Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 847 - Chương 847: Cốt Giáp

Chương 847: Cốt Giáp Chương 847: Cốt Giáp

“Ầm!”

Thái Hòa lui đầy đủ vài bước, mới đứng vững bước chân ở bên kia cái bàn.

Chân phải hắn hơi hơi run run không khống chế được, cau mày quát: “Hít hà…! Thật đau! Mặt ngươi là cái chảo sao!”

Đứa Trẻ Trâu cũng bay ngược ra ngoài, đập nặng nề ở trên tường.

Chờ lúc hắn bò dậy, ngoại trừ chảy dài máu mũi ra, trên đầu cũng là đầm đìa máu me.

Mí mắt liên tục chảy máu, xem ra cũng chịu tác động vật lý.

Nhưng từ dưới mí mắt đâm lên mảnh xương, lại có thể bảo vệ được con mắt của nó.

Thái Hòa dùng biện pháp đá đấm phân tán sự chú ý của nó, đồng thời cố gắng đâm tới mấy cái cái vòi từ ba phương hướng khác nhau, hắn cơ bản không có cách nào tránh né.

Nếu như không phải xương sọ rất cứng, lúc này hắn đã bị bắn thành tổ ong.

“Thật là nguy hiểm...”

Trẻ Trâu lắc lắc cái đầu, lau một cái ở trên đầu chính mình, sau đó nhìn vết máu đầy tay một cái: “Ngươi... Ngươi lại...”

Đại khái là đổ lượng máu vượt qua phạm vi tâm lý chịu đựng của nó, vẻ mặt của đứa Trẻ Trâu đột nhiên trở nên dữ tợn lên, gai xương trên người lại đâm ra bên ngoài thêm mấy phần, tiếng kêu sắc nhọn giận dữ hét: “Ta nổi giận rồi! Ta muốn lột da của ngươi ra ngoài, móc sạch ruột của ngươi làm thành tiêu bản!”

“A a!”

Đầu gối nó uốn cong, đột nhiên nhảy một cái về phía trước, trong chớp mắt lập tức xuất hiện ở trước mặt Thái Hòa, chụp một cái “Xoẹt” vào đỉnh đầu của nó.

Sau khi thất bại, hắn lại vặn mình một cái ở giữa không trung, chân sau quét ngang về phía phần eo của Thái Hòa.

Liên tục mười mấy lần công kích, Thái Hòa bị đánh cho liên tục lùi về phía sau, rất nhanh sẽ đến sát mép bàn hội nghị.

Thấy đánh lâu không xong được với Thái Hòa, đứa Trẻ Trâu đột nhiên quay đầu, hòn đá vụn trong tay đột nhiên đập về phía Lê Bống.

Lần này Lê Bống không có trực tiếp chụp lại như trước nữa, mà là lập tức tránh ra.

“Ầm ầm ầm!”

Mười mấy vết lõm lập tức đập ra, cửa sổ kiếng cũng bị đập đến nát tan.

Mảnh kính vỡ tung tóe, tuy rằng Lê Bống né tránh đúng lúc, nhưng quần áo vẫn bị cắt ra một vết rách.

Đứa Trẻ Trâu này dùng một tay, vậy mà là để nhân cơ hội rời đi căn phòng chật chội này này.

Nhưng mà nhìn thấy Lê Bống suýt nữa bị thương lần nữa, một ngọn lửa giận vô danh lập tức bỗng chốc bùng cháy lên trong lòng Thái Hòa.

“Chạy? !”

Một cái cái vòi tinh thần kịp theo tới, nhanh chóng quấn lấy cái chân nhỏ của đứa Trẻ Trâu, sau đó đột nhiên đập nó xuống đất.

Không chờ nó bò lên, Thái Hòa cũng đã dùng cái vòi ôm lấy bên mép cửa sổ, kéo chính mình tới, nhảy nặng nề đến trên người đứa Trẻ Trâu.

“Vô dụng, toàn thân ta đều là áo giáp xương...”

Trẻ Trâu cười khằng khặc, trở tay chụp vào Thái Hòa.

Tuy rằng tránh né đúng lúc, gai xương nhưng trên cánh tay vẫn cắt ra ống quần Thái Hòa.

Thái Hòa không hề liếc mắt nhìn một cái, mười mấy cái vòi đồng thời cuốn lấy tay chân Trẻ Trâu, đồng thời một cái vòi cuốn vào cái miệng của nó.

“Không có... Tác dụng...”

Trẻ Trâu nói chuyện mơ hồ không rõ: “Con mồi phản kháng như thế nào đi nữa, vẫn là con mồi...”

Thái Hòa cũng đã nhận ra được, con Zombie dị biến này tuy rằng bề ngoài còn giống như nhân loại, nhưng kết cấu trong cơ thể, thậm chí rất có khả năng ngay cả nội tạng đều xảy ra dị biến rất lớn, đã không thể lại dùng lẽ thường đi phỏng đoán.

Cảm nhận được dị vật xâm lược, thực quản Trẻ Trâu vậy mà co rút lại.

Hai cái cái vòi khác chui vào lỗ tai hắn, cũng bị chặn lại.

Muốn công kích con mắt, nhưng mà tầng mảnh xương cơ bản là không có cách đột phá.

“Em... Em đã sớm tiến hóa đến không hề có nhược điểm... Anh trai à, anh vẫn nên... Vẫn nên buông tha thì hơn, bộp bộp bộp...”

Trẻ Trâu nhếch to miệng, khóe miệng hướng nhếch lên thật cao, lộ ra một một nụ cười cổ quái.

Thái Hòa hoàn toàn không thèm nhìn nó, cái vòi tinh thần của hắn điên cuồng nện xuống dường như mưa rơi.

“Ầm ầm ầm!”

Tạo ra tiếng trầm vang thật lớn, thậm chí làm hết hồn bọn người Hải Yến còn đang khổ chiến với zombie bình thường ở tầng dưới.

“Bọn họ có thể chống đỡ hay không đây? Nếu không... Chúng ta nhân cơ hội chạy trốn đi!”

Hồ Vĩnh Khoa lùi tới bên người Hải Yến, hỏi.

Hải Yến khinh bỉ mà liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói chuyện: “Ngươi có thể thử xem...”

“Cùi chỏ ngươi ra bẻ ngoặc ra ngoài cũng quá rõ ràng đi! Hiện giờ đang là cơ hội tốt mà, huống hồ chúng ta giúp bọn họ kéo nhiều Zombie như vậy...”

Hồ Vĩnh Khoa tê cả da đầu ngẩng đầu liếc mắt nhìn, trong đại sảnh, tràn ngập một luồng mùi máu tanh gay mũi, bất cứ lúc nào có thể thấy được bóng người chạy như điên tới.

Nếu như không phải kẹt ở cửa thang gác, bọn họ sớm đã bị nhiều Zombie như vậy xé thành mảnh vỡ.

“Hừ, ngươi nguyện ý đối mặt nhiều Zombie như vậy, hay là con quái vật kia đây?” Hải Yến châm chọc cười nói.

“Chuyện này...” Hồ Vĩnh Khoa bị nghẹn đến không có gì để nói, hắn cắn răng, còn muốn nói gì, nhưng Hải Yến đã đánh gãy hắn: “Đừng nói, căn cứ Free Fire chúng ta đã mất mặt một lần ở trước mặt hắn, Hải Yến ta chắc chắn sẽ không mất mặt lần thứ hai.”

Bình Luận (0)
Comment