Mặc dù đối với phương chỉ là tồn tại giống như con mồi, nhưng gấu trúc biến dị vẫn không nhịn được vươn móng vuốt...
Nhưng mà sự thật lại tàn khốc như thế, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không cho nó...
Rất nhanh Gấu trúc biến dị lập tức nấc lên từng trận, càng nhiều là bọt khí liên tục từ trong bàn tay của nó trào ra...
“Ọc ọc ọc ọc...”
Lúc này Thái Hòa trên bờ đã đợi trọn vẹn năm phút đồng hồ, không chỉ riêng mình hắn, các nàng Lê Bống cũng đã vây quanh ở bên bờ hồ đợi trong chốc lát.
Ngược lại là Hải Yến đầu vốn đã bị thương, mới vừa rồi lại đuổi theo lâu như vậy, lúc này đang ngồi nghỉ ngơi ở trên một tảng đá lớn cách đó không xa.
“Chúng... Chúng ta cuối cùng... Đang chờ cái gì vậy...”
Lê Bống ngồi chồm hổm ở một bên, hai tay nâng cái cằm, nhìn chằm chằm vào mặt nước nghi hoặc mà hỏi thăm.
“Cái này gấu trúc thật đúng là rất có thể nín thở a, rõ ràng vẫn vẫn không nhúc nhích trạng thái...” Thái Hòa sờ lên cái cằm, lộ ra một tia quấn quýt thần sắc.
Yuna thì tiến về phía trước một bước, đâm mạnh liêm đao vào trong nước: “Không ra được!”
Gió đao vạch lên mặt nước, trong nháy mắt tóe lên rất nhiều bọt nước.
“Ọc ọc ọc ọc!”
Gấu trúc biến dị nghe động tĩnh trên mặt, liếc tròng mắt càng thêm dùng sức uốn éo lên.
“Dường như phía dưới có âm thanh đấy...”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc đột nhiên nói ra.
Thấy Thái Hòa nhìn lại phía nàng, Zombie tiểu loli lập tức hừ lạnh một tiếng, sờ một chút “cái vòng cổ” của mình: “Là nó nói ra.”
“Ca Cao hay sao?”
Làm biến dị thú, khứu giác và thính giác của Ca Cao đương nhiên đều rất mạnh.
Nhưng mà phía dưới... cuối cùng là phía dưới nào?
“Dưới đáy nước hay sao, dường như nó nghe được tiếng gì đó.”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc tức giận chỉ xuống mặt nước, nói ra.
“Chẳng lẽ cuối cùng gấu trúc không kiềm nén được rồi?” Thái Hòa hỏi.
“Không phải...” Lê Huỳnh Bảo Ngọc cau mày, làm động tác huơ quào trong không khí, cuối cùng là đặt tay lên cổ làm động tác giống như ngộp thở.
Sau đó duỗi ra bàn tay nhỏ bé, đột nhiên nắm cái mũi của mình, lại dùng lực nắm lấy quai hàm.
“Ọc ọc...”
Sau dùng sức hộc ra hai hơi thở, nàng lại buông ra cái mũi, làm động tác thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Cuối cùng nàng còn đè xuống bụng của mình, lắc lắc eo làm ra động tác giãy giụa.
Nhưng mà Zombie tiểu loli quằn quại như vậy, bộ ngực của nàng cũng bắt đầu ra sức nhảy múa, dường như bất kỳ lúc nào cũng có khả năng thói khỏi trói buộc của áo bra...
“Như vậy... Sau đó như vậy...”
Ở trong ánh mắt trợn mắt hốc mồm của Thái Hòa, Zombie tiểu loli cuối cùng thoả mãn đã biểu diễn xong, phủi tay, đắc ý quay đầu nói: “Thế nào, đã hiểu chưa? Hừ hừ...”
“Còn hừ hừ...”
Thái Hòa nhìn chằm chằm vào nàng trong chốc lát, đột nhiên không còn hơi sức gì vươn tay ra cho nàng một cái tát: “Có quỷ mới hiểu được nha!”
“Nhưng mà... Ý của ngươi nói chính là... Con gấu trúc chưa chắc là đang nghẹn tuyệt chiêu gì cả, mà là đã xảy ra chuyện đúng không?”
Thái Hòa chống tay lên cái cằm, đang trầm tư suy nghĩ nói.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc che lấy cái trán nghe vậy quét qua vẻ buồn bực, hưng phấn gật gật đầu, nói ra: “Đúng! Ca Cao đã nói như vậy, những động tĩnh kia nghe qua có hơi kỳ quái, bộ dáng không giống như là đang mai phục chúng ta.”
Yuna cũng gật đầu nói: “Lời này đúng vậy, nếu thật là vì mai phục mà nói, chắc là ở khi thời điểm ngươi vừa xong lập tức nhảy ra. Hiện giờ chúng ta đều vây lại xung quanh rồi, dường như là khiên túi tiền đợi nó chui vào, nó sớm nên nhảy ra mới đúng. Chuyện kỳ quái chính là không ngờ nó vẫn mãi trốn ở dưới mặt nước...”
“Đáng tiếc trên cái vòi tinh thần của ta cũng không có mắt...”
Thái Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua Hải Yến, thấy nàng lộ ra dáng vẻ hỗn loạn, sau đó đi tới gần bên cạnh bờ hồ.
Hơn mười cái vòi tinh thần thò ra, thật giống như một tấm lưới cái vòi đồng dạng chậm rãi đâm vào trong nước.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Lê Huỳnh Bảo Ngọc, Thái Hòa điều khiển cái vòi tinh thần đi tới vị trí chỉ định.
“Ừm, Ca Cao nói nó đang ở trong chỗ này.”
Dùng tinh thần lực của Ca Cao, muốn phát hiện cái vòi tinh thần của Thái Hòa cũng không khó, chỉ dẫn phương hướng lại càng đơn giản.
Thông qua lời nói của Lê Huỳnh Bảo Ngọc, ngược lại Ca Cao muốn diễn đạt ý đồ của mình rất rõ ràng.
Đồng thời ở trong đầu Thái Hòa, cũng vang lên tiếng cười đại khái hàm nghĩa là “ok”.
“Vậy chắc là xong đời rồi sao...” Thái Hòa lẩm bẩm nói, “Tiếng cười của Ca Cao à.”
“Cái gì?” Lê Huỳnh Bảo Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Thái Hòa, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói, “Thiệt thòi ngươi còn là chủ nhân của nó! Tại sao lại có nghĩa là 'ok'?”
“Rõ ràng là nó nói đi nhanh đi, không nghĩ tới Thái Hòa còn làm rất không tệ nha, theo như cách nói của nhân loại, đây là trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng mà khoảng cách hình thái chủ nhân lý tưởng của ta còn kém xa, không thể so sánh được với Chi Pu nha, heizz...', là ý tứ này mới đúng, hiểu không?”