhưng mà bắt được cái này.”

Mảnh vỡ sắc nhọn đâm thủng lòng bàn tay Lê Bống, mấy giọt máu rơi xuống đất, ở trên da dẻ tuyết trắng, hết sức nổi bậc.

Thái Hòa nắm lấy tay Lê Bống, tức giận nhìn về phía khu phế tích ngoài cửa sổ: “Muốn chết... Hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment