Bản năng cảm ứng của động vật làm cho con rắn biến dị này nhận ra được nguy hiểm, nó càng giãy giụa điên cuồng hơn, giương miệng to như cái thúng phảng phất biến thành đầu tàu chệch đường ray vậy, trực tiếp đụng tới phía Thái Hòa.
“A!!! Chạy mau nha! nó lao tới kìa!”
Sắc mặt Hải Yến tái nhợt, ôm cổ Thái Hòa, hai chân quấn ở trên lưng Thái Hòa, miệng la to.
“Ta... Ta đang chạy đây...”
Thái Hòa thì căng đỏ mặt, ỷ vào thể năng của mình cũng tốt, vẫn cứ mang theo một cái “vật nặng” lăn lộn vòng.
Ở trong quá trình quay cuồng, Hải Yến hoàn toàn giữ vững tư thế cũ, không MpSdnsMuḌ CuKTNxVẩ buông ra một chút nào.
Nhưng mà làm đến nước này, coi như là một loại kỷ lục Guiness rồi.
Nhìn ra được. Con rắn này hoàn toàn không bị kích thích gì với nàng...
Toàn thân Hải Yến đều chăm chú ôm chặt lên trên người Thái Hòa, cộng thêm nàng mặc một bộ áo da bó sát người, cảm giác đương nhiên rất khác thường...
Nhưng giờ phút này tình huống hỗn loạn và nguy cấp như thế, Thái Hòa ngoại trừ cảm giác “Nặng” ra, thật sự không - cảm giác nào khác.
Mà ngay cả thời điểm lăn cù mèo không cẩn thận xem bộ ngực của Hải Yến như là tấm đệm, Thái Hòa cũng hoàn toàn không có có nhận ra được.
“Ầm!”
Đầu của con rắn biến dị từ bên người Thái Hòa trườn tới, trực tiếp đập lên trên tường vây ở đằng sau.
Chợt nghe một tiếng vang thật lớn. Bụi bậm nổi lên khắp bốn phía, trên tường vây thì ra lại xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.
Thừa dịp con rắn biến dị này còn chưa kịp rút đầu ra, Thái Hòa khống chế được cái vòi tinh thần bắt đầu thôn phệ rồi.
Năng lực thôn phệ này, nói cho cùng cũng chỉ có thể xem như là một loại năng lực phụ trợ của cái vòi tinh thần thôi.
Muốn dùng cái vòi này làm chất môi giới mới có thể hoàn thành, tốc độ thôn phệ khẳng định cũng có hạn.
Thật giống như sử dụng ống hút, cũng cần có quá trình chất lỏng chui qua ống hút này?
Hơn nữa một khi bắt đầu thôn phệ. Chủ thể sẽ cảm giác được, trong đầu giống như có vật gì đó sắp từ lỗ tai chui ra ngoài... vậy.
Cảm giác khủng hoảng cực lớn, sẽ làm cho đối phương càng phản kháng kịch liệt hơn. Mà loại phản kháng này, cũng sẽ làm cho Thái Hòa thôn phệ càng lúc càng khó khăn.
Con rắn này cũng không ngoại lệ, thân thể của nó và phần đuôi dùng sức vung vẩy, đánh nát hết tất cả mọi thứ có thể đánh nát ở xung quanh thành mảnh nhỏ.
Tiếng nổ lớn liên tục vang lên bên tai Thái Hòa, “Vù vù” gió mạnh quét lên trên mặt. Ngay cả làn da cũng cảm giác đau rát không thôi.
Mà đang ở dưới loại trạng thái này, Thái Hòa cũng thật sự không có sức lực nào là dùng ra tinh thần lực, duy trì tấm lưới tinh thần lực.
“Là ai nói tất cả tinh thần lực rất dễ sử dụng!”
Thái Hòa liếc xéo tròng mắt, cảm thụ được mảnh vụn không ngừng và đập vào trên người, quát.
Cũng may càng giãy giụa, cái đầu tam giác của rắn biến dị lại càng không thể rút ra được.
Chớ nói chi là còn có cái vòi của Thái Hòa, đầu kia lôi kéo thật chặt nó lại...
“Chui vào lỗ thì dễ dàng chui ra thì mới khó, ta sẽ cho mày không thể nào chui ra !” Thậm chí trên trán Thái Hòa cũng nổi lên gân xanh. Chửi bới linh tinh.
“Khè! “
Đầu của con rắn biến dị bị kẹt lại ở trong tường, mà bất luận thân hình huơ vòng vòng như thế nào, cũng chỉ là đập nát tường vây thôi bên cạnh, cũng không trực tiếp đập sụp đổ toàn bộ bức tường.
“Còn may tường trong Thảo Cầm Viên Sài Thành phải nói là đủ rắn chắc, không phải công trình bã đậu, mà là công trình có lương tâm...”
Con mắt của Thái Hòa cũng bắt đầu sung huyết, cùng lúc phải trốn tránh con rắn biến dị càng quét lung tung khắp mọi nơi. Còn phải đề phòng con rắn nổi giận này, đồng thời còn phải tập trung tinh thần lực hút sạch tinh thần lực của nó...
Loại trạng thái này, số lượng tinh thần lực phải tiêu hao cũng càng nhiều hơn so với lúc trước.
Cũng may thôn phệ được tinh thần lực đang hòa quyện vào trong đoàn ánh sáng tinh thần của Thái Hòa liên tục không ngừng. Hơn nữa là một con rắn, nó cũng thật sự không có nhiều trí nhớ có thể dùng để quấy nhiễu tinh thần của Thái Hòa.
Chỉ một vài đoạn phim ngắn hơi quỷ dị, thỉnh thoảng xẹt qua trong đầu của Thái Hòa, làm cho hắn không tự chủ được rùng mình một cái.
Nhưng mà, điều này cũng làm cho hắn bởi vậy làm cho minh bạch cái này một ổ rắn đến tột cùng là làm sao tới.
“Thì ra nó là con của con rắn biến dị lúc trước ta mần thịt nha... Nó đã chết rồi, vậy mà còn sinh con! Chẳng trách được cả một ổ này đều dường như quen biết ta từ trước. Nhưng ta lại không biết tụi mày nha! Cha và mẹ tụi mày không phải một giống hay sao? Hoa văn trên người tụi mày hoàn toàn không giống nhau, là xảy ra chuyện gì... Những lớp vảy này đều hoàn toàn không giống chút nào...”
Mặc dù bề ngoài khác nhau, nhưng mà từ trong trí nhớ của nó mà nói, cái ổ rắn này chính xác đều là con của con rắn biến dị kia lưu lại.
Sau khi sinh ra chúng nó, nhớ kỹ mùi của nhân loại đầu tiên chính là Thái Hòa, đây cũng là nguyên nhân chúng nó không chịu rời khỏi nơi này.
Bản năng báo thù của rắn biến dị rất mạnh, điểm này Thái Hòa sớm đã cảm nhận được.