Lục Tề Minh kiểm soát thời gian rất chuẩn xác, theo sắp xếp của anh, Tiền Đa Đa và hai người già đến phòng chụp CT vừa đúng ba giờ mười lăm phút.
Khu vực chờ bên ngoài đã có khá nhiều người ngồi, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có. Có người đợi chụp CT, có người là người nhà đi cùng.
Lục Tề Minh đỡ ông cụ đi ở phía trước.
“Cậu Lục, nghe giọng cậu không phải người địa phương Nam Thành mình nhỉ?” Ông nội Tiền cười hiền hòa.
“Quê cháu ở Bắc Nguyên.” Lục Tề Minh trả lời, “Đến Nam Thành được mấy năm rồi ạ.”
“Dự định sau này ở lại Nam Thành luôn hay là có dự định khác?” Ông nội Tiền trong lòng đã có tính toán, lại thăm dò hỏi.
“Cháu định an cư lạc nghiệp ở Nam Thành ạ.”
“Tốt quá.” Vừa nghe câu này, nụ cười trên mặt ông nội Tiền lập tức trở nên rạng rỡ hơn, “Nam Thành mình là một nơi tốt đấy, phong cảnh đẹp, đất đai tốt, giá cả cũng thấp hơn Bắc Kinh và Vân Thành một chút, rất đáng sống.”
Bà nội Tiền ở phía sau vừa âm thầm đánh giá Lục Tề Minh, vừa vỗ nhẹ vào tay cô cháu gái đang khoác tay mình, nhỏ giọng nói: “Xem ông con và cậu Lục nói chuyện hợp nhau thế.”
Tiền Đa Đa vốn không muốn làm lỡ thời gian của Lục Tề Minh quá nhiều, định tìm cơ hội để anh đi trước, nhưng lúc này thấy ông cụ và người này nói chuyện rất hợp ý, cô cũng không nói gì nữa.
Cô nghĩ, Lục Tề Minh không phải người địa phương, bố mẹ và người thân đều ở xa xôi, có lẽ sự hiền hòa của ông bà đã khiến anh cảm nhận được sự ấm áp thân thương đã lâu không có…
Quân nhân thật không dễ dàng.
Tiền Đa Đa khẽ thở dài trong lòng.
Bên cạnh, bà nội Tiền càng nhìn chàng quân nhân trẻ tuổi càng thích, không khỏi lại khen ngợi: “Thời buổi này, người trẻ tuổi kiên nhẫn và dịu dàng với người già như thế này không nhiều đâu.”
Tiền Đa Đa cong môi cười, nũng nịu với bà rồi tự khen mình: “Bà nội, con cũng là người trẻ tuổi mà, con đối xử với ông bà cũng rất tốt.”
“Xem con bé này nói kìa.” Bà nội Tiền cười cưng chiều, nhỏ giọng, “Bà đương nhiên biết con tốt với ông bà, con là đứa hiểu chuyện và hiếu thảo nhất. Nhưng cậu Lục này không phải người thân thích gì với chúng ta, cậu ấy tốt với chúng ta khác với con tốt với chúng ta đấy. Tốt với người thân là hiếu thảo hiểu chuyện, tốt với người lạ là lòng dạ tốt.”
Tiền Đa Đa suy nghĩ nửa giây, gật đầu, “Cũng đúng ạ. Nhìn là biết, anh ấy người cũng khá tốt.”
Mắt bà nội Tiền sáng lên: “Vậy hai đứa có muốn…”
“Người lòng dạ tốt, đáng để kết bạn.”
Bà nội Tiền không biết nói gì nữa, im lặng.
Đúng lúc này, một nữ bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng chụp CT, lớn tiếng hỏi: “Còn ai chưa nộp đơn không?”
“Đây ạ!” Tiền Đa Đa vội vàng đưa đơn qua.
Nữ bác sĩ liếc nhìn thông tin đặt lịch hẹn, nói: “Tiền Thư Hoa đúng không? Ngồi đợi một lát, đến lượt sẽ gọi tên.”
Lục Tề Minh tìm mấy chỗ trống, đỡ ông nội Tiền ngồi xuống, sau đó nhìn về phía phòng nước sôi rồi nói: “Cháu đi lấy cho ông chút nước nóng.”
“Không cần không cần.” Ông cụ xua tay, “Ông không khát.”
“Đúng đấy! Cậu Lục, cậu bận rộn cả buổi rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Bà nội Tiền cũng lên tiếng phụ họa.
