Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 981 - Chương 981: Làm Người Ai Lại Làm Như Vậy

Chương 981: Làm Người Ai Lại Làm Như Vậy Chương 981: Làm Người Ai Lại Làm Như Vậy

Lúc này, Thái Hòa đột nhiên chú ý tới vị trí sau lưng của gã tí hon.

Sau khi hắn ngã xuống, quần áo cũng theo đó bị xốc lên một góc, lộ ra một cái gì đó làm cho Thái Hòa nhìn rất quen mắt.

Cái vòi vừa động, cái thứ này cũng đã bị cái vòi kéo đến trong tay Thái Hòa.

“A... Chẳng phải thứ này là bộ đàm của quân doanh Đại Bàng hay sao?”

Thứ này trong ba lô Thái Hòa cũng có một cái y hệt như vậy, trước kia cũng không dùng đến giờ vẫn còn một chút năng lượng pin.

Quân doanh Đại Bàng và quân đoàn không quân là minh hữu hợp tác, loại Đại Bàng bộ đàm đặc biệt này lại xuất hiện ở trong tay của thành viên quân đoàn không quân, ngược lại cũng không phải là chuyện gì qua mức kỳ lạ quý hiếm.

Giống như là quân đoàn không quân có được những vũ khí kia, không có quân doanh Đại Bàng ủng hộ, phỏng chừng cũng không được hoàn thiện đến như vậy.

Trên loại phương tiện liên lạc trước mắt này mặc dù dính đầy vết máu, nhưng hiển thị đèn báo màu xanh lá vẫn đang còn liên tục lập loè, chứng tỏ vẫn còn đang trong trạng thái gọi.

“Ý ngươi nói cho dù giết ngươi cũng vô dụng... Chính là bởi chỉ như vậy hay sao?”

Thái Hòa cầm cái bộ đàm liên lạc này ước lượng, lộ ra một nụ cười lạnh.

Sở dĩ mới vừa rồi gã tí hon ( Lâm Hùng ) nói ra những lời như vậy, xem ra là sớm có chuẩn bị, hơn nữa đã biết trước được mình sẽ tử vong.

“Không... Không nhất định là chính bản thân hắn biết trước mình có thể phải chết, mà là kẻ đang điều khiển gã tí hon này từ xa hay sao? Vốn cũng chỉ xem như hy sinh mất một tay chân mà thôi...”

Thái Hòa lắc đầu, so với những người này, quả nhiên chính mình còn chưa đủ hung ác.

Tính kế tới tính kế lui, kết quả đều xem tánh mạng của đồng đội và kẻ địch như là sâu kiến, có thể hy sinh bất cứ lúc nào.

Mạng người ở trong mắt bọn hắn, quả nhiên là chẳng đáng được đến vài xu lẻ...

Trong mắt bọn hắn mà nói, phỏng chừng chiếc phi cơ trực thăng cũng đủ chống đỡ một trăm cái mạng của Thái Hòa.

“Bíp bíp bíp...”

Đột nhiên, trong bộ đàm liên lạc truyền đến thanh âm hết sức nhỏ: “Ta là Lý Hùng.”

Thái Hòa nghĩ một lát, nhặt bộ đàm đang chớp nháy vào bên tai: “Ta là Thái Hòa.”

Lời nói này làm cho cho đối phương không kịp trở tay. Người tự xưng Lý Hùng trầm mặc một lúc lâu. Mới cười ha ha nói: “Lợi hại... Xem ra đám người Lâm Hùng. Cũng đã chết trong tay ngươi rồi đúng không? Thật làm cho người ta bội phục quá đi mà.”

“Động tĩnh mới vừa rồi chắc là ngươi cũng đã nghe hết toàn bộ, vẫn còn phải giả bộ hay sao?” Thái Hòa cười lạnh nói.

“Ha ha a...” Lý Hùng nở hai tiếng cười không đến nơi đến chốn, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm thấp âm lạnh xuống, “Biết rõ tình báo của mình đã hoàn toàn bị ta nắm giữ, còn kiêu ngạo như vậy hay sao?”

Thái Hòa cầm bộ đàm liên lạc đi qua một bên, ngồi xuống bên cạnh bồn hoa: “Nếu như ta không hề kiêu ngạo, vậy các ngươi sẽ không tìm ta để gây sự nữa hay sao?”

Lý Hùng không nói chuyện.

“Đừng nói chuyện này cũng đã không có cách nào cứu vãn, cho dù có. Ra vẻ đáng thương trước mặt người ta cũng không phải là tính cách của Thái Hòa ta. Đúng rồi, chắc các ngươi cũng đã ghi thiệt hại lần này vào sổ đen mang tên ta rồi chứ gì.” Thái Hòa mỉa mai nói, “Chắc là các ngươi có một loại gọi là sổ đen... Chuyên ghi lại tên kẻ thù đúng không?”

Sau vài giây đồng hồ, thanh âm nhàn nhạt của Lý Hùng truyền đến lần nữa: “Đúng là có đấy. Nhưng mà sổ ngươi được ghi vào...” Hắn âm trầm hừ lạnh một tiếng, nói tiếp, “Là tử danh sách vong. Tiếng kêu thảm thiết mới vừa rồi, ta nhớ kỹ, quân đoàn không quân cũng nhớ kỹ. Ngươi sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, ở trong cái xã hội bây giờ, chết rồi cũng không ai có thể nhặt xác giúp các ngươi.”

“Cứ như vậy đi. Chúng ta thử xem.”

Thái Hòa vứt mạnh bộ đàm liên lạc lên không trung, mấy cái vòi tinh thần lập tức quấn chặt lại.

“Răng rắc!”

Tiếng vỡ vụn chói tai và dòng điện chập mạch xoèng xoẹt đột nhiên cất cao lập tức truyền đến. Lý Hùng vội vàng kéo bộ đàm ra xa khỏi tai.

Hắn nhìn chằm chằm vào bộ đàm liên lạc trong chốc lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng, gãi gãi tóc trắng muối tiêu tuổi trung niên: “Thật là thú vị, lợi hại dù thế nào cũng chỉ là một người, làm sao lại không rõ... nhưng mà tiểu đội của Lâm Hùng, cũng làm cho người ta quá thất vọng rồi, nếu như báo lên việc này, phỏng chừng đoàn trưởng sẽ phải tức điên rồi, có lẽ tạm thời không nên nhắc tới nữa, khẳng định quân doanh Đại Bàng đang chờ xem chê cười chúng ta. Đè ép Đại Bàng lâu như vậy, bọn họ sớm đã muốn chiếm đoạt chúng ta...”

“Bộp bộp bộp!”

Đột nhiên Lý Hùng buông xuống bộ đàm liên lạc, vỗ vỗ tay.

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông ăn mặc áo đen, đeo mũ lưỡi trai lập tức đi đến, lười nhác làm một nghi thức chào theo kiểu quân đội: “Đội trưởng, ngươi gọi ta có việc gì?”

Bình Luận (0)
Comment