Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 11

Tiền Đa Đa nhìn con dao găm mini trong tay, suy nghĩ gì đó.

Triệu Tĩnh Hy đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhướn mày: “Cái thứ này nhìn lạnh lẽo quá. Đồng nghiệp của mày còn có sở thích sưu tầm cái này à?”

Tiền Đa Đa lắc đầu: “Đây chắc là của Lục Tề Minh.”

“Lục Tề Minh là ai?” Nghe thấy cái tên xa lạ từ miệng bạn thân, Triệu Tĩnh Hy nghi hoặc hỏi.

“Chính là đối tượng xem mắt mà mẹ tao giới thiệu trước đây.” Tiền Đa Đa nghĩ gì nói nấy, không định giấu giếm Triệu Tĩnh Hy, “Buổi tối tao đã nói với mày rồi, nói tao gặp anh ấy ở nhà hàng, chắc mày vẫn còn nhớ.”

“Sau đó hai người về nhà cùng nhau?”

“Không phải. Lúc đó có một chiếc xe máy lao ra từ vỉa hè, suýt chút nữa thì đâm vào tao.” Tiền Đa Đa kể lại chi tiết, “Lục Tề Minh vì cứu tao mà bị thương, tao đưa anh ấy đến bệnh viện một chuyến.”

Triệu Tĩnh Hy “phụt” một tiếng, đổi giọng điệu trêu chọc: “Sao cái tình tiết này của hai người giống phim thần tượng thế.”

Tiền Đa Đa buồn cười: “Mày quay phim ngắn nhiều quá rồi, nhìn cái gì cũng thấy là phim thần tượng.”

“Theo kịch bản thông thường, nữ chính nhặt được đồ của nam chính, chắc chắn phải tìm cơ hội trả lại. Sau đó hai người tiếp xúc nhiều, từ từ sẽ nảy sinh tình cảm…”

Ngũ quan của Triệu Tĩnh Hy sắc sảo quyến rũ, là kiểu mỹ nhân như hoa hồng lửa, đàn ông đàn bà đều mê.

Cô vươn cổ ghé sát vào Tiền Đa Đa, cánh tay ngọc ngà ôm lấy vai Tiền Đa Đa, giữa đôi môi đỏ mọng, hương rượu nồng nàn lan tỏa giống như một nữ yêu quyến rũ lòng người: “Theo tao thấy, mày cứ thử qua lại với anh quân nhân này một thời gian đi, yêu đương cũng chẳng thiệt gì.”

“Cảm ơn.” Tiền Đa Đa đỡ lấy khuôn mặt Triệu mỹ nhân, cười híp mắt đẩy ra, “Anh ấy không phải gu của tao.”

“Ai nói yêu đương nhất định phải tìm người đúng gu? Đàn ông chẳng phải là thứ dùng để giải quyết nhu cầu si.nh lý thôi sao, cơ thể tốt phần cứng tốt, khỏe mạnh không bệnh tật là quan trọng nhất.”

“Tao tạm thời không có nhu cầu si.nh lý gì cả.”

“Xì, bây giờ không có, chẳng lẽ cả đời mày cũng không có?”

“…Vậy thì đợi có rồi tính.” Tai Tiền Đa Đa nóng ran, sợ lại nghe thấy những lời gây sốc từ miệng Triệu Tĩnh Hy, vội vàng đẩy cô ra cửa, “Mày mau đi tắm đi.”

Tiền Đa Đa ngoan ngoãn hiền lành da mặt mỏng, Triệu Tĩnh Hy thấy cô đáng yêu, bình thường rảnh rỗi thích trêu chọc cô. Thấy tình hình này, Triệu Tĩnh Hy không khỏi cười lớn mấy tiếng, sau đó mới tâm trạng cực tốt hất mái tóc dài, ưỡn eo đi mất.

Mãi mới đuổi được cô bạn thân say xỉn không biết kiêng nể kia, Tiền Đa Đa hơi thở phào một hơi.