“Không sao ạ, cháu đi rồi về ngay.”
Thấy Lục Tề Minh đã tự mình đi về phía phòng nước sôi, bà nội Tiền vội vàng vỗ nhẹ cánh tay cô cháu gái thúc giục: “Con còn ngồi đó làm gì? Đi giúp đi. Cả nhà mình bốn người bốn cốc nước, con tưởng người ta có ba đầu sáu tay à?”
“Vâng ạ.” Tiền Đa Đa hoàn hồn, đứng dậy vội vàng đuổi theo.
Phòng nước sôi của bệnh viện Y học Cổ truyền có ở mỗi tầng, nằm bên trái nhà vệ sinh, là một phòng nhỏ độc lập, bên trong có một dãy bồn rửa và một máy lọc nước lớn.
Lục Tề Minh vừa bước vào, trong phòng nước sôi có một người nhà bệnh nhân đang rửa hộp cơm, tiếng bát đũa kêu leng keng, tiếng nước chảy róc rách.
Anh cúi người, lấy mấy chiếc cốc giấy dùng một lần từ ngăn tủ dưới máy lọc nước ra.
“Để tôi giúp anh.” Bất ngờ, phía sau truyền đến một giọng nữ mềm mại ngọt ngào, mỗi chữ đều dịu dàng thấm vào lòng người.
Động tác trên tay Lục Tề Minh khựng lại, khẽ nghiêng đầu.
Tiền Đa Đa không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng anh. Không biết có phải do hơi nóng hay nguyên nhân khác, đôi má trắng sứ của cô gái ửng lên một lớp hồng nhạt, trong mắt ẩn hiện một chút xấu hổ.
“Chỉ là lấy chút nước thôi, dường như cô Tiền không yên tâm về tôi lắm.” Lục Tề Minh ấn nút lấy nước nóng màu đỏ, bình tĩnh đáp một câu.
“Không phải không yên tâm…” Tiền Đa Đa vô cùng lúng túng, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, dường như có chút chột dạ, “Hôm nay thật sự quá phiền anh rồi.”
“Tôi đến Nam Thành vài năm rồi, ngoài đồng nghiệp ở đơn vị ra thì không có bạn bè gì cả.” Rót xong một cốc, Lục Tề Minh lồng thêm một chiếc cốc rỗng bên ngoài chiếc cốc giấy nóng để cách nhiệt, rồi tiếp tục rót cốc thứ hai, giọng điệu và vẻ mặt đều tùy ý tự nhiên, “Hai ông bà đối xử với tôi rất thân thiết. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô không cần cứ luôn miệng nói phiền phức.”
Tiền Đa Đa nghe xong, cười cười, hỏi: “Buổi tối anh muốn ăn gì? Tôi mời anh.”
“Không cần đâu.” Lục Tề Minh hơi dừng lại, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt xinh xắn của cô, “Cô còn chưa về, nhỡ ông bà lại gặp chuyện gì đột xuất.”
“Thật sự có chuyện gì, ông bà sẽ gọi điện thoại cho tôi.” Tiền Đa Đa đáp, thấy anh đặt hai cốc nước nóng đầy ắp bên cạnh máy lọc nước, liền đưa tay lấy, “Cái này rót xong rồi đúng không? Tôi mang về cho ông bà.”
Lục Tề Minh đưa cốc nước thứ ba cho Tiền Đa Đa, nói: “Đây là của cô. Hai cốc kia là của ông bà, để tôi cầm.”
Tiền Đa Đa nhận lấy cốc nước trong tay anh, tò mò chớp mắt: “Ba cốc nước này có gì khác nhau thế?”
“Nhiệt độ của hai cốc kia hơi cao hơn một chút.”
“Tại sao vậy?”
“Tỷ lệ trao đổi chất cơ bản của người già thấp, cộng thêm vị giác của con người khi về già sẽ bị suy giảm ở một mức độ nhất định nên yêu cầu về nhiệt độ nước uống đương nhiên khác với người trẻ tuổi.” Lục Tề Minh vừa nói, vừa một tay cầm một cốc nước, xoay người đi về phía cửa.
Tiền Đa Đa đi theo sau, không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này tôi chưa bao giờ để ý, khó trách họ không bao giờ uống đồ uống mua ngoài. Anh thật là chu đáo.”
Lục Tề Minh khẽ cười: “Cảm ơn.”
Trở lại khu vực chờ, Lục Tề Minh đưa nước nóng cho hai người già.
