Dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà hàng, những đóa hồng Manta lặng lẽ nằm trên bàn, có thể thấy bó hoa rất tươi, những giọt sương trên cánh hoa trượt xuống lớp giấy bóng kính.
Tí tách, bắn tung tóe trên mặt bàn.
Tiền Đa Đa nhìn bó hoa tinh xảo trước mặt, chớp mắt, rồi lại nhìn sang Lục Tề Minh đối diện, mấy giây sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chỉ vì nghe nói con gái nhận được hoa tâm trạng sẽ tốt hơn, anh liền mua một bó hoa tặng tôi sao?”
Cô nói xong dừng lại một chút, ánh mắt càng thêm khó hiểu, lại thấy tò mò: “Là điều gì khiến anh Lục cảm thấy tôi đang không vui vậy?”
Lục Tề Minh nói: “Sức khỏe của ông cụ Tiền không tốt, cô chắc hẳn đã phải lo lắng rất nhiều.”
Đồng tử Tiền Đa Đa khẽ run lên, nhưng sắc mặt rất nhanh khôi phục như thường, cười hỏi anh: “Ông bà tôi đã nói với anh sao?”
Lục Tề Minh nói không phải.
Tiền Đa Đa: “Vậy kết luận vừa rồi của anh là từ đâu mà có?”
Lục Tề Minh im lặng một lát, nói: “Lần trước đi xe của cô, tôi thấy trong giỏ đồ bên cửa có mấy gói thuốc bắc gấp lại, bên trong có ghi chú ngày tháng liên tiếp. Trước đó cô cũng nói ông cụ Tiền vẫn luôn uống thuốc.”
Tiền Đa Đa ngẩn người, nhớ ra rồi.
Sau mỗi đợt hóa trị của ông, thuốc Bắc chất đầy nhà. Mỗi lần lấy thuốc là cả chục gói, lâu ngày tích lại thành đống. Có lần mẹ cô mang túi thuốc xuống vứt, vừa quay lưng đi đã bị bác lao công nhặt đem bán phế liệu.
Biết chuyện, Tiền Đa Đa gom hết túi thuốc để trên xe, đợi khi đủ nhiều thì đưa trực tiếp cho bác lao công.
Cô thật sự khâm phục khả năng quan sát chi tiết của người này.
Cái gọi là nhìn nhỏ biết lớn, sáng suốt như soi gương, chẳng qua là như vậy.
“Sức khỏe ông không tốt, tôi không phải bác sĩ, không có cách nào giúp ông giải quyết nỗi lo.” Tiền Đa Đa cong môi cười với Lục Tề Minh, nụ cười pha thêm chút cô đơn và áy náy so với ngày thường, “Chỉ có thể định kỳ lấy thuốc cho ông để báo hiếu.”
Lục Tề Minh nhìn thẳng vào cô, ngón tay thon dài chạm vào đóa hồng Manta, nhẹ nhàng đẩy về phía Tiền Đa Đa, nói: “Cho nên bó hoa này tặng cô, hy vọng có thể mang lại may mắn cho cô.”
“Đã là ‘hoa may mắn’, vậy tôi không nhận không được.” Giọng điệu Tiền Đa Đa trở nên nhẹ nhàng, khóe miệng hơi cong lên như vầng trăng non, “Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô hai tay nâng bó hoa lên, cúi đầu khẽ ngửi, không tiếc lời khen ngợi: “Thơm quá.”
Đôi khi, sự giao tiếp giữa người với người cần một chút nghệ thuật tinh tế.
Lấy chuyện tặng hoa làm ví dụ.
Trong tình huống bình thường, một người đàn ông tặng hoa cho một cô gái, hành động này bản thân nó đã khá mập mờ và ẩn chứa ý đồ. Tiền Đa Đa ban đầu cũng rất ngại, nhưng sự bình tĩnh và tự chủ của Lục Tề Minh ngược lại đã cho cô một chút cảm hứng.
Dứt khoát “xử lý theo kiểu bạn bè”.
Hào phóng nhận hoa, hào phóng cảm ơn. Càng hào phóng, càng thẳng thắn.
