Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 12

Món bavarian này đến quá bất ngờ khiến Tiền Đa Đa trở tay không kịp.

Cô đứng như trời trồng mấy giây, mãi mới gượng gạo nở nụ cười: “Cảm ơn tấm lòng của anh, anh Lục. Anh cứ giữ lấy mà ăn đi, nhà tôi còn nhiều đồ ăn vặt lắm…”

“Phần bánh này coi như cảm ơn cô đã nhặt được dao của tôi.” Lục Tề Minh trả lời cô, “Cô không cần cảm thấy mình nhận không công hay nợ tôi gì cả.”

Tiền Đa Đa bị nghẹn ho khan hai tiếng, vành tai ửng đỏ.

Đôi khi cô thực sự khâm phục khả năng đọc suy nghĩ người khác của anh. Lý do cô từ chối món ăn này đúng là vì không muốn mang ơn. Cứ qua lại mãi thì mối liên hệ giữa hai người sẽ ngày càng rối rắm, trái với ý muốn ban đầu của cô.

Nhưng nếu anh nói là để cảm ơn, vậy thì nhận quà dường như cũng trở nên hợp lý.

“Vậy được, cảm ơn anh.” Tiền Đa Đa suy nghĩ kỹ càng rồi nhận lấy đồ, đồng thời tay kia cũng đưa con dao găm của Lục Tề Minh ra, cười nói, “Cái này trả lại cho anh.”

Anh đưa tay ra, trong khoảnh khắc giao dao găm, ngón tay cô như có như không lướt qua đầu ngón tay anh, cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo.

Tim Lục Tề Minh chậm đi một nhịp.

Chiếc túi giấy đựng bánh bavarian in hình được cô cầm lấy, còn con dao tạo nên duyên phận này lại trở về với anh.

Tiền trao cháo múc, Lục Tề Minh nhận ra cuộc gặp gỡ này nên kết thúc.

“Lúc nãy tôi gọi điện thoại, cô vẫn còn ngủ sao?” Anh nhìn cô hỏi, lời nói tự nhiên như bạn bè trò chuyện.

“Đúng vậy.” Tiền Đa Đa cong môi cười với anh, không cố ý cũng không gượng gạo, cũng không hề có chút xấu hổ nào khi bị phát hiện ngủ nướng, “Hôm nay là thứ Bảy, những giấc ngủ thiếu hụt trong ngày thường thì đương nhiên phải tranh thủ ngày nghỉ bù lại.”

Nụ cười của cô như ánh ráng chiều, ấm áp mà không chói mắt, chỉ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Lục Tề Minh bị nụ cười nhạt kia làm cho ngẩn người, nhất thời không nói gì.

Tiền Đa Đa nhìn anh, chớp mắt, giọng điệu có thêm chút tò mò và dò xét: “anh Lục chẳng lẽ không có thói quen ngủ nướng sao?”

Lục Tề Minh nói: “Giấc ngủ của tôi không tốt lắm, thường thì sau khi trời sáng rất khó ngủ lại.”

Nói xong, anh hơi dừng lại nửa giây rồi nói tiếp: “Sáng sớm đã đến làm phiền giấc ngủ của cô, xin lỗi.”

“Không sao, hôm nay tôi không có việc gì, muốn ngủ bù lúc nào cũng được.” Khóe mắt cô cong lên một cách tinh nghịch. Sau đó nghĩ đến điều gì, cô cười nói: “Anh nói giấc ngủ của anh không tốt, có thể thử bắt chút thuốc bắc uống xem. Ông nội tôi dạo trước mỗi đêm đều mất ngủ, tìm một thầy thuốc đông y giỏi kê cho mấy thang thuốc, uống xong đỡ nhiều rồi.”

Lục Tề Minh gật đầu, “Ừ được, tôi tranh thủ đi đăng ký khám.”

Cô nhiệt tình giới thiệu: “Anh đăng ký ở phòng khám danh y ấy, tìm chuyên gia họ Thiệu. Ông nội tôi vẫn khám bệnh ở chỗ ông ấy.”