Một lát sau, cô cúi đầu, ánh mắt lại rơi vào con dao găm kỷ niệm kia.

Tuy rằng những lời lẽ dài dòng vừa nãy của Triệu Tĩnh Hy chẳng có mấy câu đáng tin, nhưng có một câu cô ấy nói đúng.

Đã nhặt được dao găm của Lục Tề Minh, cô phải nghĩ cách trả lại cho người ta.

Vừa nghĩ như vậy, Tiền Đa Đa lấy điện thoại ra, tìm thấy avatar bầu trời đêm đã lâu không liên lạc trên WeChat, gửi tin nhắn.

Tiền Đa Đa: 【anh Lục, xin lỗi vì làm phiền anh muộn như vậy.】

Tiền Đa Đa: 【Xin hỏi đây có phải của anh không?】

Vừa soạn xong tin nhắn chữ, cô liền chụp một tấm ảnh con dao găm trong lòng bàn tay, trực tiếp gửi đi.

*

Khu nhà ở cán bộ, Lữ đặc nhiệm Thạch Thủy.

Lục Tề Minh về đến đơn vị đã là mười hai giờ đêm.

Khuôn viên này được xây dựng từ những năm chín mươi, tòa nhà ký túc xá cũng mang phong cách của thế kỷ trước. Lúc Lục Tề Minh mới được điều đến, mỗi phòng thậm chí còn không có nhà vệ sinh riêng, cả tầng chỉ có một nhà vệ sinh chung, một phòng rửa mặt chung, một phòng tắ.m chung, cứ đến giờ cao điểm là mọi người đến cả đi vệ sinh cũng phải xếp hàng.

Sau này được cải tạo, điều kiện sống của sĩ quan binh lính mới được cải thiện.

Tuy nhiên, cải tạo cũng chỉ có thể sửa chữa hệ thống cấp thoát nước nhà vệ sinh, vật liệu xây dựng của cả tòa nhà không thể động đến, khả năng cách âm giữa các phòng vẫn rất kém.

Lục Tề Minh về ký túc xá tắm xong, vừa nằm trên giường đơn chuẩn bị ngủ thì một tiếng hô lớn từ phòng bên cạnh xuyên tường vọng vào, đâm thẳng vào màng nhĩ anh.

“Bóng đẹp!”

Lục Tề Minh khẽ nhíu mày, trở mình quay mặt vào trong.

“Chạy đi thần tượng ơi! Anh đang dạo phố hay đá bóng đấy? Bà cụ còn chạy nhanh hơn anh! Chạy nhanh lên đi chứ!!!”

“…”

Lục Tề Minh lạnh mặt ngồi dậy xuống giường, tùy tiện lấy một bộ đồ thể năng mặc vào thân hình rắn chắc cường tráng, xỏ dép lê đi ra cửa.

Hai phút sau, sau một cuộc “đàm phán thương lượng hết sức thân thiện dùng đức trị người”, mấy con cú đêm phòng bên im bặt như tờ.

Lục Tề Minh nhắm mắt ngủ tiếp.

Hai năm sau khi tốt nghiệp, anh được cấp trên chọn đi thực hiện một nhiệm vụ ở khu vực hoang vắng Tây Tạng.

Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lục Tề Minh nhận được một Huân chương Chiến công hạng Nhì, một Giải thưởng hạng Nhất, nhưng cũng mắc phải chứng rối loạn giấc ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, chỉ cần có một tiếng động lạ nhỏ nhất trong môi trường ngủ là anh không thể ngủ được.

Lại yên tĩnh nằm thêm khoảng nửa tiếng, Lục Tề Minh lại ngồi dậy, rót cho mình một cốc nước lạnh rồi uống cạn.

Tại sao không ngủ được?