Buổi chiều ra ngoài đi vội, ông bà Tiền thậm chí quên cả mang bình giữ nhiệt, ở bệnh viện mấy tiếng đồng hồ như vậy quả thật cũng mệt mỏi. Uống một cốc nước nóng vào bụng, cả người sảng khoái hơn nhiều.
Một lát sau, nữ bác sĩ nhận đơn lúc nãy lại từ phòng CT bước ra, liếc nhìn tờ hẹn trong tay, gọi: “Tiền Thư Hoa?”
“Có.” Ông nội Tiền đáp.
Tiền Đa Đa vội vàng đặt cốc xuống, cùng bà nội đỡ ông nội vào trong.
Trước khi kiểm tra, bác sĩ dặn dò: “Cởi áo khoác ra, tháo hết trang sức kim loại xuống. Tim có đặt stent hay gì không?”
“Không có.”
“Được rồi, nằm lên đi. Người nhà ra ngoài đợi.”
Vài phút sau, kiểm tra CT xong, mấy người vào phòng cùng đỡ ông nội dậy, giúp ông mặc lại áo bông.
Lục Tề Minh hỏi bác sĩ: “Khi nào có kết quả kiểm tra?”
“Cấp cứu trước tám giờ tối, khám thường thì trước hai giờ chiều ngày mai, ngày mai mọi người phải đến lấy.” Nữ bác sĩ nói xong, đi ra gọi bệnh nhân tiếp theo: “Lý Xuân Tú…”
Bà nội Tiền nhíu mày, lẩm bẩm: “Ngày mai mới có kết quả, vậy chẳng phải lại phải đăng ký khám một lần nữa sao?”
“Không sao đâu bà nội.” Tiền Đa Đa cười an ủi, “Chiều mai con đến nhà đón ông, đến lúc đó con đưa ông đến bệnh viện là được, bà ở nhà nghỉ ngơi.”
“Được rồi.”
Sau khi bàn bạc xong chuyện đi khám bệnh ngày mai, Tiền Đa Đa dẫn hai ông bà đến sảnh thang máy, chuẩn bị đưa ông bà về nhà.
“Không cần đưa đâu, ông bà bắt xe về là được rồi.” Bà nội Tiền không ngừng nháy mắt với Tiền Đa Đa, trầm giọng, “Không phải con nói muốn mời cậu Lục ăn cơm sao? Hai đứa đi ăn đi.”
“Ai lại ăn tối sớm thế, con còn chưa đói mà.” Tiền Đa Đa lẩm bẩm một câu, đôi mắt đen láy lại nhìn sang Lục Tề Minh bên cạnh rồi hỏi anh, “anh Lục đói chưa ạ?”
Lục Tề Minh lắc đầu: “Chưa đói.”
Bà nội Tiền hết cách với cô cháu gái quý báu này, đưa tay vuốt ngực, nói thêm một câu nữa với cô cháu tổ tông này bà sợ mình nhồi máu cơ tim mất.
“Vậy thế này đi.” Ông nội Tiền hắng giọng nói, “Cậu Lục, cậu không phải còn đợi lấy thuốc sao, cứ ở lại bệnh viện đi. Đợi Đa Đa đưa ông bà về nhà xong, con bé lại quay lại tìm cậu.”
“Vâng.” Tiền Đa Đa không có ý kiến gì với sự sắp xếp của ông, “Vậy quyết định thế nhé.”
Cô mò mẫm chìa khóa xe trong túi, vẫy vẫy với Lục Tề Minh, cong mắt cười: “Vậy bọn tôi đi trước nhé, anh Lục tạm biệt.”
Lục Tề Minh cũng đứng dậy: “Tôi tiễn mọi người.”
“Không làm phiền anh đâu ạ.” Cô khéo léo từ chối, khi nhìn anh, hàng mi khẽ rung động như sương mỏng tan trong ánh trăng, “Lát nữa gặp lại.”
Lát nữa gặp lại, bốn chữ nhẹ nhàng đơn giản, là một lời hẹn ước.
Lục Tề Minh thoáng ngẩn người, không gian và thời gian dường như cùng lúc ngưng đọng, quên mất câu tiếp theo nên nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh gật đầu với cô: “Được. Lát nữa gặp lại.”
*
Ông cụ và bà cụ hài lòng với công việc của Lục Tề Minh, cũng thích tính cách trầm ổn kín đáo của chàng trai trẻ này, trên đường về nhà lại tiếp tục một phen “khẩu chiến” với Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa cũng không tranh cãi với ông bà, suốt chặng đường chỉ mỉm cười gật đầu, không nói nhiều.
