Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 951 - Chương 951: Xạ Thủ Lâm Hùng

Chương 951: Xạ Thủ Lâm Hùng Chương 951: Xạ Thủ Lâm Hùng

Thái Hòa nghĩ, quay đầu liếc nhìn Hải Yến: “Vì sao cảm thấy mắt của nàng dường như lúc trước hơi hơi đỏ hồng... Nhưng khi nhìn dao động tinh thần của nàng, thật sự không quá giống bộ dáng bị lây nhiễm...”

Chỉ là nghĩ mãi cũng không ra kết quả gì, Thái Hòa nhìn chằm chằm vào nàng trong chốc lát, thấy dường như Hải Yến có cảm ứng được liếc ánh mắt về phía này, hắn vội vàng làm như không có việc gì né qua một bên...

“Đúng rồi, quân đoàn Lửa Chùa là ở vị trí nào?” Thái Hòa hỏi.

Hải Yến nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi nói ra: “Nhìn bộ dáng của ngươi là chưa từng đi thành phố Thủ Đức... Không phải đã nói nơi đó là nơi sản xuất thực phẩm hay sao? mặc dù không phồn hoa to lớn giống như Sài Thành vậy, nhưng mà không xem như quá nhỏ đấy, đáng tiếc sản nghiệp lại quá mức nhỏ, thật sự không có tiềm lực phát triển gì. Hơn nữa địa lí không tốt, dù sao cũng là ở dãy đất bình nguyên, bất kể thanh lý những con Zombies kia thế nào, cũng rất khó đẩy chúng đưa ra ngoài thành phố triệt để. Căn cứ của chúng ta so sánh với quân doanh Đại Bàng mà nói, thật ra cũng có hơi giống nhau...”

Nàng đột nhiên “Ồ” một tiếng, nói ra: “Lại nói tiếp, khoảng cách quân đoàn chúng ta với quân đoàn không quân cũng không phải rất xa...”

“Có phiền phức gì sao? Ngươi nói rõ cho ta biết chi tiết quân đoàn không quân này đi, ta thật là hơi hiếu kỳ với bọn họ...”

Chỉ là khi team của Thái Hòa đang di chuyển, một thành trấn nhỏ khoảng cách hơn một trăm với Sài Thành “

Cùng lúc này tất cả thành trấn đều như vậy, thoạt nhìn ở những nơi này hoang vu, quạnh quẽ...

Gió lạnh từ trên đường thổi qua, cỏ dại ven đường thậm chí đã lan tràn đến trên đường cái.

Trong cửa hàng trống rỗng, thỉnh thoảng cửa chính phát ra âm thanh “Cót kẹtzz” nhẹ vang lên trong gió.

Trên đường thỉnh thoảng có thể trông thấy xác xe ôtô đã phủ kín tro bụi, thậm chí bắt đầu rỉ sét.

“Loảng xoảng loảng xoảng!”

Một ít tiếng động quái dị luôn từ một nơi hẻo lánh nào đó trong thành thị đột nhiên bay ra, thu hút lấy đám Zombies đang lang thang trên đường.

Ánh mắt một con Zombie nhìn chằm chằm vào ví tiền vấy bẩn trên mặt đất một cái, đột nhiên, cái túi tiền này bị gió xoáy cuốn bay lên không trung.

Nàng nghiêng đầu, trong ánh mắt màu đỏ như máu dường như lộ ra vẻ hơi mờ mịt.

Sau khi ánh mắt nhìn cái ví tiền bay ra một khoảng cách, nàng đột nhiên nhảy chồm về phía trước, nhảy lên trọn vẹn chừng hai thước, một phát bắt được cái túi tiền này.

Sau khi dùng sức xé nát tàn bạo, con Zombie này ngẩng mạnh đầu lên, ngẩng cổ lên, trong cổ họng kêu lên một tiếng gào rú: “Gràooo!”

“Gràooo!”

Ở vùng ngoại thành, ở trên sân bay Tân Sơn Nhất, một con Zombie cũng đang tru lên với tư thế giống hệt như vậy.

Sau đó hắn đột nhiên tăng tốc, phóng tới trước tấm lưới phòng hộ thật cao.

Cũng không đợi hắn tự tay bắt lấy, một tiếng súng cũng đã vang lên.

Con Zombie này rơi xuống dưới từ giữa không trung, ngã nặng nề trên mặt đất, trước ngực xuất hiện một cái lỗ thủng máu thịt bầy nhầy.

“Cạch, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Zombies, bọn Zombies này thật đúng là giết như thế nào cũng không hết.”

Ngoài mấy trăm mét, một tên xạ thủ áo trắng từ sau ống ngắm ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua sân bay Tân Sơn Nhất rộng lớn, nhìn phía bên ngoài đường cái, và mảng lớn đồng ruộng chỉ còn mọc lên cỏ dại.

Chợt nhìn, dường như cảnh tượng này không có gì khác nhau quá lớn so với lúc trước kia, nhưng lúc này người nào cũng biết, ở trong đám cỏ dại rậm rạp như rừng này, nối dài đến trên đường cái, đang chật ních Zombies.

Những con quái thú kia còn giữ lại hình người, có được sức mạnh lớn hơn rất nhiều lần so với nhân loại, chỉ cần không đánh trúng chỗ hiểm của nó, thì nó còn có thể tiếp tục hoạt động.

Năng lực khôi phục siêu mạnh, khiến khả năng tỉ lệ sinh tồn của bọn quái vật này cao hơn rất nhiều so với người bình thường.

Ngoại trừ thực lực làm cho người ta sợ hãi, máu thịt của bọn nó, chất lỏng toàn thân chúng nó, đều có tính lây nhiễm cực cao.

Một khi tiến vào trong thân thể người thường, bất kể là dùng cách gì... Đều chỉ có một kết cục là bị lây nhiễm.

Mà có đôi khi biến thành quái vật, còn không phải chuyện đáng sợ nhất...

Ánh mắt đến từ nhân loại chung quanh, ngay trong lúc đấy mới làm cho người ta tuyệt vọng nhất...

Một khi lây nhiễm, hoặc là liền biến dị, thì kết cục hoặc bị nhân loại khác giết chết...

“Thật không biết những con Zombies này đều là từ nơi nào chạy tới!”

Mà ở bên cạnh hắn, một xạ thủ tóc dài khác cũng vào lúc này bóp cò súng.

Trong phạm vi tầm mắt, một con Zombie vừa xông ra từ trong đám cỏ dại lập tức té xuống.

Xạ thủ tóc dài khẽ cười cười, chậm rãi nói: “Cả quân đoàn không quân, có khả năng cũng chỉ có hai người chúng ta, và chột mắt là có kỹ năng xạ kích tốt nhất rồi?... Nói tới chột mắt, chẳng phải tiểu tử kia thích nhất chờ ở nơi này tập bắn Zombie hay sao? Lần này không ngờ chạy ra đi chấp hành nhiệm vụ rồi, thật đúng là một chuyện lạ à... Ta vốn cho rằng hắn giống với ta, không thích làm việc. Cảm giác lẳng lặng cầm súng giống như vầy, nắm giữ sinh tử của kẻ địch chẳng phải càng tốt hơn hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment