“Phiền toái ngươi đừng biến chuyện giữa hai gã đàn ông thành một loại chuyện nhạy cảm như 'Hợp Thể' có được không? Bề ngoài nhìn qua bộ dáng rất văn minh, kết quả nói ra được những lời chán ghét như vậy à...”
Thái Hòa lộ ra vẻ mặt chán ghét, nói ra.
Đối phương lập tức nghẹn họng nhìn trân trối một lúc lâu không nói gì.
Mà Thái Hòa thì tiếp tục cười lạnh nói: “Huống chi, đưa một con mồi vào khách sạn, lại để cho một nữ đội viên dùng chính mình làm mồi nhử, bây giờ còn chiếm cả thân thể đồng đội thành của mình... Chuyện kinh tởm như vậy mà cũng gọi là hy sinh một chút hay sao? Hơn nữa, thời điểm khi các ngươi quyết định tới gây sự với ta, có điều tra qua nguyên nhân vì sao lại như vậy hay chưa? Hừ, thật sự là chủ nhân tốt... Trong nhà nuôi súc sinh không nghe lời chạy ra ngoài cắn người, ngươi lại chạy tới trách người bị hại không thành thành thật thật đứng yên mà bị cắn, ngược lại còn quay lại trả thù hay sao?”
“Không thể tưởng được miệng ngươi cũng rất độc, nhưng mà...”
Gã tí hon ( Lâm Hùng ) mỉm cười, nói ra: “So sánh với kết quả, thì quá trình mọi chuyện xảy ra như thế nào cơ bản không quan trọng, với ta mà nói là như vậy, đối với ngươi mà nói cũng là như vậy. Ngươi mang đến tổn thất cho chúng ta, phá huỷ một chiếc phi cơ trực thăng của chúng ta, chẳng lẻ còn khờ dại cho rằng mọi chuyện cứ như vậy là cho qua hay sao?”
“Thật sự ta cũng biết rằng ngươi sẽ nghĩ như vậy.” Thái Hòa trực tiếp gật nhẹ đầu, “Hơn nữa cho tới bây giờ, ta hoàn toàn không để ý đến cách làm của các ngươi.”
“Ha ha...” gã tí hon ( Lâm Hùng ) kéo kéo cổ áo, nói ra, “Đó là bởi vì ngươi đang ở tầng dưới chót, cho nên mới không hiểu.” Hắn lắc đầu, than thở nói, “Đối với chúng ta mà nói, tại sao lúc ấy ngươi phải ra tay, cơ bản là không quan trọng, quan trọng là... Việc làm của ngươi để cho chúng ta thiệt hại, chỉ đơn giản như vậy thôi. Không chỉ tổn thất về vật chất, còn tổn thất cả thể diện...
...Mặc dù ở trong quá trình truy giết các ngươi tạo thành một ít tổn thất. Vậy cũng đừng lo. Bởi vì những đội viên chết đi kia đều giống hệt với các ngươi. Đều là những thứ bị thiệt hại do các người gây ra. Những người sống sót như vậy chúng ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Chỉ cần chúng ta là tổ chức duy nhất nắm giữ lấy lực lượng không trung trong khu vực này, sẽ có rất nhiều người tranh nhau vỡ đầu để lôi kéo chúng ta, gia nhập vào chúng ta...
...Để ổn định loại địa vị như vậy của chúng ta, bất luận người nào có can đảm phản kháng với chúng ta, đều là phải bị diệt sạch. Chắc ngươi sẽ cho rằng độc nhãn, và chúng ta là đám người không xem ai ra gì, không nói đạo lý, nhưng thật đáng tiếc. Đây là sự thật...
...Những người sống sót giống như ngươi, trước kia là bình dân, hiện giờ cũng giống vậy. Có nhiều thứ không phải có được sức mạnh có thể thay đổi được đâu, bởi vì so sánh về mặt lực lượng tổ hợp và thế lực đoàn thể mà nói, lúc trước ngươi chỉ là một con kiến. Dù là ngươi có thể bẻ gãy một cây hai trái thì thế nào, cũng không có khả năng đánh bại tất cả rừng cây, cuối cùng cũng sẽ bị biết giết chết...”
Từ góc độ của gã tí hon nhìn lên trên, bộ mặt Thái Hòa đen ngòm đưa lưng về phía ánh trăng, cơ bản thấy không rõ nét mặt của hắn.
Sau vài giây trầm mặc, từ trong miệng Thái Hòa đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.
Giọng điệu mỉa mai, thái độ ngả ngớn. Cũng làm cho gã tí hon không tự chủ được nhíu mày:
“Cảm giác giả ra một vờ thành bộ dạng cao cao tại thượng thế nào, giọng điệu còn làm ra vẻ 'Ta đang muốn tốt cho ngươi', mày thật sự xem mình là lão đại của tổ chức rồi cơ à... Như thế nào, muốn cho ta nhận ra được chính mình nhỏ bé, ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho ngươi chặt thì mới đúng à, không cần phải vùng vẫy vô ích làm gì à? Ha ha ha ha...”
“Thật sự là ngại quá đi mà, ngươi hao tốn nhiều lời đến như vậy, lại cơ bản không có nghe hiểu được vấn đề hay sao. Ta muốn vùng vẫy thì thế nào...”
Thái Hòa lộ ra ánh mắt mãnh liệt ngẩng đầu, trên mặt cười lạnh nhìn về phía gã tí hon: “Chạy tới như vậy cơ bản chính là chịu chết, chuyện này... lão đại nhà ngươi biết không? !”
Đồng tử của gã tí hon co rụt lại, vội vàng lùi vài bước ra phía sau.
Mà khu vực hắn vừa mới đứng, xuất hiện lỗ nhỏ liên tiếp ở trên mặt đất.
“Không ngờ đâm thủng mặt sàn bằng xi măng...”
Sau khi Hợp Thể, gã tí hon đã có dị năng thể hình, lại có thật nhiều tinh thần lực của Lâm Hùng làm hậu thuẫn, mặc dù không thể trực tiếp dùng tinh thần lực tiến hành công kích, nhưng mà có thể “Nhìn thấy” cái vòi của Thái Hòa.
Những cái vòi hơi mờ kia có thể mang đến thương tổn hóa thành thực chất, đã làm cho hắn rất kinh ngạc, không nghĩ tới còn có lực xuyên thấu mạnh như vậy.
Lúc này, vô số cái cái vòi bắn mạnh ra từ sau lưng Thái Hòa, kết thành một tấm lưới lớn ở giữa không trung.