Lê Huỳnh Bảo Ngọc trước mắt vượt qua vài chiếc xe bị vứt bỏ, xuất hiện ở gần chỗ hắn ẩn thân, lão Hổ nhảy lên mãnh liệt xuống đất, thân thể giống như ngọn núi nhỏ “Bùm” một tiếng đã rơi vào trước mặt Lê Huỳnh Bảo Ngọc, cả mặt đất đều rung theo một cái.
“Khặc khặc khặc, cô gái nhỏ. Ngươi muốn đi chỗ nào vậy?” Thịt béo trên mặt Lão Hổ run run, vẻ mặt cười dâm đãng.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc dừng bước, dường như cảm thấy rất ngạc nhiên với chuyện bỗng nhiên bầu trời rớt xuống một tên mập mạp, trừng mắt một đôi mắt to, hiếu kỳ đánh giá lão Hổ từ trên xuống dưới.
“Ngươi là ai?” Lê Huỳnh Bảo Ngọc hỏi. Sau đó nàng lại thấp giọng tự nhủ, “Yên tâm đi, ta sẽ không nói lung tung! Nếu như ta nói lung tung, ngươi lại để cho ta ngậm miệng lại là tốt rồi...”
“Ta sao? Gọi ta Hổ ca ca là được rồi.” Lão Hổ sờ lên mặt mũi tràn đầy râu ria của chính mình, chẳng biết xấu hổ nói.
Mặc dù cô gái nhỏ này nhìn về qua có hơi thần kinh không bình thường... Nhưng hơn phân nửa là bị sợ choáng váng rồi đây?
Sợ choáng váng rất tốt, dụ dỗ mới lại càng dễ. Loại cực phẩm này, lão Hổ cũng không muốn lại chơi hư...
“Cọp... Con cọp lớn sao...”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc nhìn chằm chằm vào lão Hổ. Hai người đồng thời nở một nụ cười.
Nhưng mà bất đồng với lão Hổ, trong nụ cười của Lê Huỳnh Bảo Ngọc, lại mang theo một vẻ quỷ dị...
“So với cùng sống chung với nhân loại kia, cái gì cũng không cho làm. Người này... Chắc là có thể tùy tiện chơi nha?”
Mà lão Hổ thì nghĩ: “Cô gái nhỏ này. Quả nhiên ngơ ngác đến ngốc rồi, đã có thể sử dụng đến làm nhân chứng, lại có thể sung sướng một trận thật phê, quả thật là lễ vật ông trời đưa tới nha...”
Hắn đi qua phía Lê Huỳnh Bảo Ngọc. Hơn nữa duỗi ra cánh tay tráng kiện như mo cau, dường như bàn tay lớn vươn tới khuôn mặt mập mạp trắng nõn hơi ngây thơ vô số tội của Lê Huỳnh Bảo Ngọc: “. Em gái à, chơi đùa một chút với Hổ ca được không.”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc nghiêng đầu một cái, miệng nhếch lên một cái, nở một nụ cười thiên chân vô tà, thanh thúy đáp: “Tốt lắm!”
Sau đó nàng vươn mạnh tay ra, bắt được cánh tay lão Hổ một cái, cũng không thấy bàn tay nhỏ bé dùng sức chút nào, lão Hổ lại đột nhiên cảm giác dưới chân chợt nhẹ.
Trên mặt hắn còn mang theo nụ cười, cả người cũng đã bị trực tiếp nhấc lên, bị kéo mạnh tới phía trước như là ném bao cát vậy,.
“Bùm!”
Lão Hổ trực tiếp đập lên một chiếc xe có rèm che, sức lực cực lớn thậm chí làm cho xe có rèm che lõm xuống, mà lão Hổ cũng cảm giác phảng phất toàn thân bị ném tới vỡ tan khung xương rồi vậy.
Nếu không phải da dày thịt béo, lần này nhất định hắn sẽ bị trực tiếp bị đập tàn phế.
“Ngươi ngươi ngươi...” Lão Hổ vừa giãy giụa muốn đứng lên, vừa kinh hãi khó hiểu nhìn chằm chằm vào Lê Huỳnh Bảo Ngọc.
Cô gái nhỏ xíu xiu mới nhìn qua tinh xảo giống người mẫu này, thậm chí có sức lực mạnh như vậy!
Đáng sợ nhất chính là, sau khi ném hắn ra bên ngoài, trên mặt Lê Huỳnh Bảo Ngọc, vậy mà còn treo nụ cười khờ dại!
“Hì hì, con cọp lớn, mau đứng lên tiếp tục chơi đi...”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc chậm rãi đi tới, trên đường dẫm lên một vật cứng, mũi chân lập tức móc lên, hất đồ chơi này vào trong tay.
“Đây là cái gì? Nha... Điện thoại cục gạch hay sao?”
“E e e e... Tình hình bên này không ổn rồi! Ê này? Hổ ca!”
Trong điện thoại “Cục gạch” Màu đen, đột nhiên truyền đến tiếng gào thét của một cô gái.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc mờ mịt nhìn chằm chằm vào “Cục gạch” này trong chốc lát, sau đó huơ lên huơ xuống, đột nhiên chợt bình tĩnh hiểu ra liếc nhìn Hổ ca, nói ra với “Cục gạch”: “Hì hì, con cọp lớn sao, hắn đang chơi với ta...”
Vừa nói, Lê Huỳnh Bảo Ngọc vừa chậm rãi đi tới phía lão Hổ.
Mặc dù tốc độ nàng không nhanh, hơn nữa nhìn qua rất nhỏ yếu, mà khi nàng tới gần, lão Hổ lại cảm thấy một cổ lực áp bức thật lớn.
Nhất là từ trên người nàng, dường như còn tản mát ra ánh mắt quỷ dị nào đó, trong lúc chăm chú nhìn mình chằm chằm.
Là một loại cảm giác bị mãnh thú khát máu nhìn chằm chằm vào, làm cho trong lòng của lão Hổ hết sức hốt hoảng...
“Ngươi... Ngươi...”
Lão Hổ căng thẳng thân thể, muốn lui về phía sau, nhưng ánh mắt đến từ mãnh thú không biết tên này, lại làm cho toàn thân hắn như nhũn ra, không dám nhúc nhích.
“Một con cọp xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng bắt bắt bắt cọp cọp cọp, hát cho ta nghe thử xem...”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc vừa cười vừa nói, đồng thời giơ “Cục gạch” lên thật cao: “Ta tới chỉ huy dàn nhạc giúp ngươi.”
Khi “Cục gạch” đập tới tàn bạo vào trên ót, lão Hổ không tự chủ được kêu lên tiếng hét thảm, trực tiếp xụi lơ xuống đất.
“Bùm!”
Bộ đàm bị xem như “Cục gạch đập ra một cái lỗ thủng lớn ở trên ô tô, trực tiếp vỡ vụn ra, thậm chí còn bốc lên một ít khói lửa.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Hổ ca đang té ngất đi, trên cổ đột nhiên bay ra một sợi tơ mỏng.
Sợi tơ bạc này trực tiếp quấn lấy mắt cá chân lão Hổ, sau đó dùng sức vứt hắn đi ra ngoài.
“Bùm!”