Trong lúc hai người nói chuyện, “cạch cạch” hai tiếng, cửa phòng riêng bị gõ. Ngay sau đó cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào, hai nhân viên phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên.
“Lòng gà xào chua cay, thịt bò xào ớt xanh, đầu cá chép hấp ớt. Mời hai người dùng bữa.” Cô bé phục vụ cười híp mắt báo tên món ăn, sau đó cùng đồng nghiệp rời đi.
Món ăn Hồ Nam sắc hương vị đều đủ, mùi ớt thơm nồng khiến Tiền Đa Đa thèm ch.ảy nước miếng.
Cô cầm đũa lên, không vội gắp thức ăn mà rất lịch sự mời Lục Tề Minh: “anh Lục, anh thử xem sao?”
Thói quen ăn uống của Lục Tề Minh thật ra thiên về thanh đạm, bình thường rất ít khi ăn các món đậm vị, đến quán ăn Hồ Nam, đơn thuần là không muốn làm mất hứng của Tiền Đa Đa.
Nhưng lúc này nhìn đôi mắt sáng ngời và khóe miệng hơi cong lên của cô gái, lần đầu tiên anh cảm thấy có chút thèm ăn khi đối diện với một bàn đầy món cay.
Lục Tề Minh gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, đôi môi mỏng đẹp khẽ nhai.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, sắc mặt anh hơi thay đổi.
Tiền Đa Đa đối diện thấy cảnh này, mở to mắt, có chút lo lắng hỏi: “Vẫn cay quá sao? Ban đầu tôi gọi siêu cay, sợ anh không ăn được nên đổi thành cay vừa, biết thế tôi đã gọi cay nhẹ rồi…”
“Vẫn ổn.” Vẻ mặt Lục Tề Minh không có nhiều thay đổi, dừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi chịu được.”
“Thật sự chịu được là tốt rồi.” Nhìn đôi môi mỏng đỏ tươi và vành tai hơi ửng hồng của người đàn ông, Tiền Đa Đa ngượng ngùng nửa giây, tốt bụng đưa cốc nước cho anh, “Anh mau uống chút nước đi.”
Lục Tề Minh uống một ngụm lớn.
Nước trà đã để khá lâu nên đã hơi nguội, giúp dịu bớt vị cay nóng trong miệng.
Anh rút một tờ khăn giấy lau miệng.
“Canh rau chắc sắp ra rồi.” Tiền Đa Đa thăm dò nói, “Hay là tôi gọi thêm cho anh mấy món thanh đạm?”
“Không cần.” Lục Tề Minh nhàn nhạt trả lời, “Dù sao cũng phải làm quen với hương vị này, coi như làm quen trước.”
Tiền Đa Đa nghe xong có chút bối rối. Trong lòng nghĩ anh vốn không thích ăn cay, sao lại phải ép mình làm quen với món cay?
Nhưng cô không hỏi ra những thắc mắc trong lòng, chỉ rót đầy một cốc trà khác cho Lục Tề Minh, tốt bụng đưa ra lời khuyên khi ăn: “Trước khi ăn, anh nhúng qua nước một chút, như vậy sẽ bớt cay hơn.”
Lục Tề Minh khẽ gật đầu: “Được. Cảm ơn.”
Tiền Đa Đa chỉ cảm thấy áy náy, tự lẩm bẩm nhỏ giọng: “Hại miệng anh bị cay sưng lên thế này, anh không trách tôi là tốt rồi. Còn cảm ơn gì chứ.”
*
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa tối, Tiền Đa Đa viện cớ đi vệ sinh, lẻn ra khỏi phòng riêng đến quầy thu ngân thanh toán.
“Phòng Lưu Kim.” Cô vừa nói vừa mở ứng dụng thanh toán trên điện thoại, “Xin hỏi tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
“Vâng, xin quý khách đợi một chút, tôi sẽ kiểm tra giúp quý khách.” Cô thu ngân mỉm cười ngọt ngào, cúi người kiểm tra trên máy tính, rồi nói: “Chào quý khách, hóa đơn phòng Lưu Kim đã được thanh toán rồi ạ.”
