Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 982 - Chương 982: Gấu Ngốc! Đừng Chạy

Chương 982: Gấu Ngốc! Đừng Chạy Chương 982: Gấu Ngốc! Đừng Chạy

“Trong chốc lát ta sẽ đưa tất cả bả tình báo cho ngươi, kết quả chiến đấu lần này ta tạm thời không được báo, ngươi đi kiếm ba người... Không, kiếm năm người đi theo, thực lực phải mạnh nhất.” Lý Hùng nói ra.

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi kinh ngạc kêu lên: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Kết quả của lần chiến đấu này ra sao?”

“Lần này chúng ta...” Lý Hùng khẽ chồm lên phía trước, hai tay chống cằm đặt ở trên bàn, hai tay giao nhau, ánh mắt hơi nghiêm túc nói, “Gặp phải thanh niên cứng rồi ông giáo ạ.”

“Không thể nào? Ai dám chọc quân đoàn không quân chúng ta chứ?”

Gã đội mũ lưỡi trai vừa kêu lên hai câu, đã bị Lý Hùng phất tay cắt đứt: “Tranh thủ thời gian đi xử lý đi. Trước khi mọi chuyện còn chưa có truyền ra ngoài, ta nhất định phải giải quyết sạch sẽ.”

“Được rồi!” Gã đội mũ lưỡi trai thổi phồng đưa tay ra hiệu “ok”, vừa ra đến trước cửa lại đột nhiên quay đầu lại nói: “Đội trưởng, chúng ta thương lượng chuyện này được không? Có thể... Đừng có lại dùng loại phương thức vỗ tay gọi người hầu này để gọi ta có được hay không?”

“À?” Lý Hùng sửng sốt một chút, “Ngươi nói là cách này để làm gì?”

Gã đội mũ lưỡi trai cười bồi theo, giơ tay lên, sau đó vỗ vỗ: “Bộp bộp!”

“Vèo!”

Một cái chén trà lập tức bay về phía hắn đang đứng, gã đội mũ lưỡi trai lanh tay lẹ mắt, trước khi bị chén trà ném trúng, lập tức lách mình chạy thoát đi ra ngoài.

...

Gấu trúc biến dị Tiểu Bạch còn đang dùng sức lắc qua lắc lại cái mông, Thái Hòa đi qua, đẩy nhánh cây ra một bên, buồn cười nhìn vào con gấu trúc khổng lồ này.

Hắn muốn rút đầu ra, kết quả khuôn mặt mập béo ú bị kẹt lại ở chính giữa hai thân cây, con mắt bị ép trợn tròn lên. Hai cái chân trước của nó ôm lấy thân cây, mặc dù bẻ cho thân cây cong tới rối tinh rối mù, nhưng ở loại tư thế này lại rất khó dùng sức...

“Ặc... ngao ngao...”

Thấy Thái Hòa xuất hiện, Tiểu Bạch lập tức bắt đầu ngao ngao cầu cứu.

“Vì sao mày lại ngốc như vậy!”

Thái Hòa nói một chữ thôi cũng không muốn nói. Mỗi khi hắn nói ra một chữ, Tiểu Bạch lại vỗ lên trên ót nó một cái.

Chờ khi hắn giơ tay lên lần nữa, không ngờ Tiểu Bạch kêu rên nhắm mắt lại.

“Ngược lại ngươi học được biểu hiện khi bị đánh rất nhanh...”

Thái Hòa vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay che lại đầu Tiểu Bạch, sau đó vươn hai cái vòi tinh thần.

“Ken két ken két...”

Mặt đất bắt đầu hơi buông lỏng, hai khỏa cái cây lớn này lắc lư vài cái, cũng chầm chậm mà nghiêng ra hai bên.

Cuối cùng đợi khe hở mở rộng tới một mức độ nhất định, cuối cùng đầu của Tiểu Bạch cũng rút đi ra ngoài được.

Sắc mặt Thái Hòa có hơi trắng bệch ngẩng đầu, nhìn về phía con gấu trúc khổng lồ đang liều mạng lắc qua lắc lại cái đầu này, có vẻ rất hưng phấn: “Chừng nào thì mày có thể bớt mập một chút đây?”

Đột nhiên, Tiểu Bạch cúi đầu xuống đất, ủi ủi cái đầu về phía Thái Hòa, sau đó phảng phất dường như đang ngửi hắn, chậm rãi đưa cái đầu cọ cọ về phía hắn.

“Không tệ lắm, còn học được làm nũng nhanh như vậy...”

Thái Hòa vừa muốn đưa tay đi sờ nó, đột nhiên không khí lập tức cứng lại.

Tiểu Bạch mở ra cái mồm to, muốn nuốt vào bàn tay của Thái Hòa...

Nhưng mà cơ bản là nó không cắn xuống được, bởi vì cái vòi của Thái Hòa đã tóm lại cái mồm to của nó.

“Ê ku... Kết quả cơ bản là ngươi không có học được cách nghe lời à...”

Thái Hòa cau mày vừa định nổi giận, đột nhiên phát hiện ánh mắt của con thú biến dị này dường như không quá an tĩnh lắm.

Cảm giác khi nhìn thấy nó lúc trước kia, không có gì khác nhau so với nhìn thấy một con gấu bông.

Mặc dù không có địch ý rõ ràng, nhưng mà không hề có cảm giác nó muốn gần gũi.

Nhưng mà lúc này con gấu trúc biến dị này theo dõi hắn, trong ánh mắt lại có một loại cảm giác rất đặc biệt.

Nó đưa đầu lưỡi màu hồng phấn, ở dưới tình huống không cách nào khép lại miệng, muốn đi liếm mu bàn tay của Thái Hòa.

“Ặc... Nó đang muốn làm gì vậy?”

Thái Hòa sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc cúi đầu nhìn về phía mu bàn tay của mình.

“À à à...”

Thì ra trên mu bàn tay của Thái Hòa, lại có vài đạo miệng vết thương bởi vì ma sát mà rách da.

Hắn vô ý thức chặn lại đầu của Tiểu Bạch, là để tránh trong quá trình cứu, làm cho đầu của nó đã bị thương tổn chỗ nào.

Đây rõ ràng là một hành động vô ý thức, nhưng mà Thái Hòa lại đã quên tay của mình chưa chắc dày như da của thú biến dị.

Miệng vết thương cũng không thật sự đổ máu, Tiểu Bạch không thể nào bị thu hút bởi mùi máu tươi.

“Đúng rồi... Sau khi thú biến dị bị thương, cũng sẽ tự mình liếm láp miệng vết thương để khép lại nhanh hơn hay sao?” Thái Hòa trầm ngâm một chút, hơi vui mừng liếc nhìn Tiểu Bạch, đưa tay sờ sờ đầu của nó, đồng thời để cho cái vòi tinh thần tiêu tán, “Quả nhiên chỉ số thông minh không tệ, không ngờ đã biết được trả ơn... Ê! Đừng tới đây, không cho phép liếm ta! Ta là nhân loại, đây là ngươi muốn lây nhiễm cho ta sao... Đừng tới đây, cách ta xa một chút!”

“Bùm!”

Hai chân Thái Hòa bị bắt chặt thoáng chốc bổ nhào vào trong bụi cỏ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, giận dữ thét: “Quyết định bữa sáng hôm nay chính là mày! Ta còn chưa từng biết nướng gấu trúc ăn sẽ có mùi vị gì!”

“Ngao ngao~”

“Tên ngốc tử đừng chạy!”

Bình Luận (0)
Comment