Thái Hòa rất ít tức giận như vậy, nhưng giờ phút này hắn xác thực cảm giác được một cổ máu nóng bay thẳng đến đỉnh đầu.
Cô gái hắn xem như trân bảo, vậy mà bị một con chuột ẩn ấp trong bóng tối làm bị thương!
“Thì không thể để cho chúng ta tạm thời trốn tránh một lát ở nơi này hay sao? Như vậy đi ra ngoài chính là muốn chết.”
Hải Yến chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, cau mày nói ra.
Nàng dùng giọng điệu thương lượng, thái độ đã muốn tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Xem ra chỉ cần ở trên thực lực đè lên nàng triệt để, thái độ của Hải Yến lập tức sẽ xảy ra chuyển biến rõ ràng.
“Tùy các ngươi đi, đừng mang đến phiền toái cho chúng ta là được.”
Thái Hòa cũng không quay đầu lại nói.
“Ê, không nhìn thẳng một đội trưởng giống như ta hay sao? Coi như là muốn đạt thành hiệp nghị hòa bình cũng phải đi qua ta gật đầu nha...”
Hồ Vĩnh Khoa lộ ra một một chút sắc mặt khó chịu, nhưng đừng nói team của Thái Hòa, chính là Hải Yến hiện giờ hắn cũng không thể trêu vào.
Rất rõ ràng ở trong mắt Thái Hòa, hắn chính là một người qua đường A, còn không có cảm giác tồn tại bằng Hải Yến.
Bởi như vậy, hắn muốn có tiếng nói và được che chở ở nơi này, thì cũng không thể gây sự với người nào.
“Ta lại là muốn xem thử, con chuột này trốn ở trong hố gas nào!”
Thái Hòa nhìn chằm chằm lạnh lùng ra ngoài cửa sổ một cái, cái vòi dò xét tinh thần đã lan tràn đi ra.
Đối phương rất cẩn thận, sau khi công kích liên tục hai lần, cũng đã không thấy bóng dáng.
“Chúng ta phải ở lại nơi này đi, chỉ cần không ở bên cửa sổ hoặc là bên tường, chỉ là tránh ở phía sau vật dụng trong nhà mà nói, ít nhất tạm thời sẽ không xảy ra chuyện rồi.”
Hồ Vĩnh Khoa khẩn trương mà ngồi chồm hổm dưới bàn, nói ra.
Cứ việc Yuna đã muốn rời khỏi cái bàn này, nhưng lúc trước hắn không dám chui đi ra.
Đây thật đúng là đúng câu nói của Hải Yến, hiện giờ này cái bàn với hắn mà nói chính là cái xác rùa an toàn.
Nhưng mà nhìn thấy cái lỗ thủng khủng khiếp trên tường kia, dựa vào độ dày của cái bàn, lại có thể tạo được tác dụng bảo vệ gì? Nhiều nhất chỉ là tạo ra một ít an ủi ở trong lòng chính mình mà thôi.
Hồ Vĩnh Khoa vừa nói xong, đã nhìn thấy Thái Hòa xoay người đi về phía cửa ra vào.
Đồng thời khi đi ra cửa phòng. Thái Hòa thò tay sờ sờ túi áo chính mình.
Nước thuốc từ máu của Nữ Hoàng Bạch Tuộc, hiện giờ hắn vẫn mãi mang theo trên người, ngoại trừ đao chiến thuật, hồng ngoại kính nhìn đêm ra, còn có một khối Ổ Virus Cấp Bá Chủ.
“Ê, hắn làm gì vậy?”
Hồ Vĩnh Khoa trừng to mắt, hỏi: “Chẳng lẽ muốn đi tìm quái vật kia gây sự hay sao?”
Lực lượng này vượt qua lực ném mạnh và độ chính xác của người bình thường, xác thực chỉ có thể dùng “Quái vật” để hình dung.
Hải Yến cũng kinh ngạc mà nhìn Thái Hòa đi qua bên người nàng, nàng hơi do dự. Lạnh như băng nói:
“Mặc dù ngươi xác thực mạnh nhất, nhưng mà không đáng chơi cứng với nó đâu. Bất kể là dị năng hay còn là cái gì, đối phương luôn luôn có thời điểm hao hết thể lực. Chỉ cần đợi ở nơi này, tóm lại sẽ tìm được cơ hội phản kích... Này!”
Thấy Thái Hòa hoàn toàn không nhìn chính mình, Hải Yến nhếch miệng lên. Đôi mắt lộ ra một chút vẻ khó chịu: “Lại hoàn toàn xem ta như trong suốt vậy!”
Thái Hòa vừa dò xét lấy vị trí của đối phương, vừa đi xuống lầu.
Nhưng mà vị trí người đánh lén vừa mới phát giác được, đoàn sóng dao động tinh thần này lại lập tức ẩn nấp không thấy.
“Rất nhạy cảm chứ sao... Xem ra năng lực cảm ứng tinh thần không tệ. Như vậy mà nói, trước hết ta thời điểm thí nghiệm chắc là đã bị phát hiện. Sở dĩ không công kích, quả nhiên là bởi vì có các nàng Lê Bống ở đó hay sao? Từ tình huống của đám người Tiểu Yến mà nói, con Zombie này không phải đơn giản chỉ muốn uống máu ăn thịt, càng giống như chơi trò chơi mèo vờn chuột...”
Trong cơn giận dữ Thái Hòa dứt khoát đi ra ngoài cửa. Sau đó giơ lên thật cao khối Ổ Virus Cấp Bá Chủ này.
Một cổ mùi thơm kỳ dị lập tức lấy hắn làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra.
“Biết rõ đây là cái gì hay sao? Ngửi thử hương vị này, muốn ăn không? Cút ra đây cho ta!”
“Vèo ——!”
Từ bên cạnh truyền đến một tiếng rít, một cục đá trực tiếp ném tới hướng Thái Hòa.
Trong lúc di động tốc độ cao. Thậm chí bề ngoài cục đá có xẹt qua một ít hoa lửa, có thể đoán được tốc độ thật là nhanh. Bị cục đá như vậy đập trúng, cũng giống như bị đạn pháo chính diện bắn trúng một phát vậy.
Cho dù có uy lực hơi yếu, nhưng mà cũng đủ bắn Thái Hòa thành bã vụn.
Nhưng trong nháy mắt cục đá cũng đã đến gần thân thể của Thái Hòa. Một tầng lồng năng lượng vô hình lập tức trực tiếp ngăn cản nó.
Hai cổ lực lượng va chạm, thậm chí trong không khí đung đưa ra một vòng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được mơ hồ.