“Được.”

“anh Lục đến đây bằng cách nào vậy?”

“Lái xe đến.”

“Ồ…” Tiền Đa Đa khẽ liếc nhìn thời gian, mỉm cười thăm dò, “anh Lục, vậy tôi không làm phiền anh nữa, cảm ơn anh về phần bavarian nhé. Tạm biệt?”

“Ừ, tạm biệt.” Tiền Đa Đa xoay người rời đi.

Lục Tề Minh đứng tại chỗ nhìn theo.

Cô ăn mặc rất tùy ý, bên ngoài bộ đồ ngủ là áo khoác mùa đông, nhưng chính dáng vẻ như vậy lại đẹp như một bức tranh thủy mặc nhạt nhòa. Dáng người yểu điệu, cổ thon thanh tú, mái tóc dài suôn mượt dưới ánh nắng ban mai ánh lên vẻ mềm mại, khiến người ta nhìn một lần khó lòng rời mắt.

Một lúc lâu sau, đến khi bóng dáng Tiền Đa Đa biến mất khỏi tầm mắt thì anh mới xoay người rời đi.

Thật ra là có chút hối hận.

Vừa nãy cô nói hôm nay cô rất rảnh không có việc gì, có phải anh nên chủ động hẹn cô đi xem phim, đi uống cà phê, đi dạo công viên không?

Nhưng liệu cô có đồng ý không?

Lục Tề Minh khẽ nhíu mày, đưa tay day day thái dương.

Gần đây anh mất ngủ càng ngày càng thường xuyên, triệu chứng đau đầu cũng ngày càng nghiêm trọng. Có lẽ thật sự nên nghe lời cô đi khám bác sĩ.

*

Bước vào cổng khu dân cư, Tiền Đa Đa tiện đường ghé qua trạm chuyển phát nhanh lấy một kiện hàng.

Vài ngày trước bà nội gọi điện thoại cho Tiền Đa Đa nói chiếc gối tam giác bà mua cho ông nội bị xẹp rồi, bảo cô mua một cái mới.

Tiền Đa Đa chọn lựa trên mạng nửa ngày, lại hỏi ý kiến người bạn làm y tá ở bệnh viện, cuối cùng đặt mua một chiếc gối tam giác điện tử của một thương hiệu nội địa.

Về đến nhà, cô tiện tay đặt phần bánh bavarian lên bàn ăn, tìm kéo cắt hộp chuyển phát nhanh.

Sau một hồi tiếng nước chảy rào rào, cửa phòng tắm mở ra, Triệu Tĩnh Hy mặc chiếc váy ngủ lót lông của Tiền Đa Đa bước ra.

“Về nhanh thế, không nói chuyện với số Mười Một thêm lát nữa à?” Triệu Tĩnh Hy dựa người vào tường, dáng vẻ lười biếng quyến rũ.

“Anh ấy đến lấy đồ, tao trả lại là xong rồi, còn nói gì nữa.” Tiền Đa Đa tùy tiện đáp một câu, từ trong thùng giấy lôi chiếc gối tam giác điện tử ra, ngắm nghía từ trên xuống dưới trái phải, nói, “Xem này, tao mua cho ông nội cái gối mới, thế nào?”

“Trông có vẻ tốt đấy.” Triệu Tĩnh Hy cúi người, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiền Đa Đa, “À đúng rồi, bệnh của ông mày bây giờ thế nào rồi?”

Nghe vậy, vẻ mặt Tiền Đa Đa không hề có chút khác thường nào, cười nói, “Sau khi hóa trị vẫn luôn uống thuốc bắc, dạo này trông tinh thần cũng ổn.”

Triệu Tĩnh Hy gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Kiểm tra xong, thấy chiếc gối tam giác điện tử không có vấn đề gì về chất lượng, Tiền Đa Đa lấy điện thoại ra xác nhận đã nhận hàng, sau đó tiện tay gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hiền từ hòa ái của người lớn tuổi, nghe hơi yếu ớt: “Sao vậy hả Đa Đa.”