Ra khỏi khu nhà cũ của ông bà, cô ngồi trong xe uống một ngụm trà sữa, lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Lục Tề Minh.
Tiền Đa Đa: 【anh Lục đã nghĩ ra tối nay muốn ăn gì chưa?】
Lục Tề Minh trả lời cô: 【Cô không cần đặc biệt mời tôi ăn cơm đâu】
Lục Tề Minh: 【Cô Tiền muốn ăn gì, tôi mời cô】
Tiền Đa Đa: 【Phụt】
Lúc này Tiền Đa Đa thật sự cảm thấy đồng chí quân giải phóng này có hơi đáng yêu rồi.
Trong lòng bỗng nảy ra chút ý trêu chọc anh, những ngón tay thon dài được sơn móng của cô chậm rãi gõ chữ: 【Tôi mời anh ăn cơm là vì chiều nay anh đã giúp tôi chạy việc vặt, còn giúp tôi chăm sóc ông nội. Anh mời tôi ăn cơm là vì sao thế?】
Lần này, bên Lục Tề Minh gõ chữ mấy giây mới gửi đến một tin nhắn: 【Để cảm ơn cô đã giới thiệu bác sĩ cho tôi. Bác sĩ Thiệu rất có trách nhiệm】
Tiền Đa Đa: 【…】
Lúc này Tiền Đa Đa hoàn toàn xác định Lục Tề Minh thật sự chưa từng yêu đương, cũng không tiếp xúc nhiều với con gái.
Bởi vì nếu đổi thành mấy đối tượng xem mắt khác của cô, cô hỏi như vậy, đối phương trả lời ít nhiều cũng sẽ có chút mập mờ.
Đâu giống như người này, rõ ràng mang một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không ai dám đến gần, đôi khi lại ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn trêu chọc.
Tiền Đa Đa dùng đầu ngón tay chấm cằm suy nghĩ một lát, trả lời anh: 【Được thôi. Hôm nay tôi hơi muốn ăn đồ Hồ Nam, anh ăn có được không?】
Lục Tề Minh: 【Được】
Tiền Đa Đa: 【Ở trung tâm thành phố có một quán rất ngon. Anh muốn tôi quay lại bệnh viện đón anh cùng đi hay là tôi gửi địa chỉ cho anh, anh tự đến?】
Thật ra câu này Tiền Đa Đa chỉ hỏi cho có lệ, cô biết lúc sáng Lục Tề Minh đến tìm mình đã lái xe.
Quả nhiên, câu trả lời của Lục Tề Minh rất hợp ý cô: 【Tôi tự đến】
【OK, vậy tôi đi đây】
【Được】
Kết thúc cuộc trò chuyện WeChat với đồng chí quân giải phóng, Tiền Đa Đa lại gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh Hy để bảo cô tự lo bữa tối, sau đó mới lái xe rời khỏi khu nhà cũ.
Đêm mùa đông đến sớm, hơn sáu giờ mà những bức tường kính của các tòa nhà chọc trời bắt đầu nuốt chửng ánh vàng của mặt trời lặn, đèn đường bật sáng, đường phố trung tâm thành phố chật ních đủ loại dân văn phòng.
Giờ cao điểm tắc đường, Tiền Đa Đa vừa đi vừa dừng, cuối cùng cũng đến trước cửa quán ăn Hồ Nam lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút.
Đỗ xe xong, cô theo thông tin trong WeChat của Lục Tề Minh đến một phòng riêng.
“Cốc cốc”, nhân viên phục vụ gõ cửa hai tiếng rồi đẩy cửa vào.
Tiền Đa Đa xách túi bước vào, thấy Lục Tề Minh đã ở trong phòng riêng, liền thong thả ngồi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hơi áy náy: “Xin lỗi, trên đường hơi tắc xe, khiến anh đợi lâu rồi.”
“Tôi cũng vừa mới đến.” Lục Tề Minh vừa nói, vừa động tay rót trà cho cô.
Hình như điều hòa trong phòng riêng bật hơi cao.
Tiền Đa Đa ngồi một lát, cảm thấy lưng đổ mồ hôi, thấy có hơi nóng nên dứt khoát cởi áo khoác ngoài ra đặt sang bên cạnh.
“anh Lục gọi món chưa?” Cô vừa chỉnh lại quần áo vừa tùy tiện hỏi.