Tiết Hào – cán bộ phòng bên – là một tín đồ cuồng nhiệt của bóng đá, thường thức khuya xem các trận đấu. Những tiếng ồn đó đương nhiên ảnh hưởng không nhỏ đến giấc ngủ của một người mắc chứng khó ngủ như Lục Tề Minh. Nhưng anh biết đó không phải nguyên nhân chính.

Người khiến anh đêm nay bồn chồn không yên là một người khác.

Trên bàn làm việc đặt một bao thuốc lá còn nguyên tem – món quà đặc sản quê hương mà đồng đội vừa đi phép mang về tặng anh.

Uống xong ly nước, Lục Tề Minh đứng lặng trong bóng tối một lúc, rồi đặt ly xuống, với tay lấy bao thuốc.

Hộp giấy màu đỏ sẫm, chính giữa viết hai chữ: Tô Yên.

Đồng nghiệp đưa thuốc có giới thiệu, nói thuốc Tô Yên có một điểm khác biệt rất lớn so với các loại thuốc lá khác là hương thơm nồng nàn, có vị ngọt và hương hoa nhất định, hơn nữa vị êm dịu, dư vị sạch sẽ.

Không biết tại sao, nhớ lại những từ ngữ ngọt ngào, êm dịu, sạch sẽ, trong đầu Lục Tề Minh lại hiện ra một khuôn mặt.

Mềm mại quyến rũ, đôi mày cong tựa như một làn gió xuân, dễ dàng thổi qua góc mềm mại nhất trong lòng người.

Một lát sau, hai ngón tay thon dài gõ nhẹ vào hộp thuốc, điếu thuốc trắng dài được lấy ra.

Lục Tề Minh tùy ý ngậm điếu thuốc vào miệng, vừa ngậm thuốc vừa tìm bật lửa thì điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, xuyên thủng một lỗ trong bóng tối bao trùm căn phòng.

Động tác của Lục Tề Minh khựng lại một chút.

Anh không có nhiều bạn bè, ngoài một người bạn thân từ nhỏ ở quê thì những người thân thiết hơn chỉ có bạn học ở trường quân sự và đồng nghiệp ở đơn vị.

Muộn thế này rồi ai lại nhắn tin cho anh?

Lục Tề Minh ngậm điếu thuốc, tiến tới cầm điện thoại lên rồi bật sáng.

Mấy tin nhắn chưa đọc yên tĩnh nằm trong WeChat, người gửi là “Tiền Đa Đa”.

Sau khi đọc lướt qua những dòng chữ cô gửi, Lục Tề Minh mở bức ảnh ra. Lòng bàn tay cô trắng hồng nhỏ nhắn, hơi khum lại, nâng một con dao găm mini.

Anh nheo mắt lại, cảm xúc trong mắt khó đoán.

Sau đó trả lời: 【Là của tôi】

Tiền Đa Đa: 【Tôi nhặt được trên xe, chắc là anh vô tình làm rơi.】

Tiền Đa Đa: 【Anh có tiện gửi cho tôi thông tin nhận hàng của anh không, ngày mai tôi tìm dịch vụ chuyển phát nhanh nội thành gửi đồ cho anh】

Lục Tề Minh: 【Không cần】

Tiền Đa Đa: 【Không cần?】

Tiền Đa Đa: 【Ừm, xin hỏi ý anh là gì…】

Lục Tề Minh: 【Gửi bưu điện phiền cô quá】

Lục Tề Minh: 【Cho tôi địa chỉ nào tiện cho cô, ngày mai tôi đến lấy】

Đầu kia thành phố dưới màn đêm.

Tiền Đa Đa cầm điện thoại suy nghĩ hai giây, trả lời: 【Cũng được thôi. Khu Thanh Nguyệt Đài, khu Tĩnh Ninh.】

Tiền Đa Đa: 【Anh đến cổng rồi thì gọi cho tôi một tiếng】

Lục Tề Minh: 【Số điện thoại của cô là bao nhiêu?】

Tiền Đa Đa chớp mắt, không trả lời ngay.

