“Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì...”
Hải Yến từ từ đưa họng súng xuống, lộ ra bộ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm A Phủ.
Đường lui hoàn toàn bị chặn lại, ánh mắt A Phủ có vẻ vô cùng điên cuồng, xem ra rất là cuồng loạn.
Nữ quân nhân bị hắn tóm lấy liên tục giãy giụa, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Cứu... Cứu mạng a...”
Nhưng mà Hồ Vĩnh Khoa và tên nam quân nhân kia đã bị choáng váng, đối với bọn họ tới nói biến cố này xảy ra thật sự quá nhanh. “Ha ha ha, yên tâm, ta đến lúc hoàn toàn biến dị còn có một quãng thời gian đây.”
A Phủ cười lên một cách điên cuồng, đưa mắt nhìn sang Thái Hòa, mang theo một tia trêu tức trong ánh mắt: “Các ngươi đừng nhìn ta bằng loại ánh mắt sợ hãi này, muốn nói quái vật... Vị tiên sinh này, xin hỏi đồng đội của ngươi đều đi chỗ nào cơ chứ?”
“Làm thịt hắn!”
Đột nhiên, từ mi tâm A Phủ truyền đến một tiếng vang nhỏ, ở trên làn da của hắn, vậy xuất hiện một điểm trắng.
“Nhanh như vậy lập tức động thủ với ta rồi hay sao, là bởi vì sợ bí mật của chính mình bại lộ hay sao? Ha ha ha ha... Đáng tiếc, ngươi không giết được ta.”
A Phủ càng cười lên một cách điên cuồng hơn, móc ra súng lục từ bên hông, kề lên trên huyết thái dương của vị nữ quân nhân kia: “Ta biết dị năng của ngươi rất đặc thù, nhưng ta cũng không kém. Sau khi biến dị triệt để còn có thể dùng dị năng hay không ta không rõ ràng, nhưng ít ra bây giờ còn có thể dùng. Tốt nhất ngươi đừng động, nếu không... Ha ha ha...”
“Dị năng của hắn gọi 'Mình đồng da sắt', thuộc về hệ cường hóa thân thể, năng lực phòng ngự của da dẻ rất mạnh. Ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân hắn có thể sống đến hiện giờ mặc dù bị quái vật săn lùng trong một khoảng thời gian dài. Nhưng mà... Hắn làm sao đột nhiên bị lây nhiễm đây...”
Hải Yến chậm rãi lùi tới bên người Thái Hòa, nói chuyện.
“Yên tâm, ta chỉ là đến xác nhận một ít chuyện, còn hỗ trợ truyền lời. Chuyện không nên nói, ta sẽ không nói, bởi vì như vậy sẽ phá hủy thú vị đi săn của bọn họ.”
Vẻ mặt của A Phủ tàn bạo, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Hắn cảm giác được ngươi rất thú vị, sẽ chơi cẩn thận với ngươi, còn có những đồng đội của ngươi, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú... Hì hì hi, vốn là ta rất ghét Zombie, nhưng mà cảm giác lực lượng phun trào ở trong thân thể, thật sự rất sảng khoái nha! Thật giống như trong thân thể xen vào một đống cục pin con ó, mỗi một lỗ chân lông đều đang bị điện giật, loại cảm giác sảng khoái này, các ngươi có hiểu hay không?” “Loại hình dung đậu đen rau muống như thế này, sao có thể hiểu được nha!”
Thái Hòa nói mà không có biểu cảm gì cả. Công kích vô hiệu, giống như cơ bản không có ảnh hưởng gì đối với hắn vậy.
Còn chuyện A Phủ uy hiếp, lại càng không thể mang đến cho hắn một chút vẻ mặt biến hóa.
“Ha ha ha ha ha...”
Khóe miệng của A Phủ co giật một cái, xem ra gương mặt đã hơi vặn vẹo.
“Lời ta cẩn chuyển đến cho ngươi mà nói, ta cũng đã nói xong. Cô nàng này, thì phải đưa cho ta làm điểm tâm đi.”
Nói, hắn cũng chầm chậm lui về phía sau, ánh mắt liếc nhìn trên cửa sổ một cái.
Ngay khi sự chú ý của hắn rời đi trong giây lát này, một trận cảm giác choáng váng đột nhiên truyền đến, Thái Hòa đột nhiên nhảy một cái về trước, một cái vòi quấn ở trên khúc quanh lan can, để hắn lăng không bay về phía A Phủ dường như đạn pháo bị bắn ra.
Đồng thời vô số cái vòi từ động tác của Thái Hòa đồng thời bắn nhanh mà ra, đột nhiên kéo dài tứ chi A Phủ.
Còn nữa quân nhân bị dọa sợ hãi lúc trước, lập tức xụi lơ trên đất, A Phủ thì ra sức giãy giụa lên, trừng mắt nhanh chóng đến gần Thái Hòa.
“Ngươi muốn giết ta hay sao? Ta đứng ở nơi này ngươi cũng không giết được ta nha! Đây là ngươi cùng Zombie... A!”
Một cái vòi tinh thần trực tiếp đâm vào cổ họng của hắn, Thái Hòa đứng ở trước mặt hắn, lắc qua lắc lại cái cổ phát ra tiếng “răng rắc”.
“Ngươi lại còn coi chính mình thần công đại thành sao? Ta muốn giết ngươi mà nói, biện pháp cũng không ít, chỉ có điều muốn nghe một chút xem ngươi có thể để lộ ra tình báo gì. Kết quả ngươi lại dám uy hiếp ta sao!”
Thái Hòa đá một cước vào trên bụng của A Phủ, lúc này hắn lại giống như là bị xiềng xích vô hình trói chặt, cơ bản không thể động đậy.
Trong miệng mở ra cực kỳ rộng liên tục kêu ra âm thanh mơ hồ không rõ, nhưng một câu nói cũng không nói ra được nữa.
Thái Hòa cúi đầu xuống kề vào tai hắn, hơi mỉm cười nói: “Không ngại nói cho ngươi, thật ra từ khi ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, bắt đầu từ giờ phút đó ta cũng đã biết không đúng. Loại mùi vị Virus này, người khác không ngửi thấy được, nhưng không giấu được ta.”
Ánh mắt của A Phủ lập tức trừng lớn, dùng sức giãy giụa.
“Chỉ có điều, một thứ nhất định tử vong giống như ngươi vậy, ở trong mắt ta thật sự không có khác biệt gì so với một thằng hề. Thời gian xem một trận trò khôi hài, ta vẫn có đủ.”