Thái Hòa liếc mắt một cái ra phía ngoài, cũng theo sát lùi đi vào: “Tóm lại ngươi sẽ được cứu.”
Dường như A Phủ còn hơi sốt sắng, hắn vừa vào trong đại sảnh, lại lập tức bắt đầu nhìn chung quanh một cái.
Nhìn thấy bọn người Hồ Vĩnh Khoa, thậm chí hắn còn run cầm cập cả người một thoáng.
“Đó là quân đoàn không quân.” Hải Yến đem hắn đặt ở dưới bàn trước sân khấu, để hắn ngồi dựa vào nơi đó.
“Ồ.”
A Phủ đưa mắt nhìn sang Thái Hòa, ánh mắt hơi dao động và căng thẳng.
Nhưng mà trạng thái tinh thần của hắn vốn là như thế, vì lẽ đó Thái Hòa cũng không có nhận ra được khác thường gì.
“Vậy vị này là?” A Phủ nuốt ngụm nước bọt, hỏi, “Dường như không phải đồng thời đi với các ngươi, hắn cần phải còn có đồng đội chứ?”
“Chuyện của người khác người không cần lo, A Phủ, ngươi vẫn không có phát tin tức về căn cứ, cũng không có đến địa điểm tập kết ở trong thời gian quy định... Nói thật chúng ta đều cho rằng ngươi đã...”
Hải Yến cau mày ngồi xổm ở trước mặt A Phủ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
A Phủ lộ ra một chút cười khổ quái dị: “Ha ha, đúng đấy, ta cũng coi chính mình chết chắc rồi. Nhiệm vụ của ta là đến Sài Thành thăm dò, nhưng ở trong khu công nghiệp này cũng đã bị chặn lại.”
Nghe đến đó, Thái Hòa đi lên phía trước, hỏi: “Ngươi cũng phải chịu đến quái vật kia tập kích chứ?”
“Đâu chỉ là tập kích, hắn cơ bản là đang chơi đùa coi ta như là côn trùng giẫm đạp...” Thời điểm A Phủ nói tới chuyện này, trong mắt cũng không có sợ hãi, ngược lại có loại điên cuồng mơ hồ, “Bắt đầu từ khi ta tiến vào khu công nghiệp, cũng đã tiến vào tầm mắt của hắn. Vừa bắt đầu hắn cũng không có trực tiếp công kích ta, mà là ở bên cạnh ta chế tạo đủ loại tiếng vang, để thần kinh ta căng thẳng. Chờ sau khi ta bình tĩnh lại, hắn lại đột nhiên xuất hiện. Vì có thể sống sót, ta nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng cuối cùng phát hiện ở trước mặt hắn, ta chỉ là một món đồ chơi bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xé nát.”
“Khi còn bé các ngươi cũng từng đập phá qua món đồ chơi của mình chứ? Thời điểm khi các ngươi đập phá món đồ chơi, có nghĩ tới cảm nhận của món đồ chơi hay sao? Ta cảm nhận được rồi!”
Hắn vừa nói, khóe miệng còn nở một nụ cười.
“Tên này chẳng lẽ là bị dằn vặt tới điên rồi sao...” Trong lòng Thái Hòa lẩm bẩm một câu, ngắt lời hắn, “Có thể nói một chút tình huống của hắn cho chúng ta được hay không? hiện giờ hắn đang gây sự với chúng ta đây.”
Hải Yến cũng gật gật đầu: “Đúng đấy. Ta biết ngươi không dễ dàng, nhưng hiện giờ không phải thời điểm nói chuyện này, quân đoàn không quân đã chết mất hai người, chúng ta thì ngay cả tên quái vật này đến tột cùng là ai cũng không biết.”
“Hắn? Ha ha, hắn là sinh vật này lực phá hoại lớn nhất trên thế giới, mặc dù ở trong tất cả muôn loài, uy lực cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu... Khặc khặc...”
Khóe miệng của A Phủ, đột nhiên chảy ra một vệt máu, ánh mắt của hắn hơi tan rã: “Có thể để cho ta nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Ê, ngươi nói đến giờ phút mấu chốt đột nhiên lại muốn nghỉ ngơi sao!”
Trong lòng Thái Hòa tức giận mắng một câu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
“Hải Yến, ngươi tới...”
“A!”
Chờ Thái Hòa lại quay đầu lại, Hải Yến đang kinh ngạc nhìn chằm chằm A Phủ, mà khóe miệng A Phủ thì mang theo một chút mảnh vỡ áo da.
Mấy người Hồ Vĩnh Khoa Vừa vây tới được cũng kinh ngạc đến ngây người, đang nhìn chằm chằm A Phủ.
Tuy vai Hải Yến bị xé ra, nhưng bên trong còn mặc một bộ áo trấn thủ áo lót, cũng không có vì vậy bị thương.
Nàng nhanh chóng lùi ra phía sau, dùng súng chỉ về phía A Phủ: “Tại sao ngươi đột nhiên cắn ta!”
Nhưng A Phủ phẫn hận nhìn về phía Thái Hòa, kéo ra mảnh vỡ áo da một cái “Xoạt”: “Là ngươi động tay động chân với ta đúng không?”
Bọn người Hải Yến lập tức chuyển hướng Thái Hòa: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì Vậy?”
“Cắn phá đầu lưỡi, chuẩn bị cắn Hải Yến một cái, làm cho nàng cũng bị lây nhiễm đi, đúng không?”
Thái Hòa cười hì hì nhìn về phía A Phủ, nói chuyện.
Sắc mặt Hải Yến lập tức trở nên vô cùng trắng bệch, nàng khó có thể tin quay đầu lại nhìn về phía A Phủ: “Chuyện này không thể nào...”
Nhưng A Phủ cũng đã dùng hành động chứng minh lời nói của Thái Hòa, hắn đột nhiên nắm lấy một nữ quân nhân kia, sau đó nhan chóng nhảy một cái, đã vượt qua tốc độ và lực lượng người thường nhảy đến khúc quanh cầu thang.
“A!”
Nữ đội viên kêu thảm thiết, nhưng A Phủ lại không hề bị lay động.
Tay của hắn cầm thật chặt lấy cổ nữ quân nhân, tham lam ghé vào sau đầu của nàng, ngửi trên mùi máu tanh tỏa ra người nàng.
“Để súng xuống! Hải Yến, ta biết kỹ năng bắn súng của ngươi tốt, nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội.”
A Phủ bắt được tóc nữ quân nhân mộ cái, để cho nàng che ở trước mặt mình: “Ta đã trở thành Zombie, quái vật kia sẽ để ta trở thành đồng đội của hắn, hắn sẽ giúp ta tiến hóa ...”