Lê Huỳnh Bảo Ngọc làm Zombies cao cấp, là loại Zombie hoang dại điển hình, hoàn toàn đối xử với nhân loại xem như là con mồi.
Giống như là mèo vờn chuột, như vậy có thể nói mèo tàn nhẫn hay sao?
Nhưng Thái Hòa làm nhân loại, nhiều lắm là đối xử với đối phương thì xem là kẻ địch là được rồi.
Lý Nhã Kỳ nên giết, nhưng không cần phải chậm rãi tra tấn……
Ở mặt này, các nàng Lê Bống có bất đồng rất lớn với Lê Huỳnh Bảo Ngọc.
Ở trên miệng dù nói “Nhân loại các ngươi” như thế nào, nhưng các nàng đã thu liễm rất nhiều so với Zombies hoang dại.
“Chuyện này cũng không phải một ngày hai ngày là có thể đảo ngược. Từ từ mà làm thôi…” Thái Hòa thầm nghĩ.
Lý Nhã Kỳ tử vong làm kích thích gã đàn ông xăm trổ rất lớn, cả người hắn đều đổ mồ hôi lạnh.
Khi bọn họ ẩn nấp ở nơi tối tăm đánh lén Thái Hòa, dường như chiếm cứ thượng phong.
Nhưng sau khi mất đi loại ưu thế này, ở trong chiến đấu mặt đối mặt còn không phải là đối thủ của Thái Hòa, huống chi là trái lại bị Thái Hòa đánh lén?
Gã đàn ông xăm trổ căng chặt thân thể. Toàn thân hắn đều bị cái vòi tinh thần quấn lấy thật chặt, cơ bản là không chạy thoát được.
Thấy Thái Hòa đánh chết Lý Nhã Kỳ sạch sẽ lưu loát như thế, gã đàn ông xăm trổ cũng đã hiểu rõ, xin tha là vô dụng.
Nhưng biết là một chuyện, người ở trước mặt sống chết có thể đối mặt thản nhiên, thật ra rất ít…
“Ngươi……” Gã đàn ông xăm trổ lộ ra một nụ cười, thân thể hắn đang ở không tự chủ được mà run rẩy. “Bố mày… Không cam lòng…”
Trên trán đột nhiên xuất hiện một cái lỗ máu, làm nửa câu nói còn lại của gã đàn ông xăm trổ, vĩnh viễn cũng còn kẹt lại trong miệng.
Lúc này, Lê Bống cũng đi ra đang từ một căn cửa hàng.
Nàng đôi mắt đang từ màu đỏ trắng từ từ khôi phục lại bình thường. Mà ở phía sau nàng, thì nằm một bộ thi thể…
“Hòa ca đâu…”
Lê Bống liếc mắt nhìn tới phương hướng Thái Hòa nơi một cái, ánh mắt lúc đầu còn hơi lạnh lẽo, sau khi nhìn thấy Thái Hòa lại trở nên nhu hòa lên một chút…
Thời gian không đến hai mươi phút. Đám người đuổi theo truy kích này, đã bị team của Thái Hòa giải quyết đến sạch sẽ.
Sau khi mọi người tu hợp lại. Trước hết tìm một nơi tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lập tức lên đường một lần nữa.
“Ở Thủ Đức của chúng ta, thật sự rất khác nhau với Sài Thành.”
Hải Yến đi ở bên người Thái Hòa, cúi đầu xuống nói: “Có khả năng tài nguyên không đủ, ngược lại thực đoàn kết hơn, cơ bản tất cả mọi Dị Năng giả, đều lựa chọn gia nhập chúng ta. Người sống sót bình thường nguyện ý làm trợ thủ, cũng có thể ở dưới che chở của chúng ta tiếp tục sinh tồn. Bộ dạng Sài Thành, lại rất tàn khốc… Chúng ta tới nơi này, thật sự là tốt hay sao?”
“Các ngươi còn có lựa chọn nào khác hay sao?” Thái Hòa nói, “Toàn bộ tỉnh thành xung quanh đây, cũng chỉ có Sài Thành lớn nhất, tài nguyên phong phú nhất đi?”
“Nhưng nơi này, những thế lực nhỏ nơi này không cần phải nói, không có quân đoàn nào lớn, còn có quân doanh Đại Bàng.” Vẻ mặt Hải Yến lo lắng, nói: “Hiện giờ Quân Đoàn Không Quân dựa vào bán tin tức để kiếm sống, sau này hơn phân nửa cũng sẽ không chủ động nhảy ra tranh đoạt cái gì. Nhưng Quân Doanh Đại Bàng thì lại không giống như vậy… Dù xem như ngay từ đầu bọn họ chỉ là làm ra một khu cách ly thôi, nhưng khi thực lực lớn mạnh, khó bảo đảm bọn họ sẽ không có tính toán lớn hơn nữa …… Đến lúc đó, chúng ta có thể bảo đảm đánh xuống địa bàn hay không, còn rất khó nói đây… Huống chi, uy hiếp lớn nhất là đám Zombies này, cũng không biết có thể càng ngày càng lớn mạnh hay không…”
Nàng quay đầu nhìn về phía Thái Hòa, lại nhìn về phía các nàng Lê Bống, thấp giọng nói: “Ngươi mang theo các nàng, không phải cũng rất chói mắt hay sao?”
Lời này hơi một từ hai ý nghĩa, Thái Hòa nhìn nàng một cái, nhưng Hải Yến cũng đã dửng dưng quay đầu đi, từ trên mặt nàng cũng không nhìn ra manh mối gì.
“Thực lực đủ mạnh, thì cũng sẽ không cần sợ cái gì.” Thái Hòa nghĩ một lát, trả lời với chính mình.
Nếu như thời điểm mới vừa rồi, nghe được lời này, nhất định Hải Yến sẽ cười nhạo hai câu, ví như không biết lượng sức, chém gió bị sét đánh linh tinh.
Nhưng hai lần bị tập kích, thực lực team của Thái Hòa biểu hiện ra, đã làm Hải Yến hết sức rung động.
Đáng tiếc, nàng thử hai lần, Thái Hòa đều không có dự định gia nhập ……
Hơn bốn tiếng đồng hồ kế tiếp, ngoại trừ bọn họ lên đường và thăm dò ra, không có gặp phải đến bất luận một chút phiền toái gì ngoại trừ Zombies ra.
Những Zombies tùy tiện có thể thấy được, số lượng Zombies đông đảo đã không thể gọi phiền toái, bọn họ xem như là một phần trong cuộc sống sinh hoạt.
Muốn sinh tồn, vậy thì phải vẫn luôn đối kháng với bọn nó…
Nhưng mà trên đường khi đi qua khu vực tương đối phồn hoa một chút, Thái Hòa lại phát hiện, trên đường phố, số lượng Zombies đột nhiên giảm bớt rất nhiều.
Những nơi như vậy vốn dĩ là Zombies như kiến cỏ, nhưng khi bọn hắn đi qua, gặp phải số lượng Zombies lại so với như nơi khác còn ít hơn.