Sau khi va chạm không một tiếng động, một tầng vầng sáng nhàn nhạt xuất hiện ở trong mắt phải Thái Hòa.
Trong kính nhìn đêm hồng ngoại, Lý Nhã Kỳ ăn mặc phong cách Gothic làm cho nàng thoạt nhìn dọa người giống như nữ quỷ vậy.
Sau khi cố gắng đỡ được một kích này của Thái Hòa, sắc mặt của nàng hơi trắng bệch. Dưới chân dường như cũng hơi lắc lư bất ổn, càng ngày càng mang thần thái giống Sadako.
Nhìn thấy Thái Hòa, nàng đột nhiên một phát miệng, lộ ra một nụ cười hơi lạnh lùng, sau đó rống giận một tiếng: “Ta mới không phải phong cách của HKT nha! Đây là phong cách nghệ thuật Gothic có biết không!”
“Lúc nào bôi quần mắt thành gấu mèo, miệng giống như bị trúng độc mà cũng gọi là nghệ thuật vậy... Vân vân, không xong. Cô gái này là vì phân tán chú ý của ta!”
Thái Hòa tranh thủ thời gian quay đầu lại, nhưng sau lưng lại không có một bóng người.
Đồng thời từ trên đỉnh đầu của hắn, một bóng người đột nhiên nhảy xuống tới, một trận xé gió trực tiếp đánh úp về phía hắn.
“Bùm!”
Thái Hòa tranh thủ thời gian nghiêng người. Tiếng xé gió dán chặt dưới bờ vai hắn, đập ra một cái động lớn trên mặt đất, mảnh vụn tung tóe lên, cẳng chân của Thái Hòa bị đánh rất đau đớn.
Không chỉ có như thế. Bờ vai của hắn cũng đau một chút, đưa tay sờ lên bả vai thấy dính dính. Không ngờ rách da chảy máu.
“Mịa nó!”
Không nghĩ tới đối phương biết leo đến đường ống đi lên, chẳng trách được cái vòi tinh thần của hắn không tìm được người...
Hơn nữa loại biện pháp giương đông kích tây này, ở trong loại khu vực ánh sáng thiếu thốn nghiêm trọng này, vẫn rất hữu hiệu.
Gã đàn ông xăm trổ không thể một kích giết chết, nhưng thời điểm trước mắt Thái Hòa đang chuẩn bị phản kích, từ phương hướng Lý Nhã Kỳ đột nhiên bay ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn không kịp trốn tránh, vội vàng dùng vòi tinh thần đang thành tấm lưới đỡ lại vật lạ bay đến.
Thanh... phi đao này ở cự ly cách đồng tử mắt trái Thái Hòa không đến mười centimét thì lập tức dừng lại, dường như đánh lên một chất keo sền sệt vậy.
Nhưng mà đỉnh thanh phi đao này, lại vẫn treo một túi máu, sau khi đánh lên tấm lưới cái vòi tinh thần hóa thành thực chất, lập tức nổ tung lên.
Siêu Virus hương vị chui vào Thái Hòa xoang mũi, trước mắt hắn tất bị một mảnh huyết quang chặn.
“Biện pháp thật âm độc...”
Thái Hòa đứng nguyên tại chỗ bất động, những máu tươi Zombies kia đều vung rơi vào, ngoại trừ ở trên bàn chân ra, cũng không có nhận chạm được miệng vết thương của hắn.
Đợi thời điểm tầm mắt của hắn khôi phục, Lý Nhã Kỳ đã không thấy tung tích, gã đàn ông xăm trổ cũng biến mất.
“Xem ra bọn họ, tính ra được thực lực thật sự của ta vẫn tương đối chính xác...”
Mục đích ra tay của gã đàn ông xăm trổ, vốn là cũng chỉ là để đánh hắn bị thương. Tuy có thể giết hắn là tốt nhất, không giết được, bọn họ cũng còn có kế hoạch B.
Cho nên đòn sát thủ chính thức, là đến từ công kích lần này của Lý Nhã Kỳ.
Mặc dù tốc độ của thanh... phi đao này rất nhanh, nhưng lực xuyên thấu không xem như là mạnh mẽ, dùng thực lực và tốc độ phản ứng thần kinh của Thái Hòa, nhất định có thể đỡ được.
Cũng mặc kệ hắn dùng phương pháp gì ngăn cản, túi máu hơi mỏng cũng đã vỡ tan, bên trong chứa đầy máu Zombie, sẽ tung tóe lên trên vết thương của Thái Hòa.
Mặc dù tính toán rất giỏi, nhưng bọn hắn lại không ngờ rằng Thái Hòa còn có loại năng lực phòng hộ biến tướng như tấm lưới vòi tinh thần này.
“Mịa nó...”
Dù vậy, điều này cũng làm cho Thái Hòa ăn thiệt nhỏ một lần. Đầu vai bị thương ngoài da, cẳng chân đau đớn từng trận...
“Rất tốt...”
Mới vừa rồi Thái Hòa còn ôm tâm tính tương đối nhẹ nhõm, nhưng bây giờ chính thức chăm chú lên.
Sau khi tăng trưởng lên thực lực, trong nội tâm Thái Hòa cũng sinh sôi một ít tự cao, cảm thấy mặc dù hoàn cảnh không xong, nhưng hắn vẫn có thể tự do sinh tồn theo ý muốn của chính mình.
Nhất là sau khi rời xa quân doanh Đại Bàng, loại uy hiếp vũ lực mạnh mẽ đến từ nhân loại tạm thời biến mất, sợi dây cung căng cứng trong đầu Thái Hòa, dường như cũng buông lỏng xuống từng chút một.
Nhưng vừa vặn công kích liên tiếp, lại làm cho Thái Hòa đột nhiên thức tỉnh.
Có lẽ bàn về thực lực cá nhân, hắn rất mạnh, nhưng cho dù là người bình thường cực kỳ yếu ớt mà nói, sau khi hợp tác, cũng có thể mang đến uy hiếp cực lớn.
Cũng giống như Zombie bình thường, số lượng bọn nó càng nhiều, càng giống như đàn kiến khủng khiếp hành quân. Nhiều tới một mức độ nhất định, thì ngay cả Thái Hòa cũng phải nhượng bộ lui binh.
Diễn biến trong rất nhiều phim Zombie điện ảnh và truyền hình, dường như cũng có thể dựa vào lực lượng cá nhân để chống lại.
Nhưng trên thực tế, nhiều trí mưu hơn nữa, cũng chỉ có thể bảo đảm chính mình sinh tồn được, mà không phải hủy diệt loại chủng tộc càng ngày càng mạnh này.
“Ta còn phải cảm ơn các ngươi đã bạt tai vào mặt để ta thức tỉnh, bằng không ta sớm muộn gì cũng phải chính mình tìm đường chết.”
Thái Hòa hít sâu một hơi, dần dần dẹp đi loại tâm lý tự cao.