Rất nhanh tin nhắn đối diện lại hiện ra: 【Tôi không có số của cô】

Tiền Đa Đa: 【À à.】

Tiền Đa Đa gửi số điện thoại của mình qua.

Lục Tề Minh: 【Nhận được rồi. Ngày mai gặp】

Nhìn ba chữ “Ngày mai gặp” trên màn hình, Tiền Đa Đa lịch sự trả lời: 【Vâng, ngày mai anh đến thì gọi cho tôi nhé. Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, chúc ngủ ngon.】

Lục Tề Minh: 【Ngủ ngon】

Đặt điện thoại xuống, Lục Tề Minh lại nằm lên giường, khuỷu tay chống đầu, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ đêm.

Khẽ nhếch môi cười nhạt.

Trước đó xem tài khoản của Tiền Đa Đa, khu bình luận tiết lộ tối nay cô sẽ đến một nhà hàng Quảng Đông để quay video.

Khi đồng nghiệp hẹn ăn cơm, anh đã cố ý đặt ở cùng nhà hàng đó.

Cuộc “gặp gỡ” bất ngờ nhưng nằm trong dự liệu này bắt nguồn từ đâu thì không ai rõ hơn Lục Tề Minh.

Hôm nay, Lục Tề Minh ra ngoài mang theo năm thứ: thẻ sĩ quan luôn mang theo người, điện thoại, bao thuốc, bật lửa và một con dao găm mini.

Dao găm không phải là đồ quân trang chính thức mà là món quà ba năm trước, người bạn cũ cùng anh chiến đấu ở khu vực hoang vắng tặng anh khi kết thúc sự nghiệp quân ngũ.

Loại dao găm mini này trên mạng tìm một đống nhưng lại kỷ niệm một quãng thời gian vô danh huy hoàng.

Cũng cho anh một cơ hội, để lại một cơ hội khác.

*

Hai cô bạn thân ở cùng nhau đương nhiên có vô vàn chuyện để nói.

Sau khi tắm xong, Tiền Đa Đa và Triệu Tĩnh Hy nằm trên giường trò chuyện, mơ hồ, cả hai đều nảy sinh một loại ảo giác như trở về thời niên thiếu.

Bố mẹ Triệu Tĩnh Hy ly hôn khi cô mười hai tuổi, sau đó Triệu Tĩnh Hy luôn sống với mẹ. Trong ấn tượng của Tiền Đa Đa, Triệu Tĩnh Hy lạc quan, độc lập, kiên cường, xinh đẹp, tự cường, là một “nữ chính” tiêu chuẩn.

Nhưng là bạn thân, Tiền Đa Đa hiểu rõ: mẹ Triệu và gia đình nguyên vẹn luôn là mảnh vỡ sắc nhọn đâm sâu trong lòng Triệu Tĩnh Hy.

“Lần cuối mày gặp mẹ tao là khi nào?” Đột nhiên, Triệu Tĩnh Hy nhìn lên trần nhà hỏi một câu.

Tiền Đa Đa khẽ cong ngón trỏ, gãi nhẹ chiếc khăn trải giường mềm mại, hồi tưởng: “Nhiều năm rồi… mười năm trước? Hay là tám năm trước nhỉ?”

Triệu Tĩnh Hy nghe xong, lười biếng nhếch môi, “Tao là ba năm, cũng chẳng khác mày mấy.”

Tim Tiền Đa Đa thắt lại, không khỏi đưa tay nắm lấy tay cô, không lên tiếng.

Triệu Tĩnh Hy nhàn nhạt nói: “Lần này về, tao thấy bà ấy nhuộm tóc đỏ, móng tay cũng vừa làm xong, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều thêm mấy nếp. Trông có vẻ sống khá thoải mái.”

Tiền Đa Đa im lặng một lúc rồi hỏi: “Lần này dì về Nam Thành có việc gì không?”

