“Chỉ cần có thể đả thương nàng, ta lập tức có thể kiên trì đến quyết đấu trên lầu thắng mới thôi!”
Cứ việc hiệu quả dị năng trên người gần như biến mất hầu như không còn, nhưng gã mặc giáp sắt vẫn còn cho rằng, người thắng nhất định sẽ là thanh niên tóc dài.
“Beng.”
Trong nháy mắt tiếng bước chân dừng lại, gã mặc giáp sắt ngừng lại thở ra một hơi, chợt nhảy lên, thanh đao trong tay giống như linh xà huơ về phía Yuna...
“Ồ?”
Gã mặc giáp sắt tự nhận là tốc độ một kích này, gần như đạt đến trạng thái đỉnh phong của mình, nhưng trước mắt đột nhiên truyền đến một trận cảm giác mê muội, lại làm cho hắn bị đánh văng ra ngoài trong tuyệt vọng!
Sau khi va chạm một kích, lại bị đánh văng ra!
Mà vận mệnh của hắn, thì không cần suy nghĩ nhiều rồi...
Yuna theo sát phía sau nhảy lên, liêm đao thật dài nâng lên sau đầu, sau đó đột nhiên bổ xuống...
“Bùm!”
Sau một âm thanh vang vọng, một đống tro bụi đột nhiên từ trên đỉnh đầu rớt xuống.
Yuna lập tức nghiêng đầu qua một bên: “Còn muốn chạy trốn hay sao? Thật sự là tìm đường chết...”
Sau khi tro bụi bay khắp nơi, lúc đầu Yuna mặt âm trầm kinh ngạc phát hiện, gã mặc giáp sắt cũng không có nhân cơ hội bỏ trốn, ngược lại, hắn bày ra một bộ dáng muốn mượn cơ hội đánh lén Yuna, nhưng mà ở trên đỉnh đầu hắn, lại ngoài ý muốn xuất hiện ra một cái lỗ máu, hai mắt trợn lên, trên mặt còn lưu lại sợ hãi đối với tử vong...
Yuna lộ ra vẻ mặt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào gã mặc giáp sắt này một lúc lâu, sau đó miệng vừa quát, lộ ra một bộ sắc mặt uất ức giống như bị người ta đoạt đi món đồ chơi vậy...
“Anh nói, anh sẽ chăm sóc em như thế nào!” Hai tay Yuna khoanh lại ở trước ngực, mặt lạnh hỏi.
Thái Hòa lộ vẻ mặt như đang trầm tư mà sờ lên cái cằm, nói: “Làm sao cũng không có vấn đề gì nha... nhưng mà này rõ ràng là anh cứu em mà.”
“Làm sao hắn có thể đánh lén được ta! Rõ ràng là anh cố ý, cuồng ma nổ đầu người!”
“Ê này, đã nói rồi đấy cuồng ma nổ đầu đâu rồi?”
Thái Hòa thuận tay vuốt vuốt đầu Yuna, biểu lộ hơi lúng túng hỏi, “Mấy người quân đoàn không quân kia đâu rồi? Chẳng lẽ đã... đi chung một nhóm với chị đại rồi sao?”
Thấy khóe miệng của Yuna nhếch lên một cái, trong lòng Thái Hòa lập tức kêu đau một tiếng “Ai da” !
Bởi vì giờ phút này, Lê Huỳnh Bảo Ngọc và Ca Cao, thức tỉnh rồi!
Chừng mười phút đồng hồ trước, Ngô Thanh Vân mặt đang mỉm cười, mang lên một cái đầu lầu đầy máu me quỷ dị, đang đi loạn vòng vòng trong dãy hành lang tối thui không một chút ánh sáng.
Nàng không có băn khoăn như bọn người Hồ Vĩnh Khoa vậy, bởi vì mặc dù thanh niên tóc dài cũng làm cho nàng nhìn thấy ảo giác, tư duy nhưng Zombie làm sao gã thanh niên tóc dài có thể hiểu được...
Quái vật người đầu này cũng đủ để hù chết người, đối với Ngô Thanh Vân mà nói, hoàn toàn là hợp ý rồi. Zombie chẳng phải thích những thứ này sao?
Mà Lê Huỳnh Bảo Ngọc và Ca Cao bị kén lớn bao trùm, cũng sẽ không bị bất luận ảo giác gì ảnh hưởng.
Cho nên dị năng của gã thanh niên tóc dài, ở trên người Ngô Thanh Vân, cơ bản không có tạo ra được một chút xíu tác dụng nào.
Nhưng về phương diện khác, Ngô Thanh Vân cũng không có loại năng lực giống như Yuna, cũng không có gặp phải qua bất luận kẻ nào. Dù sao lúc đầu nàng chính là đi ở phía sau cùng, cũng không có “Quái vật” chạy đuổi theo sau lưng nàng.
Mặc dù trong thời gian ngắn không tìm thấy đám người Thái Hòa, nhưng tâm tính của Ngô Thanh Vân vẫn là rất bình tĩnh, dù sao có tồn tại liên lạc tinh thần... Với thân phận của nàng, tản bộ ở trong đám Zombie cũng không vấn đề gì...
“Một cái đầu người đi qua nè..., hai cái đầu người đi qua nè...”
Trong hành lang âm u trống rỗng, một giọng nữ đang nhẹ nhàng tùy tiện mà ngâm nga bài hát, đột nhiên, một tiếng cọ xát sắc nhọn chói tai cắt đứt tiếng ca.
“Ồ...”
Ngô Thanh Vân trấn tĩnh mà nhìn xem về phía trước không một bóng người, tiếng ma sát này từ bên trên lầu truyền đến, chậm rãi đến gần nàng, cuối cùng ngừng lại ở trước mặt nàng.
“Loại mùi vị này... Của Yuna!”
Ngô Thanh Vân hơi nghi ngờ quay đầu qua lại nhìn: “Như thế nào ta lại không thấy ngươi vậy... Hơn nữa, bên cạnh ngươi còn có mùi khác...”
“Là như vậy...”
Hai nữ Zombies cách không khí nói chuyện với nhau đơn giản một chút, sau đó Yuna lập tức giao Hồ Vĩnh Khoa và Hải Yến cho Ngô Thanh Vân, để cho nàng đi trước tìm phòng an toàn gian ở lại đó.
Mà chính nàng, thì men theo mùi vị đuổi theo giết gã mặc giáp sắt rồi.
Mặc dù không nhìn thấy hai người Hải Yến, nhưng Zombie chỉ dựa vào mùi vị có thể ngửi được có người tồn tại, có nhìn thấy hay không thật ra không có khác nhau quá lớn...
Dù là sau khi gã thanh niên tóc dài tử vong. Hai nhân loại đột nhiên xuất hiện, cũng không có làm cho biểu lộ của nàng xuất hiện khác thường nào, ngược lại là quái vật đầu người biến mất, làm cho sắc mặt của Ngô Thanh Vân trở nên hơi cổ quái...
“Ồ...”