Lục Tề Minh nhìn Tiền Đa Đa, chú ý thấy hai má cô ửng hồng, chiếc áo len cổ tròn màu xám nhạt bên trong áo khoác vừa vặn tôn dáng, tự nhiên lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần. Xương quai xanh tuyệt đẹp, eo thon thả, mỗi đường nét đều đẹp đến nao lòng.
Rất đột ngột, một luồng nhiệt nóng bỏng đặc biệt mạnh mẽ từ trong ra ngoài xộc lên.
Lục Tề Minh đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, cầm cốc nước trên bàn nhấp một ngụm rồi dời mắt đi, giọng nói khi thốt ra hơi khàn khàn, “Chưa đâu.”
Yết hầu khẽ động khi nuốt, xương hàm bị hạ thấp khéo léo che giấu.
Trước đây chưa từng biết, ở chung với con gái lại là một chuyện khó khăn đến vậy.
Sự rung động trong lòng anh rõ ràng đã cuộn trào thành bão nhưng vẻ ngoài vẫn phải thản nhiên bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ thật sự ứng với câu nói kia, trước khi ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thế giới luôn đặc biệt tĩnh lặng?
Người đối diện vẫn hoàn toàn không hay biết gì.
“Phiền em cho chị xem thực đơn với.” Tiền Đa Đa ngước đầu nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười duyên dáng.
Cô vốn đã xinh đẹp, dáng vẻ cười mỉm càng thêm quyến rũ, cô bé nhân viên phục vụ bên cạnh dưới ánh mắt tươi cười của Tiền Đa Đa dường như có chút ngại ngùng, vành tai và má đều hơi ửng đỏ.
“Thực đơn giấy có một số món chưa được cập nhật…” Cô bé lắp bắp, đỏ mặt nói với Tiền Đa Đa, “Chị có thể quét mã QR trên bàn để gọi món đầy đủ hơn ạ.”
“Ồ được.” Tiền Đa Đa cầm điện thoại quét mã, “Vậy lát nữa chị cứ đặt hàng trực tiếp trên mạng là được đúng không?”
“Vâng vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu với cô.
“Chị hiểu rồi. Cảm ơn em.”
“Vậy hai người cứ gọi món trước đi, có gì cần thì bấm chuông gọi phục vụ ạ.” Cô bé nói xong liền rời khỏi phòng riêng.
Một tiếng “cạch” nhẹ nhàng, cánh cửa gỗ đóng lại.
Đầu ngón tay trắng mịn của Tiền Đa Đa lướt trên màn hình điện thoại, vừa xem các món ăn, vừa dịu dàng tùy ý hỏi: “anh Lục có kiêng món gì không?”
Không biết từ lúc nào, cốc trà nhạt trong tay Lục Tề Minh đã cạn đáy.
Anh không nhìn cô, mí mắt tự nhiên hơi rủ xuống, ngón tay có vết chai vô thức vu.ốt ve vành cốc sứ trắng mịn, trả lời cô: “Không có.”
“Yêu cầu về độ cay thì sao?” Tiền Đa Đa tiếp tục không ngẩng đầu lên hỏi, “Quán này có thể tự chọn độ cay, có ba mức là siêu cay, cay vừa và cay nhẹ.”
“Tôi không có yêu cầu gì.” Lục Tề Minh nói, “Cô cứ chọn theo khẩu vị của mình là được.”
Tiền Đa Đa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi ăn cay rất giỏi. Trước đây tôi đến quán này với bạn, tất cả các món đều gọi vị siêu cay. Anh chắc là được chứ?”
Lục Tề Minh im lặng nửa giây, trả lời: “Có thể thử.”
Tiền Đa Đa: “Nhưng trong ấn tượng của tôi, người Bắc Nguyên các anh hình như không ăn cay lắm thì phải, khẩu vị thiên về thanh đạm. Hay là trí nhớ của tôi có vấn đề nhỉ?”
“Cũng tạm, không phải là hoàn toàn không ăn.”
“OK.”
Sau khi xác nhận lại lần nữa, Tiền Đa Đa đánh dấu “siêu cay” vào ô khẩu vị. Sau khi đánh dấu vào ô, cô nghĩ ngợi một lúc rồi hủy, chọn lại “Cay vừa”.
“anh Lục có muốn ăn món gì không? Hoặc là không ăn món gì?”
“Tôi không kén ăn.”
Ý là ăn món gì cũng được, tùy cô gọi.