“Ông nội.” Tiền Đa Đa cười gọi một tiếng, “Lần trước bà nội nói gối dựa của ông bị hỏng rồi. Cháu lại mua cho ông một cái mới, chiều cháu mang qua cho ông.”

Ông nội Tiền ho khan hai tiếng, không hài lòng nói: “Bà cháu cũng thật là. Cái gối đó vẫn còn tốt, dùng tạm được rồi, sao lại bắt cháu mua nữa… bao nhiêu tiền, ông chuyển khoản cho cháu ngay.”

“Ôi dào không đắt đâu ạ.” Tiền Đa Đa nói, “Thôi được rồi ông nội, đợi chiều cháu qua rồi nói chuyện tiếp ạ.”

Lúc này, giọng bà nội Tiền mơ hồ truyền đến qua ống nghe, gọi: “Bảo con bé trưa nay qua ăn cơm!”

Tiền Đa Đa cười: “Trưa nay cháu và bạn đi ăn ngoài rồi ạ, chiều gặp lại ông bà.”

“Ừ.” Ông nội Tiền vui vẻ, cười ha hả, “Chiều gặp.”

Cúp điện thoại, Tiền Đa Đa bỏ chiếc gối điện tử trở lại hộp giấy, đồ vật quá lớn nên Triệu Tĩnh Hy vội vàng giúp một tay.

Làm xong, Triệu Tĩnh Hy đứng thẳng người vặn vẹo eo, liếc mắt một cái, nhìn thấy chiếc túi đựng bánh đặt trên bàn ăn, mắt sáng lên: “Đây là cái gì vậy?”

“Ồ.” Tiền Đa Đa vốn đã quên béng phần bánh ngọt này, nghe Triệu Tĩnh Hy nói mới nhớ lại, tùy tiện đáp, “bavarian.”

Triệu Tĩnh Hy chú ý đến logo trên túi, khoa trương kêu lên: “Oa, chị em ơi, sao mày biết sáng nay tao đặc biệt thèm đồ ngọt, còn cố ý đến Hộp Kẹo Mây mua cho tao món tráng miệng nổi tiếng của họ vậy? Tao sắp cảm động chết mất!”

Tiền Đa Đa cong môi cười, quay đầu nhìn cô, “Là Lục Tề Minh cho, mày muốn ăn thì ăn đi.”

Triệu Tĩnh Hy vừa nghe xong liền mất hứng: “Bữa sáng tình yêu đối tượng xem mắt của mày mua cho mày, tao ăn thì kỳ lắm.”

“Mày cứ ăn đi, dù sao anh ấy cũng không biết đâu.”

“Tao thật sự có thể ăn sao?”

“Ừ!”

“Vậy tao không khách sáo với mày nữa.” Triệu Tĩnh Hy đang đói bụng liền không khách sáo nữa.

Cô mở hộp ra, dựa vào bàn ăn ăn, vừa ăn vừa tiện miệng nói, “Xem ra, cái anh số Mười Một này có ý với mày lắm đấy. Chẳng lẽ mày không có chút ý nghĩ gì sao?”

Ánh mắt Tiền Đa Đa khẽ lóe lên, rồi mỉm cười lắc đầu.

“Thật sự không có?” Triệu Tĩnh Hy “phụt” một tiếng, ngậm thìa trêu chọc, “Cây sắt nhỏ vẫn là cây sắt nhỏ, vạn năm cũng không nở hoa. Người ta vừa vì mày bị thương, vừa tặng mày bữa sáng, trái tim sắt đá của mày một chút cũng không lay động.”

Tiền Đa Đa không để ý đến lời trêu chọc của Triệu Tĩnh Hy, tự mình đi vào bếp rồi mở tủ lạnh nhìn một hồi, hỏi Triệu Tĩnh Hy: “Trưa nay mày muốn ăn gì?”

“Bây giờ tao vô gia cư, là người lang thang, có gì ăn nấy thôi. Đâu có tư cách mà kén chọn.”

