Người bị nói là gương mặt quá nghiêm túc lúc trước cũng gật nhẹ đầu: “Đúng vậy a, nhưng mà hôm nay đám lão đại tới họp mỗi người đều kéo căng sắc mặt, làm cho ta không thể thoải mái được nổi nha.”
“Đừng nói nữa, theo ta thấy, sự tình có thể có thể hơi không ổn a... Cả người kia tân đội trưởng đều đến đây.”
“Vị đội trưởng mới còn trẻ như vậy, trước kia cũng không phải sĩ quan, phái hắn đến chủ trì hội nghị... Ta cũng từng nghe nói rất nhiều đội trưởng không nể mặt anh ta...”
“Hừm, những chuyện này ngươi với ta có thể thảo luận hay sao? Còn muốn sống nữa hay không...”
Đèn đuốc trong phòng họp, sáng trưng.
Hai bên bàn hội nghị thật to, ngồi hơn mười người sĩ quan đang châu đầu ghé tai thảo luận.
Mà ở trên vị trí chủ hội nghị ngay đầu bàn, thì ngồi một thanh niên tuổi tác khoảng chừng ba mươi.
Hắn đẩy lên một mái tóc bạch kim rối bời, đang dùng ngón tay nhẹ nhàng mà gõ lên mặt bàn trước mặt.
Mặc dù trong phòng họp ồn ào không thảo luận, nhưng chung quanh người thanh niên này lại không có một nửa bóng người.
Sau khi tận thế qua đi, quân đoàn không quân gây dựng lại mặc dù đã không phải là chức quân sự thuần túy tổ, nhưng vẫn lấy những sĩ quan lúc trước kia làm trung tâm.
Nhìn qua người thanh niên này có nhiều hơn vài phần lãnh khốc, lại ít hơn vài phần khí chất quân nhân.
Nếu như nói quân nhân chính là một thanh lưỡi lê bị quân lệnh nắm trong tay, chỉ chỗ nào đâm chỗ đó, như vậy người này thanh niên thoạt nhìn giống như là roi sắt.
Mặc dù bị người ta nắm ở trong tay, nhưng nếu huơ múa không được tốt, vậy thì không có cách nào điều khiển theo ý muốn.
Ở trong phòng hội nghị này, thoạt nhìn hắn hơi không hợp với hoàn cảnh xung quanh...
Trước mắt Lâm Hùng đi tới, thanh âm gõ mặt bàn của thanh niên này lại tăng lên.
“Cộp Cộp ...!”
Thanh âm vang dội lên, làm cho tất cả mọi người đang tại thảo luận lập tức yên tĩnh trở lại, hơn nữa đưa mắt nhìn sang người thanh niên này.
Tóc rối bời che lại ánh mắt của hắn, nhưng nét lạnh lùng từ khe hở lộ ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đang ngồi đều cảm thấy thấy lạnh cả người. “Được rồi, mọi người đến đông đủ.”
Giọng nói của thanh niên nghe qua hơi không còn sức lực, nhưng mà người bị ánh mắt của hắn quét đến, gần như đều lộ ra sắc mặt hơi không được tự nhiên.
Cũng chỉ có vài sĩ quan số trong số đó thoạt nhìn tuổi khá lớn, sắc mặt vẫn như thường, một người đàn ông trung niên cao lớn trong đó thậm chí đang tiếp xúc với ánh mắt của thanh niên, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng kêu đau đớn.
“Chuyện lần này, chắc hẳn tất cả mọi người đã hiểu rõ... Ta đã phái người đi dò xét qua, đám người độc nhãn đã ngồi phi cơ trực thăng đi tới địa điểm tiếp ứng chỉ định, tới được tòa nhà Bitexco Sài Thành. Lại bị công kích, làm cho phi cơ bị hủy tất cả mọi người vong... Hiện trường có thể nhìn ra dấu vết từng có chiến đấu, quan trọng nhất là...”
Hắn nói, từ trước mặt cầm lên một cái máy tính cứng nhắc, phô bày đi ra một tấm hình trên mặt bàn:
“Hình ảnh này là trên sân bay trực thăng của một tòa nhà cao tầng, có phải là rất giống kiệt tác từ bom nổ gây ra?”
“Hừ, cái gì gọi là rất giống, vốn chính là bom chứ gì.” Một tên sĩ quan hừ lạnh nói.
“Đúng vậy, nhìn vào vị trí, rất có thể là tiến hành công kích ở mái nhà đối diện a?” Một vị sĩ quan khác lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ, gật đầu nói, “Ống phóng rốc-két đúng không?”
“Vũ khí quân đội Sài Thành lưu lại không ít, nhưng mà người bình thường không biết dùng nha...”
Gặp trong phòng họp lại la hét ầm ĩ, thanh niên buông xuống vẻ cứng nhắc, cười lạnh một tiếng.
“Trước mắt!”
Một viên đầu đạn biến hình bị ném lên trên bàn hội nghị.
“Thời điểm khi ta nhìn thấy cũng phải hoảng sợ, không nghĩ tới tạo ra loại kết quả này, chỉ là một quả đầu đạn nho nhỏ như vậy.” Thanh niên chậm rãi quét về phía mặt mọi người lần nữa.
Sắc mặt của bọn hắn lần này, thoạt nhìn lại còn đặc sắc nhiều hơn...
Hơn mười ánh mắt lập tức tập trung ở trên đầu đạn này, ở trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh, còn có thể nghe được thanh âm có người nuốt nước bọt.
“Viên đạn này, là từ trong súng tỉa bắn của độc nhãn bắn ra. Với lại, uy lực của khẩu súng Thor này như thế nào, chắc hẳn mọi người đang ngồi ở đây đều hiểu rõ. Loại dấu vết dường như nổ mạnh này, không thể nào là khẩu súng Thor bắn ra được.”
Thanh niên bắt chéo mười ngón tay vào nhau, đi phía trước một bước, nói ra: “Hiện trường, cũng không có tìm được những mảnh đạn khác.”
“Cho nên, chúng ta không ngại giả thiết lớn mật một chút... Độc nhãn trước mắt bóp cò súng, sau khi bắn ra viên đạn này, có người chụp được viên đạn này, sau đó dùng lực lượng càng mạnh bắn ngược trở về. Mặc dù không có trúng mục tiêu, nhưng mà tạo ra hậu quả như vậy ở trên tòa nhà cao tầng đối diện...”
“Chuyện này, chuyện này sao có thể xảy ra được!” Một tên sĩ quan một vỗ bàn, đứng lên, “Chuyện này thật quá vớ vẩn!”