Người đàn ông hút thuốc vừa kêu một tiếng, lập tức buồn bực ném bộ đàm xuống: “Chấm dứt! Thứ này chỉ dùng để liên lạc qua lại, cũng không phải là đơn phương cho chúng ta biết!”
“Không cần tức giận, chuyện trước kia coi như tập thể dục đi, hiện giờ mới chính là cơ hội chứng tỏ công dụng của chúng ta. Chẳng Phải Lý đội trưởng đã nói cho ngươi, điểm rất hữu dụng đại đao hay sao? Đây chính là tác dụng của hắn nha.” Viên Viên mở trừng hai mắt, nói ra.
“Gây phiền toái còn xem như là tác dụng gì?” Người đàn ông hút thuốc khó chịu nói.
Viên Viên mỉm cười, vuốt vuốt khuôn mặt nói: “Dị năng của Đại đao, là giao thân xác hoàn toàn cho bản năng, loại dị năng này trong giấc mộng có thể phát huy được rất tốt. Cộng thêm bản thân hắn lại có chứng mộng du. Phối hợp với dị năng của Lâm Hùng, chính là thích hợp nhất, trở thành tiên phong dụ địch mạnh nhất....” Viên Viên dường như nói lỡ miệng che miệng lại, “Dù sao, nghe qua như vậy, chắc là hắn đã tìm được những người kia rồi? Không có binh sĩ nào càng nghe lời hơn so với hắn, giống như ta và ngươi, cũng sẽ không ở trong lúc nửa đêm còn tiếp tục bán mạng chứ.”
“Nhất định phải như vầy hay sao?” Người đàn ông hút thuốc nhíu mày nói ra, “Chậm rãi tìm, cũng không cần vội.”
“Phương pháp sử dụng tên Đại đao này chính là như vậy... Hơn nữa, dù cho chúng ta phối hợp được, có thể tốt hơn đại đao phối hợp với hắn hay sao? Ngươi nên biết đấy, dị năng của Lâm Hùng, đối với Đại Đao mà nói, có tác dụng lớn nhất... Có đôi khi dị năng phải phối hợp đúng cách, mới lợi hại hơn.”
Viên Viên cười hì hì nói ra...
Người tí hon đã mờ mịt nhét điện thoại lại trong túi quần, trong đầu hắn có một thanh âm, nói cho hắn biết loại đồ chơi này không thể vẫn mãi mở ra, sẽ gây ra tai nạn chết người.
Ví dụ như đồng đội không biết nặng nhẹ đột nhiên kêu lên một câu, sau đó người cầm điện thoại vừa vặn chuẩn bị lén lút bò đi qua từ đỉnh đầu một đống Zombie... Bi kịch trong phim ảnh chính là xảy ra như vậy.
Hắn nhìn ra sau một cái, trong miệng nhắc tới một câu: “Dẫn... Dẫn đi nó... Mang về một củ cải trắng...”
“Ầm!”
Hắn đột nhiên huơ múa đại đao, thoáng chém mạnh lên trên tường một nhát.
Loại âm thanh trầm đục này, nghe ở trong đêm khuya yên tĩnh, có thể nói hết sức vang dội!
Mà Tiểu Bạch đứng ở giữa đường chuẩn bị chờ hắn nhảy ra, thì lập tức ngơ ngác một chút.
Lúc này, bản thể Thái Hòa vừa vặn đi ra, từ trước cửa phòng lập tức thấy được ở tại đối diện, Hải Yến cũng đang mở cửa phòng ra.
Dường như cô gái lạnh lùng này vừa mới bừng tỉnh, mặc y phục cũng không xem như chỉnh tề, cổ áo còn hơi nghiêng lệch, một bên hồng đào cũng rơi vào trong đáy mắt của Thái Hòa.
Thấy Thái Hòa đi ra, nàng không kinh ngạc giống lúc trước, hỏi: “Ngươi cũng thức dậy hay sao? Là nghe được tiếng động ở phía dưới hay sao?”
Không xong! Cũng không thể để cho nàng phát hiện ra Tiểu Bạch!
Xương tay còn có thể miễn cưỡng lừa dối qua, chỉ làm cho người ta khắc sâu ấn tượng gấu trúc biến dị thấy thế nào đều không có cách nào tiếp tục lừa dối!
“Không có gì đâu? Đại khái là Zombie thôi...”
Hắn vừa trì hoãn như vậy, Tiểu Bạch đã bị thanh âm kia thu hút.
Mặc dù cảm giác được hơi không ổn, nhưng dù sao Tiểu Bạch cũng có một chút chỉ số thông minh, chính mình cưỡng ép điều khiển, có lẽ sẽ tạo ra tổn thương không tất yếu gì đối với nó.
“Là sao? Có thể là...”
“Thật sự không có gì... Ta có năng lực dò xét mà.”
“... Vậy được rồi...”
Hải Yến bị thân thể của mình biến dị làm cho trong lòng rối bời, lại là vừa vặn bị bừng tỉnh, nhìn qua còn hơi mơ hồ.
Thấy Thái Hòa kiên trì như vậy, nàng lại lui về trong cửa, chuẩn bị đóng cửa vào lại trong phòng.
Nhưng vào lúc này, Thái Hòa lại kêu một tiếng: “Đợi một chút.”
“Có chuyện gì không?” Hải Yến khó hiểu nhìn về phía hắn, hỏi.
Thái Hòa nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hải Yến trong chốc lát, mãi cho đến khi nàng bắt đầu cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, mới đột nhiên lộ ra một mang hàm nghĩa sâu xa.
Hải Yến đánh giá chính mình thoáng một cái từ trên xuống dưới, đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng một bả che kín cổ áo, sau đó “Ầm” một tiếng khép cửa phòng lại:
“Biến thái!”
“Ta biến thái chỗ nào!”
Thái Hòa không hiểu ra sao nói thầm một câu, rất nhanh hắn lập tức chuyển dời chú ý đến trên chuyện vừa mới phát hiện.
Trạng thái ánh mắt của Hải Yến, hơi giống với tên người tí hon lúc trước...
“Đúng rồi, hắn đã không giống như là trạng thái ngủ gì, bộ dạng cũng không giống là tỉnh táo gì cả. Nếu như những lời nói kia không phải ăn nói khùng điên, đã nói lên hắn đang... Mộng du hay sao? !”
Người bệnh mộng du, Thái Hòa đã từng nghe qua, nhưng chưa từng thấy.
Ví dụ như đột nhiên nửa đêm ngồi dậy, sau đó sờ đầu nguyên một đám sinh viên ở trong ký túc xá, cười toe toét miệng chảy nước miếng, nhắc tới: “Một quả dưa hấu, hai quả dưa hấu...” nữ sinh...