Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 842 - Chương 842: Có Gì Đó Giấu Diếm

Chương 842: Có Gì Đó Giấu Diếm Chương 842: Có Gì Đó Giấu Diếm

Nói tới nơi này, Thái Hòa chậm rãi đứng thẳng người lên, nói chuyện: “Hy vọng trong cơ thể ngươi, cũng có thể dùng tới dị năng ‘Mình Đồng Da Sắt’ .”

“A!”

Con ngươi của A Phủ phóng đại trong nháy mắt, một cái vòi thăm dò vào trong cơ thể hắn, mà Thái Hòa đã xoay người đi xuống phía tầng dưới, thậm chí không có nhìn thêm cái chết xấu xí của hắn.

“A Phủ...”

Tình thế mọi chuyện xoay chuyển, Hải Yến lộ ra vẻ mặt phức tạp nhìn Thái Hòa một cái, lại nhìn A Phủ đã chết một cái.

Thời điểm hai người gặp thoáng qua, Hải Yến thấp giọng hỏi: “Hắn nói những câu nói kia, là có ý gì?”

“Nói cái gì vậy Tiểu Yến?” Thái Hòa biểu hiện tự nhiên hỏi.

“Thôi mà... Quên đi.”

Hải Yến nghi ngờ nhìn Thái Hòa một cái, loại thái độ giả vờ ngây ngốc này của hắn thật ra cũng rất khả nghi.

Nhưng đồng thời kết hợp lại đôi câu vài lời, cũng có thể phán đoán ra được một ít kết luận không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như muốn tìm chứng cứ...

Nhưng mà tình cảnh trong lúc này, đắc tội Thái Hòa không có lợi ích gì.

Mặc dù hành động của hắn hơi khó dò, nhưng giờ phút này có thể ngăn cản quái vật hay không, vậy thì phải xem Thái Hòa.

Cho tới Hồ Vĩnh Khoa và tên nam quân nhân kia, đầu óc bọn họ ở trong lúc này đều chết máy.

Mà nữ quân nhân kia cũng sợ đã mất đi năng lực suy nghĩ, núp ở bên cạnh thi thể A Phủ, đến nửa ngày mới từ trong mờ mịt thất thố phục hồi lại tinh thần, gào lên “A a”.

Cũng còn may Zombie thông thường ở xung quanh sớm đã không thấy tăm hơi tung tích, không phải vậy nàng gọi như thế, sớm thu hút một đống lớn Zombie chạy tới vây công.

“Ê, hiện giờ chẳng phải chúng ta bị vây ở nơi này hay sao? Đi ra ngoài nhất định sẽ bị công kích, nhưng mà ở lại đây...”

Hồ Vĩnh Khoa lộ vẻ mặt khủng hoảng nói ra.

“Nghe những lời nói của A Phủ, người đánh lén là một Zombie cao cấp. Hắn làm như thế, có phải là để đi săn... Tuy rằng không có cách nào lý giải tư duy của Zombie, nhưng nếu như cân nhắc cách săn mồi này ở một góc độ khác thì sao đây? Một ít dã thú sẽ xem săn giết sinh vật nhỏ yếu như một loại giải trí, vậy thì hoàn toàn có thể dùng để giải thích chuyện chúng ta đang gặp phải.”

Gương mặt Hải Yến lạnh lùng, nói chuyện: “Hắn đang hưởng thụ quá trình bắt giết chúng ta. Truy đuổi chúng ta tới tuyệt cảnh, ép buộc chúng ta phản kháng, đùa chết chúng ta từng chút một.”

Đồng đội mất tích lại đã biến thành loại bộ dạng như vậy, vẻ mặt Hải Yến đương nhiên cũng không tốt đẹp gì.

“Zombie săn người hay sao...”

Gã nam quân nhân này lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, hỏi: “Nhưng chúng ta nên làm gì đây!”

“Hắn không nhịn được bao lâu. Dù sao vẫn là Zombie...”

Thái Hòa nắm trong tay Ổ Virus Cấp Bá Chủ Virus, thứ đồ chơi này tương tự bảo thạch vậy, chính là Thái Hòa lá bài dùng để quấy rầy đối phương lớn nhất.

Mặc kệ con Zombie này trí lực cao như thế nào đi nữa, yêu thích chơi trò chơi săn giết như thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần hắn không cách nào hoàn toàn kiềm chế bản năng, đương nhiên sẽ đưa tới cửa.

A Phủ chết, cùng với vết thương Thái Hòa mang cho hắn, đều sẽ kích thích hắn thêm một bước.

“Nói đến trước ngươi đến tột cùng đang làm gì?”

Hải Yến nghi hoặc mà liếc mắt nhìn tay Thái Hòa, ngẫm lại nội dung lúc trước hắn nói, nàng luôn cảm thấy trong tay Thái Hòa nhất định cầm món đồ gì mới đúng.

“Ta chỉ là không hề phòng bị đứng ra bên ngoài, phóng thích một thoáng khí tức tìm đường chết,.. Hắn đi ra công kích ta thôi.”

Thái Hòa không chút do dự mà nói dóc như cuội.

“Ê! Rõ ràng còn cầm nắm đấm, kết quả lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói dối trước mặt ta!”

Khóe miệng của Hải Yến run lên, một gương mặt lạnh như băng sững sờ bị Thái Hòa làm cho hơi khó có thể kiềm giữ được...

Lúc này, một đôi mắt đỏ đang xuyên thấu qua khe hở một bức tường đổ, nhìn chằm chằm thật chặt căn nhà cao tầng.

“Là Cạm bẫy thợ săn bố trí hay sao... Hổn hển...”

Tiếng nói của hắn trở nên hơi ồ ồ lên, trong đôi mắt tràn ngập khát vọng và cuồng bạo.

“Thật là nhân loại khiến người ta căm ghét lại giảo hoạt...”

Cùng lúc đó, Thái Hòa cũng đang nói với Hải Yến đám người: “Ta cũng không có nghĩa vụ che chở các ngươi, vì lẽ đó các ngươi cũng phải ra sức.”

“Mọi người đều là nhân loại mà, không cần tới như vậy đi.” Hồ Vĩnh Khoa tái mặt nói chuyện.

Hải Yến thì gật gật đầu: “Cần phải như vậy, không cần ngươi nói ta cũng có dự định này.”

“Đến cùng là ngươi bên nào!”

Hồ Vĩnh Khoa liếc Hải Yến một cái, nhưng ở tiếp xúc được ánh mắt lạnh như băng kia của Hải Yến, thì lập tức thua trận, thậm chí còn nở ra một nụ cợt gượng.

“Nói cách khác, chúng ta nên chuẩn bị kỹ càng một cái bẫy để săn giết con quái vật này đúng không?” Hải Yến không nhìn hắn, hỏi tiếp Thái Hòa.

Nhưng Thái Hòa lại nở nụ cười lạnh: “Cần phải có thứ đó hay sao? Ta chỉ là cầm một khúc xương, chờ chính con chó tự nó chạy tới thôi.”

“Híc, dù sao đối phương cũng là Zombie cao cấp...”

“Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, ngươi cũng là quái thú nha...”

Bình Luận (0)
Comment