Thịt bò xào ớt xanh và đầu cá chép hấp ớt là món đặc trưng của quán ăn Hồ Nam này, Tiền Đa Đa nhanh tay chọn cả hai, lại gọi thêm một món lòng gà xào chua cay và một bát canh rau.
Gọi món xong không có việc gì làm, cô tùy tay mở vòng bạn bè WeChat, lướt một cách buồn chán.
Lướt đi lướt lại, Tiền Đa Đa đột nhiên nghĩ ra điều gì, bất ngờ lên tiếng: “anh Lục bình thường có phải không hay đăng vòng bạn bè không?”
Ngón tay thon dài của Lục Tề Minh khẽ co lại, bình tĩnh nói: “Rất ít.”
“Khó trách. Thêm bạn với anh lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy anh đăng gì trên vòng bạn bè.” Tiền Đa Đa hơi dừng lại, trong lòng nảy sinh một chút tò mò, “Có phải đơn vị có quy định không cho các anh đăng gì lên mạng xã hội không?”
“Chỉ cần bài đăng không liên quan đến bí mật quân sự thì không có quy định đặc biệt.”
Đôi mắt to của Tiền Đa Đa chớp chớp, chống cằm: “Vậy sao anh không đăng một cái nào?”
“Không có gì để đăng cả.” Lục Tề Minh ngước mắt nhìn cô.
Cuộc sống của anh đơn điệu nhàm chán, quanh năm suốt tháng, một phần ba thời gian là làm nhiệm vụ, một phần ba thời gian chuẩn bị trước khi làm nhiệm vụ, phần tư thời gian còn lại thì chính là “tòa nhà văn phòng, nhà ăn, ký túc xá” ba điểm một đường, không thay đổi.
Tiền Đa Đa nhắc đến chủ đề “vòng bạn bè”, thật ra chỉ là tùy tiện nói một câu, không có ý muốn thảo luận sâu hơn với Lục Tề Minh. Nghe anh nói vậy, cô đương nhiên cũng không hỏi thêm nữa, cúi đầu lặng lẽ uống chút nước.
Đúng lúc này, “ding” một tiếng, mấy tin nhắn WeChat mới hiện ra.
Trương Tuyết Lan: 【Con gái, hôm nay nghe bà nội con nói Lục Tề Minh đưa mọi người đi bệnh viện. Ông bà khen cậu ấy hết lời, con cứ thử tiếp xúc với cậu ấy xem sao. Ngón tay cái.jpg】
Trương Tuyết Lan: 【Bây giờ hai đứa đang ăn cơm cùng nhau à? Ăn gì thế? Gọi món đừng chỉ gọi những món mình thích ăn thôi nhé.】
Xem xong tin nhắn, Tiền Đa Đa trả lời mẹ một chuỗi dấu ba chấm rồi tắt màn hình.
Thẳng thắn mà nói, bỏ qua thân phận quân nhân của Lục Tề Minh thì con người anh quả thật không tệ. Nhưng cũng chỉ là “không tệ” ở mức độ bạn bè mà thôi.
Cô và anh là kiểu “xung đột hào quang”.
Một người đàn ông khí chất lạnh lùng cứng rắn đầy tính xâm lược, quá uy nghiêm, ở chung với anh thì cô luôn không tự chủ được mà cảm thấy gò bó bất an, mỗi lỗ chân lông đều không thoải mái.
Làm sao có thể âu yếm yêu đương được chứ?
Tiền Đa Đa uống một ngụm trà, lại uống ngụm thứ hai để che giấu sự lúng túng.
Nhưng đúng lúc này, đồng chí quân giải phóng đối diện lại như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói với cô: “À đúng rồi.”
Sự chú ý của Tiền Đa Đa bị thu hút trở lại, ngước lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng vẻ mơ hồ và khó hiểu.
“Tôi mua cái này.” Lục Tề Minh vừa nói, vừa như làm ảo thuật, lấy ra một bó hoa từ chỗ ngồi bên cạnh mình rồi đặt trước mặt cô.
Bó hoa tinh tế đơn giản, màu sắc nhã nhặn, là mười một đóa hồng Manta màu hồng tím.
Tiền Đa Đa nhất thời không phản ứng kịp, lịch sự cười với anh, khen ngợi: “Hoa đẹp quá.”
“Trước đây nghe nói, con gái nhận được hoa tâm trạng sẽ tốt hơn.” Đôi mắt đen lạnh lùng sâu thẳm của Lục Tề Minh như chứa cả ngân hà, giọng điệu nhàn nhạt, “Đây là tặng cho cô Tiền.”