Ở trong trạng thái choáng đầu hoa mắt, Hải Yến không nhịn được kêu lên một tiếng rên rỉ. Nhưng mà không đợi nàng mở to mắt, một cái vòi cũng đã cuốn về phía nàng cực kỳ nhanh, trực tiếp bắn vào thân thể của nàng. Vì vậy đầu óc nàng chưa thanh tỉnh, lập tức lại biến thành một đống bột nhão...
Sau Thái Hòa ra tay vài giây mới lo lắng đẩy cửa vào nhà, vừa vặn trông thấy Hải Yến lại hôn mê bất tỉnh: “Nguy hiểm thật! Xém tí nữa là không cản nổi rồi à!”
Hắn thở phào một cái. Tầm mắt lập tức chuyển hướng về phía trong phòng bên kia.
“Chị đại, tranh thủ thời gian cầm lên cái trứng kia theo ta đi!” Thái Hòa tới được một nửa lập tức dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ đi tới, trên đường tiện chân đạp ngất đi Hồ Vĩnh Khoa trong khi tinh thần hắn đột nhiên bắt đầu xuất hiện dao động, “Chị Đại. Làm sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt như vậy?”
“Ô...”
Lúc này Ngô Thanh Vân đang ngồi ở bên cạnh cái kén lớn này, một tay ôm đầu gối, tay kia thì đặt trên cái kén, vẻ mặt uất ức: “Cục cưng đầu lâu... Máu của ta đã không còn, con mắt cũng không còn...”
“Cái đó là ảo cảm giác nha, hơn nữa ngươi hình dung nghe qua rất hiếm thấy nha... Điểm này cũng không đáng được lưu luyến rồi!”
Thái Hòa thở dài, đưa tay sờ sờ gò má nàng để bày tỏ an ủi. Sau đó đưa mắt nhìn sang cái kén lớn.
Cái kén lớn lúc này đang liên tục ngọ nguậy lên, giống như trong đó có thứ gì đó đang cố gắng chui đi ra vậy.
“Sóng tinh thần dao động rất kịch liệt nha, chắc chắn là đã sắp tỉnh, làm sao còn chưa có đi ra đây này? Khó sinh hay sao? ... Cũng không biết sau khi các nàng đi ra sẽ là hình dạng gì. Ngẫm lại vẫn hơi chờ mong nha...”
Thái Hòa cau mày dao quanh một vòng cái kén, sau đó chuyển cái kén lớn này đi ra ngoài trước.
Yuna thì chủ động đề xuất hỗ trợ nhìn chằm chằm vào những người này, nhưng mà từ nụ cười giả tạo trên khóe miệng nàng có thể nhìn ra, trên thực tế nàng chỉ là kích động đối với chuyện đạp người ta bất tỉnh thôi...
Tỉnh lại một người đạp ngất một người. Quang minh chính đại đánh người như thế, thậm chí là cơ hội ra tay đáng giá cổ vũ. Cho dù Yuna Ngốc không có hứng thú, Yuna Ác cũng sẽ không buông tha.
“Nhớ kỹ là... ra tay nhẹ một chút.”
Sau khi Thái Hòa hơi có vẻ quấn quýt mà dặn dò một câu, lập tức mang theo cái kén lớn, cùng đi với Lê Bống, Chị Đại, đến trong một gian phòng khác.
“Các ngươi nói, trong lúc này đến cùng thế nào?”
Đến khu vực an toàn, Thái Hòa lập tức xoa tay đặt xuống cái kén, biểu lộ trở nên hết sức hưng phấn.
“Nhìn vẻ mặt ngươi lúc vừa rồi còn trấn tĩnh, còn tưởng rằng ngươi tâm tính bình thản với chuyện này đây...” Ngô Thanh Vân hơi kinh ngạc mà liếc nhìn Thái Hòa một cái, nói ra, “Xem ra ngươi lại chờ mong như vậy...”
Thấy Thái Hòa gần như đã đến sát cái kén lớn, Lê Bống ở bên cạnh lặng yên vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng đâm một cái lên trên kén lớn: “Liếc mắt nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao...”
“Bùm!”
Thanh âm túi khí bị đâm rách vang lên, Thái Hòa còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được một chất lỏng bắn ra dội thẳng từ đầu đến chân.
Cái kén giống như là trứng gà bỏ vào trong lò vi sóng vậy, đột nhiên nổ bung, thật nhiều chất lỏng văng ra khắp nơi, sau đó một bộ thân thể lập tức nhảy vào trong ngực của Thái Hòa.
“Cmn...”
Thái Hòa bị phun chất nhầy đầy mặt, lại bị Lê Huỳnh Bảo Ngọc đánh ngã trên mặt đất.
“Cô bé à, ngươi đang cố ý sao!”
Chất nhầy không rõ dán ở trên mắt, Thái Hòa còn có thể thò tay đi vuốt, cố gắng vuốt sạch chất nhầy khỏi Lê Huỳnh Bảo Ngọc.
Mặc dù thể trọng của nàng rất nhẹ, nhưng lực lượng quá lớn, vừa va chạm một cái, xém tí nữa làm cho Thái Hòa kêu ra tiếng.
Nhưng mà vừa sờ, Thái Hòa lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỗ đụng chạm vào, trắng nõn, bóng loáng, không có một chút vải vóc...
“Chắc là cánh tay a...” Thái Hòa như đang trầm từ suy nghĩ sau đó gật gật đầu, sau đó tiếp tục sờ soạng lên trên, sau vài giây đồng hồ, đầu ngón tay xẹt qua một đoạn phồng lên, đụng phải một vật xinh xắn nhô lên.
“Ồ?”
Hắn vô ý thức mà ấn xuống một cái, bên tai lập tức liền vang lên tiếng kêu của Lê Huỳnh Bảo Ngọc: “Ê! Nhân loại! Ngươi làm gì đè bộ ngực của ta, đó không phải là cái nút bấm!”
“Thứ như hạt đậu phộng này cũng coi là bộ ngực... A! Quần áo ngươi ở đâu vậy! Không có mặc quần áo cũng bổ nhào lên trên người của ta, đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì!”
Thái Hòa luống cuống tay chân mà bò lên, lau mặt một cái, liếc mắt nhìn sang.
Một con Zombie Loli trơn bóng đang ngồi ở trước mặt hắn, khắp bốn phía thì rơi lả tả lộc cộc lộc cộc rất nhiều mảnh vải nhỏ ẩm ướt.
Trong nội bộ cái kén dường như tràn đầy chất nhầy, thời điểm khi tách cái kén ra, tiện thể lột hết sạch sành sanh quần áo của Zombie Loli.
“Nói ra thật giống như là ta làm cái gì với ngươi vậy, rõ ràng là ngươi sờ soạng bụng của ta lại vuốt bộ ngực của ta nha!” Lê Huỳnh Bảo Ngọc không cam lòng mà kêu lên.
“Là ta bị ép... Cmn! Làm gì có sờ vào ngực ngươi! Rõ ràng chỉ là chạm phải một điểm nhỏ trên bộ ngực mà thôi!”
Thái Hòa hoảng hốt nói.