“Mẹ tao trước khi đi có gói sủi cảo.” Tiền Đa Đa lấy ra một túi sủi cảo thủ công đông lạnh rồi đặt lên bàn bếp để rã đông, “Ăn sủi cảo nhé.”

“Tuân lệnh, nữ hoàng Đa Đa đáng yêu.”

*

Cuối cùng, phần bánh bavarian kia đều vào bụng cô bạn thân Triệu Tĩnh Hy.

Ăn xong sủi cảo, Triệu Tĩnh Hy chủ động nhận việc rửa bát, nói ăn không ở không thì không ra gì nên phải làm việc nhà để trừ tiền phòng.

Tiền Đa Đa buồn cười không chịu được, mặc kệ cô bạn, thay quần áo trang điểm nhẹ nhàng rồi ôm chiếc gối điện tử chuẩn bị thay giày.

“Vứt hộ tao rác trên bàn nhé, cảm ơn.” Triệu Tĩnh Hy mỉm cười nhắc nhở.

Tiền Đa Đa nhìn qua.

Là hộp đựng bánh bavarian và túi giấy in hình Hộp Kẹo Mây.

Cô vung tay một cái, ném hết những thứ đó vào thùng rác rồi quay người ra cửa.

Hơn một giờ chiều, Tiền Đa Đa lái xe đến một con phố cổ ở khu An Sơn, Nam Thành.

Ông bà Tiền ở trong khu nhà dành cho cán bộ công nhân viên, cả khu không lớn, tổng cộng có sáu tòa nhà thang bộ. Những công trình này đã trải qua bao thăng trầm, loang lổ phai màu giống như một ông lão xế chiều, lặng lẽ đứng ngoài sự xa hoa của đô thị hiện đại này.

Tiền Hải Sinh đã mấy lần đề nghị muốn đón hai người già về nhà ở cùng nhưng đều bị ông nội Tiền từ chối.

Theo lời ông nội Tiền thì “người già rồi, lười động đậy, ở cái ổ cả đời quen rồi, cái gì cũng quen hết”.

Ông bà ở tầng ba, Tiền Đa Đa ôm gói đồ lên cầu thang khá vất vả. Đi một đoạn lại nghỉ, mãi một lúc mới lếch thếch leo lên được.

“Ông nội, bà nội.”

“Ôi trời!”

Thấy cháu gái mệt đến thở hồng hộc mồ hôi nhễ nhại, bà nội Tiền lập tức đau lòng nhíu chặt mày, nói: “Con bé này, đến dưới lầu rồi cũng không nói một tiếng, đồ nặng thế này con còn tự mình vác lên? Sao con lại giỏi thế hả!”

“Cũng không nặng lắm đâu ạ, chỉ là cái cầu thang này khó leo quá…” Tiền Đa Đa thở d.ốc, đẩy gói đồ vào cửa, cúi người thay giày, “Theo con thì hai người nên nghe lời bố con, chuyển đến chỗ chúng con ở, cũng tiện cho chúng con chăm sóc ông bà nữa.”

Bà nội Tiền nhận lấy chiếc áo khoác dày mà cháu gái cởi ra, nhỏ giọng nói: “Tính khí ông con con không phải không biết, cứng đầu lắm, cả đời chưa từng chịu thua ai. Ông ấy cảm thấy mình không cần chăm sóc.”

“Bà lại nói xấu tôi cái gì đấy?” Ông nội Tiền từ trong phòng ngủ đi ra.

Thời gian đã làm lưng ông còng đi, cũng nhuộm trắng mái tóc đen của ông nhưng đôi mắt ông vẫn sáng ngời, mơ hồ vẫn còn vài phần tinh thần của thời trẻ.

Bà nội Tiền lẩm bẩm: “Tôi rõ ràng là nói thật mà.”

Ông bà cãi nhau cả đời, Tiền Đa Đa rất thích cách chung sống của hai người già, chỉ cảm thấy ấm áp.

Cô mở hộp ra, cười híp mắt nói: “Ông nội, đến thử cái gối mới con mua cho ông đi!”

“Để đấy đã.” Ông nội Tiền nói, “Đi rửa tay đi, bà con hầm canh gà cho con rồi.”

