Lại là một thanh âm vang dội, Hổ ca bị ném tới thất điên bát đảo, nhưng không đợi khôi phục, hắn lập tức giãy giụa lấy bỏ chạy tới phía trước lần nữa.
Ác ma! Cô gái nhỏ này có sức lực mạnh mẽ, tốc độ khủng khiếp, thủ đoạn công kích mới thấy lần đầu!
Làm gì có sơn dương lạc đường ở chỗ này, rõ ràng là đi ra ngoài chẳng may đụng độ quái thú khủng khiếp rồi!
Nhưng lại có một bộ dạng bề ngoài hết sức mê hoặc lòng người, đây cơ bản là màu sắc tự vệ của quái thú mà thôi!
Lúc này Hổ ca đã hối hận đến xanh ruột rồi, mà ngay cả trong bộ đàm mới vừa rồi nói cái gì, hắn ở trong kinh hoảng cũng không thể nghe rõ...
Nhưng mà, hắn vẫn nghe ra đó là giọng nói của Lý Nhã Kỳ.
“Bên Lý Nhã Kỳ có hai người, mới có thể giúp ta!”
Lão Hổ nhìn chung quanh một chút, quyết định chi đi pha phía Lý Nhã Kỳ...
“Một con cọp xòe ra hai cái cánh... Nó kêu rằng...Bắt bắt bắt... Cọp cọp cọp...”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc ngâm nga bài ca, hai tay đong đưa như cánh bướm, chậm rãi đia ở sau lưng.
Trước mắt lão Hổ thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch chạy đến gần bãi đỗ xe dưới mặt đất, vừa vặn thấy bóng dáng Thái Hòa biến mất ở cửa ra vào thật xa.
“Đó là... Là bộ dạng người xa lạ nha...”
Lão Hổ sững sờ, sau đó lập tức nghĩ tới điều gì.
Lý Nhã Kỳ và gã đàn ông xăm trổ lúc này hơn phân nửa cũng đã trong bãi đỗ xe dưới mặt đất, xem ra tình cảnh của bọn hắn cũng không xem như tốt đẹp gì, bằng không cũng sẽ không bị buộc tới đó.
Nhưng lúc này hắn cũng không được lựa chọn, cô gái nhỏ sau lưng kia bất kỳ lúc nào cũng có khả năng đuổi theo, tiếng ca của nàng vẫn mãi như ẩn như hiện phiêu lãng ở bên tai, thật giống như bài âm khúc đòi mạng vậy.
“Ta ở phía sau, chỉ cần có thể vứt bỏ cô gái nhỏ kia, có thể ẩn vào trong bóng tối... Đến lúc đó lại để cho bọn Lý Nhã Kỳ đứng mũi chịu sào...”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hổ ca lập tức cắn răng, theo sát phía sau Thái Hòa chạy tới bãi đỗ xe.
Khu tầng hầm đỗ xe này lâu không người lui tới, đột nhiên lập tức náo loạn lên.
Trong bóng tối, sát khí tuôn trào khắp bốn phía...
Đây là một chỗ ngồi ở đường dành riêng cho người đi bộ ở bãi đỗ xe trong tầng hầm, chiếm diện tích rất lớn.
Bước qua hành lang cuộn tròn, đi dọc theo một con đường xuống phía dưới hơn hai mươi mét, hãy tiến vào trong bãi đỗ xe tối thui.
Ánh sáng trở nên u ám từng chút một, mới vừa nhìn đi, chỉ có thể nhìn thấy từng chiếc xe con bị vứt bỏ.
Trên đỉnh thì có đủ loại đường ống rỉ sắt, rậm rạp chằng chịt, phảng phất dường như là mạch máu trong cơ thể quái thú.
Vài cỗ xe có rèm che đang định chạy ra khỏi bãi đỗ xe bị tai nạn đâm vào trên tường, mảnh vụn thủy tinh bị vỡ nát còn lưu lại vết máu khô đã cũ, một cổ mùi hôi phiêu lãng không tiêu tan trong không khí.
Vài chỗ còn có thể trông thấy hài cốt đầu lâu, che dấu ở trong đống vải rách, phảng phất dường như hai hốc mắt đang nhìn chằm chằm vào mỗi người đi qua nơi này.
Lúc này, Thái Hòa đang ở trên đường xe chạy, chậm rãi đi bộ về phía trước, trong bãi đỗ xe trống trải tĩnh mịch, nghe âm thanh bước chân của hắn hết sức rõ ràng: “Lạch cạch, lạch cạch.”
Hắn Móc ra kính nhìn đêm hồng ngoại đeo lên trên mắt phải, Thái Hòa lại thả đi ra ngoài cái vòi tinh thần.
Những cây cột và cỗ xe che ánh mắt, chỉ có dựa vào cái vòi tinh thần mới có thể miễn cưỡng tra xét rõ.
“Muốn mượn loại địa hình này gài bẫy ta hay sao?... nhưng mà tại sao Ca Cao và Lê Huỳnh Bảo Ngọc, lại đi về phía bên này rồi?”
Cảm nhận được khoảng cách liên lạc tinh thần giữa hai bên rút ngắn lại, Thái Hòa lập tức dừng bước, cảm ứng một chút: “Chẳng lẽ là tên Hổ ca kia bị giải quyết rồi hay sao?”
Hắn thử chuyển đổi góc nhìn một chút, phát hiện Ca Cao không có mở mắt. Mà muốn chuyển sang Lê Huỳnh Bảo Ngọc, lại là chuyện không thể nào.
Dù sao giữa hắn và Lê Huỳnh Bảo Ngọc, còn chưa thành lập liên lạc tinh thần trực tiếp.
“Được rồi, trước tiên tìm ra hai vị này. Cô gái phong cách HKT này, còn tên thanh niên xăm trổ nữa, xuất hiện đi...”
Thái Hòa tăng lớn giọng nói kêu một câu.
“Ê này! Cô gái đầu tóc phong cách HKT!”
Ngoại trừ tiếng vọng lại ra, không có có bất kỳ tiếng người nào đáp lại...
Trên cửa ra vào đi ra đường dành riêng cho người đi bộ. Cửa phòng đóng chặt, dường như cũng không giống như có người đi qua.
Nếu bọn họ bỏ trốn từ nơi này, nhất định sẽ lưu lại một chút ít dấu vết.
Thái Hòa lại đang tìm tòi kỹ càng bãi đỗ xe, hai bên đường xe chạy, mỗi một chiếc xe bị vứt bỏ thoạt nhìn chiếc xe nào cũng rất khả nghi, phảng phất ở sau những chiếc xe trong bóng tối đằng kia chắc là đang ẩn nấp vật gì đó.
Trước mắt đi qua một chỗ đậu đầy xe điện, một bóng người đột nhiên chợt lóe lên từ sau lưng hắn.
Trong nháy mắt khi bóng người xuất hiện, cái vòi tinh thần của Thái Hòa lập tức nhạy cảm bắt được. Hắn lập tức xoay người, cái vòi tinh thần trực tiếp bắn mạnh ra.