Hải Yến trừng mắt hắn một cái: “Ai bị rắn chui vào ổ chăn chứ! Ta chỉ là... không biết vì sao lại rất sợ loại sinh vật này thôi... còn phải nói...” Nàng vuốt tóc xuống, rất u oán nói ra, “Còn không phải tại ngươi! Tự nhiên chạy đến nơi này, kết quả cắm đầu chui vào ổ rắn, thật không biết đến tột cùng vì sao ngươi lại làm chuyện như vậy...”
“Chuyện này sao...”
Thái Hòa hơi trầm ngâm một chút.
Chuyên môn chạy tới ổ rắn này tàn sát đám rắn, còn dọa Hải Yến thành bộ dạng này, muốn cho nàng tin tưởng mình đi tới nơi này chỉ là để tham quan, cũng thật sự là rất khó để cho nàng tin tưởng.
Mà mục đích chân thật, lại sẽ tuyệt đối không thể nói cho người ngoài biết.
Người bên cạnh là zombie, nhưng lại nuốt chửng loại chất gel đáng sợ ở trong đầu zombie này...
Người có thần kinh đơn giản chỉ sợ cũng không chấp nhận được nha!
Cho dù có thể chấp nhận, chẳng lẽ sẽ không có băn khoăn hay sao?
Thái Hòa không khả năng không thấy ánh mắt tràn ngập thành khẩn mà lại mong chờ của Hải Yến, nhưng sự thật, thật sự là hắn không thể nói ra miệng.
“Ha ha, như vậy chúng ta chính là trừ hại cho dân nha. Nếu không kiểm soát được, để chúng nó tùy tiện tiếp tục sinh sôi nảy nở như vậy, chỉ sợ rất nhanh khu vực này cũng sẽ bị chúng nó chiếm cứ hoàn toàn.” Thái Hòa lộ ra một nụ cười quỷ dị, ảm đạm nói, “Ngẫm lại xem, trong lúc này khoảng cách tới tòa nhà Bitexco của các ngươi cũng không xem như quá xa. Nói không chừng chờ thời điểm khi các ngươi tiến vào chiếm giữ tòa nhà Bitexco, toàn bộ cao ốc cũng sẽ ở trong vòng một đêm bò đầy rắn biến dị nha...”
“Aaa! Đừng nói nữa! “
Xem ra năng lực tưởng tượng của Hải Yến cũng không tệ, Thái Hòa miêu tả vụng về như vậy, không ngờ thật sự lại phát họa ra một cảnh tượng sống động trước mặt nàng.
Nàng thét lên một tiếng, hình tượng lạnh băng vừa mới lộ ra ngoài lại bị hủy hoại tới sạch sẽ.
Nghi vấn trong lòng, đương nhiên cũng bị sợ hãi làm cho quên hết sạch sẽ.
“Ngươi... Ngươi cố ý trêu chọc ta!”
Gặp Thái Hòa buồn cười nhìn chằm chằm nàng, thoáng chốc Hải Yến trở ngửi được mùi gì, tức giận kêu lên.
“Loại mùi này thật sự rất làm muốn sặc vậy...” Thái Hòa làm như không có việc gì xoay người sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào xác rắn đầy đất, che kín lỗ mũi nói.
“Đúng vậy nha,” Yuna nói ra: “Hay là chúng ta tranh thủ thời gian lập tức rời khỏi nơi này thôi.”
Đề nghị của nàng lập tức chiếm được rất nhiều đồng ý, mùi ở nơi này hít vào thêm một hơi, cũng đủ để xông người ta muốn ngất đi.
“Bất quá, đây chỉ là nửa phần đầu của vườn thú...”
Cả thành phố Sài Gòn, khu vực có thể tìm ra thật nhiều biến dị thú cũng chỉ có cái vườn bách thú này.
Mặc dù đã cảm giác được ở nơi này sẽ không còn có những loại sinh vật khác, nhưng nếu như không sưu tầm xong, như thế nào Thái Hòa cũng sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối...
“Ê này, giọng điệu của loại người như ngươi còn không có dự định rời khỏi là vì xảy ra chuyện gì vậy!” Hải Yến hoảng hồn nói.
Cùng lúc đó, ở trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn đằng kia, một cái bọt nước thật lớn đột nhiên nổ tung trên mặt hồ.
Vài cột nước đồng thời bắn về phía bầu trời, thật giống như có bom trong nước bị kích nổ.
Mặt nước yên tĩnh đột ngột bị phá hủy, mà ở trong những giọt nước rơi đầy trời, một đôi mắt âm trầm màu đỏ như máu, đang nhìn chăm chú phương hướng vườn Thảo Cầm Viên...
“Ồ? Mới vừa rồi dường như nghe được thanh âm giống như đánh rắm nha.” Thái Hòa giật mình đưa mắt nhìn sang phía sau, nói ra.
Hắn đưa ánh mắt trưng cầu về phía Hải Yến.
Nếu muốn ngăn cản Thái Hòa, chỉ có một biện pháp...
Hải Yến cắn môi, lại quan sát về phía hồ nước một cái, sau đó nhìn về phía Thái Hòa.
Sau khi do dự trọn vẹn năm sáu giây, cuối cùng nàng lập tức cắn răng nói: “Ta không có việc gì, chắc là bên kia có con gì đó đang đến! “
Thấy Thái Hòa lộ ra một nụ cười mãn nguyện, Hải Yến nắm chặt nắm đấm, thầm nghĩ: “Xem như ngươi lợi hại! Cho dù bên kia còn có rắn, ta cũng sẽ nhận biết nha! Cũng không thể thật sự nhận thanh âm “Đánh rắm” này đổ lên trên người mình a!”
“Thanh âm này rất lớn, phỏng chừng không phải là một biến dị thú bình thường. Chẳng lẽ là tồn tại cùng loại với Xà vương hay sao?”
Thái Hòa đang trầm tư suy nghĩ nói.
“A... Thì ra không phải thanh âm “Đánh rắm” hay sao?” Lê Bống đến bây giờ mới hiểu đưỡc, lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hơi lộ ra vẻ thật có lỗi liếc nhìn về phía Hải Yến.
“Tại sao phải dùng loại ánh mắt nhìn ta chứ! Chẳng lẻ mới vừa rồi các ngươi lại đều cho rằng là lỗi của ta hay sao?”
Hải Yến quá sợ hãi, liếc mắt tới, quả nhiên thấy Yuna và Ngô Thanh Vân đều lộ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra mà nghiêng đầu đi, mà Lê Huỳnh Bảo Ngọc trong trường hợp này sau khi nhìn nhau với nàng hai giây, mới đột nhiên quay đầu, tránh ra ánh mắt của nàng.
“Coi chừng ta liều mạng với các ngươi nha...”
Thái Hòa cảm thụ sức mạnh tinh thần lực của mình bây giờ một chút, sau đó kích động nói: “Nếu thật chính là Xà vương mà nói, vậy thật sự quá tốt rồi!”
“Tốt ở chỗ nào!” Hải Yến trợn mắt tròn xoe.