Tiền Đa Đa ngạc nhiên trợn mắt: “Con ăn trưa rồi mà.”

“Chỉ một bát canh thôi, không chiếm bao nhiêu bụng con đâu.” Ông nội Tiền cười tươi rói, đưa tay xoa đầu cháu gái, “Ngoan.”

Vừa nói, bà nội đã bưng ra một bát canh nóng hổi đầy ắp, thơm nức mũi.

Tiền Đa Đa hết cách, đành rửa tay ngồi xuống uống canh.

Ông bà ngồi bên cạnh, ánh mắt đều chăm chú nhìn khuôn mặt cô cháu gái nhỏ, chỉ thấy cô cháu gái nhỏ của mình da dẻ hồng hào, trắng trẻo, giống như một quả đào chín mọng, đáng yêu vô cùng.

Bà nội Tiền bất ngờ lên tiếng: “Đa Đa, dạo này có tình hình gì không?”

Tiền Đa Đa ngơ ngác: “Tình hình gì ạ?”

Được rồi, vẫn không có hy vọng gì.

Ông bà Tiền đồng thời nhìn nhau bất lực.

“Con à,” ông nội Tiền nói một cách sâu sắc, nụ cười pha thêm vài phần cô đơn, “Sức khỏe ông ngày một yếu đi. Con ấy, sớm tìm một người đi, để ông già này yên tâm có được không?”

“Ông nội vẫn còn khỏe lắm mà, đừng nghĩ lung tung.” Tiền Đa Đa cười đáp, vùi đầu uống canh.

Một lát sau, bà nội Tiền đứng dậy dọn dẹp bát đũa.

Tiền Đa Đa theo vào bếp, tranh làm việc, liếc mắt nhìn về phía sau rồi hạ thấp giọng: “Bà ơi, ông nội bị cảm à? Sao con nghe ông ho suốt vậy.”

Bà nội Tiền thở dài, không nói gì.

Tim Tiền Đa Đa thắt lại: “Sao vậy ạ?”

“Bắt đầu từ tuần trước đã tức ngực ho, nói đôi khi khó thở. Ông con sợ các con lo lắng, lại không cho bà nói.” Bà nội Tiền khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, “Thời gian không tha ai cả.”

Biết ông nội không khỏe, Tiền Đa Đa lập tức không nói hai lời, đưa ông nội đến bệnh viện kiểm tra.

Sảnh đăng ký khám bệnh của bệnh viện y học cổ truyền đông như trẩy hội.

Rất may mắn, vị chuyên gia nổi tiếng mà ông nội Tiền thường khám bệnh hôm nay vừa hay có ca trực. Bác sĩ khám xong hỏi han tình hình, bảo chụp CT ngực, Tiền Đa Đa bèn một mình đi đến phòng CT đặt lịch hẹn, để ông bà ngồi đợi bên ngoài phòng khám.

Đang bồn chồn lo lắng xếp hàng, theo dòng người nhích lên phía trước thì bất ngờ, một bóng dáng vụt qua trước mắt cô. Dáng người lạnh lùng, đường nét rõ ràng, nổi bật giữa đám đông.

Cô ngây người.

Người đó dường như là…

Tiền Đa Đa chớp mắt, theo phản xạ đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo áo người đối diện.

Cảm nhận được lực kéo yếu ớt kia, Lục Tề Minh khẽ dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên nhìn xuống cổ tay áo mình. Một mảnh vải nhỏ bị hai ngón tay thon dài nắm lấy, móng tay được tô màu xanh nhạt tươi mát đơn giản, làm nổi bật làn da vốn đã trắng nõn như sứ.

Vẻ mặt anh hơi ngưng lại, sau đó ngước mắt lên.

“Thật sự là anh à?” Cô gái ngạc nhiên khẽ kêu lên.

Lục Tề Minh nhìn thẳng vào cô.

Người ta nói chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Nhưng duyên phận như thế này, làm sao trách anh không nhớ mãi?

Bình Luận (0)
Comment