“Không biết.” Giọng Triệu Tĩnh Hy thờ ơ, “Không nói chuyện với bà ấy.”

Những tổn thương thời thơ ấu mà Triệu Tĩnh Hy trải qua, người bình thường khó có thể tưởng tượng được, bất kỳ lời an ủi nào cũng đều nhạt nhẽo. Tiền Đa Đa đau lòng, nắm tay Triệu Tĩnh Hy càng siết chặt hơn, nâng ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve lông mày cô rồi khẽ nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Sáng hôm sau, Tiền Đa Đa bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Reng reng reng —

Đêm hôm trước ngủ quá muộn khiến cô mệt mỏi rã rời, mãi một lúc sau mới mò mẫm lấy điện thoại, hé một mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến.

Một dãy số dài ngoằng, hoàn toàn xa lạ.

Tiền Đa Đa vốn tưởng là điện thoại quấy rối nên định tiện tay cúp máy, nhưng một giây trước khi hành động, trong đầu cô chợt nhớ ra gì đó, liền vội vàng bắt máy.

“Alo?” Cô thăm dò gọi một tiếng, giọng nói mềm mại do chưa tỉnh ngủ, pha thêm vài phần lười biếng quyến rũ.

“Chào cô Tiền.” Đầu dây bên kia giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn không rõ ràng, “Tôi là Lục Tề Minh.”

“À là anh Lục…” Tiền Đa Đa nhịn không được cơn ngáp, nhớ ra hôm nay anh sẽ đến lấy đồ, “Anh đang ở đâu?”

“Vừa đến cổng khu dân cư.”

Đến rồi? Chết thật.

Tiền Đa Đa xấu hổ, chỉ có thể vội vàng bỏ lại một câu “Vâng vâng tôi xuống ngay, anh đợi một chút” rồi cúp điện thoại, lao vào phòng vệ sinh.

Triệu Tĩnh Hy cũng bị đánh thức, nhíu mày hỏi: “Sáng sớm tinh mơ mày đã định ra ngoài gặp ai vậy?”

“Số Mười Một.” Đánh răng rửa mặt xong, Tiền Đa Đa tùy tiện khoác một chiếc áo khoác lên.

Triệu Tĩnh Hy hơi kinh ngạc: “Số Mười Một? Sao anh ta tìm được đến nhà mày rồi?”

“Tao đưa anh ấy đồ, mày ngủ tiếp đi.”

Nói xong, Tiền Đa Đa cầm con dao găm chạy vội ra cửa.

*

Buổi sáng cuối tuần, ánh nắng ban mai nhàn nhạt.

Tiền Đa Đa lao ra khỏi cổng dành cho người đi bộ của khu dân cư, nhìn quanh trái phải, rất nhanh đã nhìn thấy một người đàn ông thẳng tắp như tranh vẽ.

Lục Tề Minh đứng bên cạnh hàng cây xanh nửa khô, khí chất lạnh lùng, đôi mắt bình tĩnh đang nhìn cô chăm chú.

Tiền Đa Đa bước tới.

“Anh Lục.” Cô mỉm cười chào anh một tiếng, sau đó liền thò tay vào túi áo lấy con dao gấp ra.

Đúng lúc này, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay, các khớp xương rõ ràng, vết sẹo trên mu bàn tay đáng sợ nhưng lại đang cầm một chiếc túi ni lông in hình hoa văn đáng yêu, trông không phù hợp chút nào.

Tiền Đa Đa ngơ ngác ngước hàng mi dày lên: “Đây là?”

“Cô ăn sáng chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Lúc tôi đến có đi ngang qua tiệm bánh ngọt lần trước, tiện đường mua cho cô một phần.” Lục Tề Minh hơi dừng lại, như đang xác nhận mình không nói sai, “Bavarian.”

“…” Tiền Đa Đa ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Anh tiếp tục nói: “Lần xem mắt đó thấy cô gọi món này.”

Bình Luận (0)
Comment