Nếu không rất nhanh hắn cũng đã bỏ đi, hơn nữa không có xuất hiện lần nào ở xung quanh đây, chỉ sợ cái ổ rắn này đã sớm tìm được hắn tiến hành báo thù.
Mẹ của bọn nó bị Thái Hòa âm chết, thì sau khi sinh xong chúng nó, cũng đã trở thành phần thức ăn đầu tiên của chúng nó.
Bởi vì cơ thể mẹ là biến dị thú cao cấp, cho nên tốc độ tiến hóa và thực lực của chúng nó, đều mạnh hơn so với rắn biến dị lúc đầu.
Sau khi thôn phệ sạch sẽ tất cả biến dị thú trong Thảo Cầm Viên Sài Thành, chúng nó cũng lấy Zombies ở xung quanh đây làm thức ăn.
Nhất là Zombies tụ tập số lượng lớn ở công viên trò chơi, lại càng là nơi săn mồi của bọn nó.
Khi đói bụng chạy ra đi săn bắn, thời điểm nghỉ ngơi trở về trong ổ.
Làm rắn biến dị, chúng nó đã không có tập tính ngủ đông.
Nhưng giống như Zombie ăn một bữa có thể no thật lâu, bình thường nhu cầu với đồ ăn của chúng nó cũng không lớn.
Về phương diện khác, tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng nó vậy mà cũng rất nhanh. Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi như thế, sinh sản số lượng lớn như vậy...
“Thời điểm không có săn bắn tất cả tụi nó đều bận rộn sinh con hay sao ấy!” Thái Hòa không nhịn được kêu lên.
Sau khi trôi qua hơn 10 phút, các nàng Lê Bống đã giải quyết những con rắn biến dị loại nhỏ cũng gần như hoàn tất.
Ngoại trừ một vài con vẫn còn đang ở trên cao, những con mãng xà còn lại hoặc là đầu thân hai nơi, hoặc là đã bị chém thành bùn nhão.
Xác rắn khắp nơi trên đất, mùi tanh hôi cũng tràn ngập khắp bốn phía.
Ngô Thanh Vân thì vừa chém rắn, vừa nhanh chóng tìm kiếm ở trong xác rắn, móc ra chất gel biến dị thú còn chưa bị móc ra cho.
Ở một nơi khác, khi Thái Hòa kiên trì liên tục thôn phệ, con rắn biến dị to bằng thùng nước này, tốc độ giãy giụa của nó cũng chậm lại.
Nó đang từng bước một đi về hướng ngu ngốc, động tác cũng từ từ trở nên càng ngốc nghếch vô não hơn.
Mặc dù Thái Hòa không hề dùng sức nắm lấy đầu của nó, chỉ sợ nó cũng không có biện pháp rút ra.
Trên thực tế, ngược lại nó càng dùng sức muốn đi vào hơn, nhìn nó liên tục mà chui vào phía trước, Thái Hòa không thể không cười lạnh một tiếng:
“Hừ, có một loại lỗ là không thể tùy tiện chui bậy vào.”
Tốc độ Thái Hòa thôn phệ nhanh hơn, những tinh thần lực này rất nhanh lập tức bổ sung hơn phân nửa những tiêu hao của hắn.
Nhìn thấy con rắn biến dị như là tiến vào ngủ đông, dần dần chậm lại, trong mắt Thái Hòa cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Không biết chất gel siêu Virus sẽ có hình dạng gì...”
Từ dò xét tinh thần mà nói, Thái Hòa có thể khẳng định, đây là một con biến dị thú cao cấp đã từ chất gel siêu Virus chuyển hóa thành Ổ Virus.
Nhưng giống với Zombie, thực lực biến dị thú cũng không thể dùng thứ gọi là “Đẳng cấp” để phán đoán.
Thật sự là có rất nhiều ví dụ, cùng là mức độ tiến hóa giống hệt nhau, như sức chiến đấu lại khác biệt như ngày với đêm.
Zombie còn là như thế, chớ nói chi là biến dị thú.
Team của Thái Hòa chiến đấu với đám rắn biến dị, xem ra sắp tiến vào khâu cuối cùng.
Mà lúc này, ở trong một cái hồ nhân tạo từ công viên trò chơi với vườn bách thú, một đạo gợn sóng đột nhiên xuất hiện ở trên mặt hồ yên tĩnh.
Đạo gợn sóng này nhanh chóng đến gần phương hướng vườn bách thú, ánh mặt trời chiếu xuống, phảng phất ở dưới mặt nước cất giấu một đạo bóng dáng màu hồng đáng sợ...
Sau vài phút đồng hồ, các nàng Lê Bống đã thu gom lại toàn bộ chất gel siêu Virus của rắn biến dị.
Nhìn thấy túi áo mọi người căng phồng, đủ để biết lần này bội thu.
Lúc này Thái Hòa mới vội ho một tiếng, mở ra hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tiểu Yến, vậy... Có phải ngươi nên thả ta ra rồi hay không?”
“Rắn... Rắn...”
Hải Yến bình thường hay làm vẻ mặt lạnh như băng, lúc này lại đang run rẩy bám ở trên người Thái Hòa.
Chẳng qua Hải Yến liên tục run lên, không chỉ gia tăng sức nặng càng lớn lên trên người Thái Hòa, một vài bộ phận lại ép càng chặt hơn.
“Yên tâm, hết rắn rồi, đều bị giết cả.” Thái Hòa nói ra.
Hải Yến dựa vào bờ vai Thái Hòa, trong lúc cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh, sau đó vừa khẩn trương mở mắt ra một khe hở nhỏ nhìn một cái.
Vừa nhìn thấy xác rắn đầy đất, nàng lại ôm sát cổ Thái Hòa hét to một tiếng.
Sau khi trôi qua vài giây đồng hồ, nàng mới từ trong hoảng sợ chậm rãi phục hồi lại tinh thần, lần nữa mở ra một con mắt, vụng trộm nhìn thoáng qua.
“Thật sự... Thật sự đều chết hết...”
Sau khi từ trên người Thái Hòa nhảy xuống, Hải Yến nhìn quanh khắp mọi nơi, lúc này mới yên lòng lại.
Trong nội tâm vừa nới lỏng xuống, ngay sau đó thân thể của nàng cũng như nhũn ra, cắm đầu trở về trong ngực Thái Hòa.
“Ặc...”
Hai người chăm chú nhìn nhau xấu hổ, sau đó Hải Yến đẩy mạnh Thái Hòa một cái.
“Ha ha... Không nghĩ tới không ngờ ngươi sợ rắn như vậy, chẳng lẻ khi còn bé bị ám ảnh rắn chui vào ổ chăn hay sao?” Thái Hòa cười nói.