Mặc dù không có tác dụng bao lớn, nhưng tóm lại có một ít còn hơn không.
Nữ quân nhân xử lý vết máu trên người một chút, những người còn lại thì kéo lại tất cả bức màn cẩn thận từng chút một.
Trên đường đương nhiên bọn họ phát hiện căn phòng này chất đầy thi thể Zombie, nhưng mà sau khi mở cửa liếc mắt nhìn, bọn họ phản ứng đều rất nhất trí:
Yên lặng đóng cửa, đột nhiên sau đó xoay người rời đi.
Ngược lại sự tồn tại của Ngô Thanh Vân để cho bọn họ phải giật mình, thời điểm khi bọn hắn đến gần văn phòng nhỏ này, Ngô Thanh Vân đột nhiên mở cửa phòng, duỗi ra đầu mà nói ra: “Tránh ra.”
“Bùm!”
Khi cửa phòng đóng lại, mấy người ngây ra như phỗng nhìn nhau một cái.
“Chúng ta cũng đừng tới gần căn phòng này nha...” Nam quân nhân cố nặn ra vẻ tươi cười, nói ra.
“Ừ... Dường như bạn gái hắn đều rất lợi hại...”
Theo ban đêm tiến đến, lúc này cũng chỉ là một mảnh màn đêm im như tờ trong khu công nghiệp, bắt đầu lộ ra vẻ càng phát đáng sợ hơn.
Gió lạnh thổi qua phế tích, giống như tiếng khóc của thiếu nữ u oán nào đó, làm cho người ta không rét mà run.
Một ít khối vụn lung lay sắp đổ bị lay động, phát ra âm thanh “lách cách” cũng đủ làm cho đám người thần kinh căng cứng bị giật mình.
Giờ phút này Hải Yến đang mượn màn đêm yểm hộ tránh ở trong một ngõ ngách, họng súng nhắm ngay chỗ cửa lớn.
Những người khác cũng người nào người nấy bắt đầu ẩn nấp, cả tòa nhà cao tầng giống như là một cái miệng rộng đen sì, chờ đợi thôn phệ từng kẻ địch đi vào trong.
“Ngao!”
Từ thật xa truyền đến một tiếng gầm thét, Thái Hòa ngồi ở trên bậc thang vẻ mặt thoải mái mà đứng lên, lộ ra một nụ cười lạnh: “Ta biết ngay...”
“Thanh âm này là cái gì...”
Hồ Vĩnh Khoa cầm trong lòng bàn tay súng tự động đã ướt đầy mồ hôi, sau khi nghe thấy động tĩnh khác thường này, lập tức không nhịn được rùng mình một cái.
“Zombies.”
Hải Yến kéo căng thân thể, thấp giọng nói: “Số lượng rất nhiều... Zombie...”
“Ngao ngao!”
Tiếng bước chân dày đặc, từ xa đến gần.
Một đôi mắt màu đỏ như máu xuất hiện ở trong màn đêm lúc này, lạnh lẽo mà chăm chú nhìn tòa nhà cao tầng yên tĩnh này.
Con Zombie cao cấp kia có thể đuổi đi Zombie bình thường, đương nhiên cũng có thể kéo bọn nó đi tới.
Những con Zombies này rõ ràng bị kích thích thật lớn, nguyên một đám liên tục kêu lên tiếng gầm.
Khi con Zombie thứ nhất bắt đầu nhào đến, thật nhiều Zombie điên cuồng dũng mãnh nhào vào trong nhà.
Bị nhiều Zombies như vậy chắn ở loại vị trí như vầy, đầu óc của ba người Hồ Vĩnh Khoa lúc này đã trống rỗng.
Hải Yến buông ngón tay ra, sau nó lại gắt gao bóp lại, sau đó chợt nhảy ra ngoài từ trong chỗ ẩn thân, bóp cò ở giữa không trung.
Nghe được súng tiếng vang lên, Thái Hòa cũng lập tức buông tha tính toán khống chế rất nhiều Zombies bình thường.
Nếu làm như vậy sẽ lãng phí rất nhiều tinh thần lực, bất lợi với chiến đấu kế tiếp, thứ hai, rất dễ dàng bị ngộ thương bắn chết, như vậy sẽ mang đến tổn thương tinh thần đối với hắn.
Chủ yếu nhất là, điều khiển thì không khó, khó là đồng thời một lúc điều khiển rất nhiều Zombies, khống chế hành động bọn nó.
Cái vòi tinh thần của hắn lúc này đã trải rộng cả tòa nhà cao tầng chỉ cần con Zombie cao cấp kia tiến vào, tất nhiên Thái Hòa sẽ có thể phát hiện.
“Bùm!”
Sau khi cửa thủy tinh sau lưng Thái Hòa đột nhiên nổ tung, cho thấy cuối cùng con quái vật không kiềm nén được, bắt đầu hành động.
“Còn biết giương đông kích tây hay sao... Lần này tới, cũng đừng mong trốn đi!”
Thái Hòa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cánh cửa thủy tinh này, lập tức chạy lên trên lầu.
Sau khi con Zombie cao cấp vừa đập nát cửa thủy tinh, Thái Hòa cũng cảm giác được một cái đoàn ánh sáng tinh thần nhanh chóng bò lên trên lầu.
Tay không trèo tường, Zombie cao cấp cũng có thể làm được.
Rất nhanh, trên lầu liền truyền đến một âm thanh vang dội!
Mà lúc này, Thái Hòa cũng đã đuổi tới.
Ở trong phòng họp rộng lớn, một cái bóng đen bị chặn ở bên trong. Mà ở trên trần nhà, treo một hòn “Bảo thạch” nho nhỏ, trên mặt còn le hoe vài giọt máu tươi.
Bên cửa sổ cùng cạnh cửa, thì phân chia Lê Bống và Yuna đang đứng.
Thái Hòa đi vào, bỏ qua một cuộn băng vải trong tay, trên mặt dính chút ít vết máu: “Quả nhiên muốn lừa gạt khứu giác của ngươi, thật sự quá đơn giản.”
Vết máu trên băng vải, đương nhiên là của Lê Bống, mà giọt máu trên Ổ Virus Cấp Bá Chủ, thì là của Thái Hòa.
Con quái thú kia vốn định dùng đồng loại dẫn dắt rời đi lực chú ý, sau đó đi công kích Thái Hòa, lại không nghĩ rằng bị mắc lừa một trận.
Đến khi hắn cảm ứng năng lực năng lượng tinh thần...
Thái Hòa vươn tay ra, này khối Ổ Virus Cấp Bá Chủ lập tức “Bay” đến trong tay hắn.
“Người kia bị ngươi chơi xấu, nói ngươi là tồn tại trên top ba sinh vật có lực phá hoại khủng khiếp nhất trên thế giới này... Ta cũng thật rất cảm thấy hứng thú đối với ngươi đây.”
Vặn sáng đèn pin chiến thuật, lập tức chiếu sáng cái bóng đen trên bàn này.
Nhưng mà trong nháy mắt khi nhìn đến cái bóng đen này, Thái Hòa lập tức sửng sốt.