Tiền Đa Đa giật mình, buột miệng hỏi: “Thanh toán rồi? Lúc nào vậy?”
“Thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ.” Một cô bé khác bên cạnh tiếp lời, “Dù sao cũng là một anh chàng cao ráo đẹp trai.”
Được rồi.
Vốn tưởng rằng mình đã hành động đủ nhanh, không ngờ vẫn bị Lục Tề Minh nhanh chân hơn một bước.
Hết cách rồi.
Suy nghĩ miên man, Tiền Đa Đa rũ vai ỉu xìu trở lại phòng riêng, thấy Lục Tề Minh đã mặc lại áo khoác, đang ngồi ở vị trí cũ đợi cô.
Đường nét lưng anh thẳng tắp và mạnh mẽ, nhìn từ xa là một vệt màu nhạt như đỉnh núi xanh phủ đầy tuyết vụn.
“Cô ăn xong chưa?” Lục Tề Minh hỏi cô, giọng điệu ôn hòa mà tùy ý.
“Vâng, ăn xong rồi.”
“Vậy đi thôi.” Nói rồi, anh đứng dậy rời chỗ ngồi, tiện tay nhặt chiếc áo khoác của cô lên khi đi ngang qua ghế rồi đưa cho cô, cả động tác liền mạch tự nhiên.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại gần trong gang tấc, Tiền Đa Đa vô thức cụp mắt xuống, nhìn chiếc áo khoác của mình đang bị Lục Tề Minh nắm trong tay, rồi lại nhìn vết sẹo ẩn hiện trên xương cổ tay anh, tim cô đột nhiên thình thịch hai tiếng, hồi hộp lo sợ.
Không khí nơi chóp mũi bị một mùi hương thanh mát mà nồng đậm xâm chiếm, sự hiện diện mạnh mẽ đến mức cô khó có thể bỏ qua.
Theo phản xạ có điều kiện, Tiền Đa Đa lùi lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Lục Tề Minh ra một chút. Sau đó cô mới ấp úng, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đi thanh toán hóa đơn từ lúc nào vậy?”
“Khoảng nửa tiếng trước.” Lục Tề Minh khẽ dừng lại, “Sao vậy?”
“Anh đã mời tôi hai lần đồ ngọt, lại còn giúp tôi đưa ông bà đi khám bệnh, bây giờ đến cả bữa tối cũng thanh toán rồi.” Tiền Đa Đa càng nói càng ngại ngùng, hai má nóng bừng, “Anh làm như vậy chẳng khác nào tôi là người chỉ biết chiếm tiện nghi ăn bám.”
Nói đến đây, cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, không đợi Lục Tề Minh đáp lời mà tự mình quyết định bước tiếp theo: “Bây giờ thời gian còn sớm. Bên cạnh có một quán trà sữa, vị rất ngon. Tôi mời anh uống trà sữa.”
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ nghiêng vào, viền một lớp màu nhạt lên khuôn mặt nghiêng của cô gái, vài sợi tóc mai rủ xuống bên tai, in bóng mờ ảo trên chiếc cổ thon dài trắng ngần, khiến cô trở nên mềm mại đáng yêu.
Lục Tề Minh nhìn những biểu cảm phong phú đáng yêu trên khuôn mặt cô, khóe môi cong lên đến mức gần như không thể nhận ra: “Được.”
Tiền Đa Đa kéo cửa phòng riêng ra, trước khi ra ngoài liếc mắt thấy bó hoa trên bàn, bước chân chợt dừng lại. Do dự hai giây, cô quay trở lại nhẹ nhàng ôm bó hoa vào lòng rồi mới nói với Lục Tề Minh: “Đi thôi.”
*
Quán trà sữa mà Tiền Đa Đa nói nằm rất gần quán ăn Hồ Nam, chỉ cách nhau vài trăm mét nên không cần lái xe, đi bộ coi như tản bộ tiêu cơm.
Màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ, nồi oden ở cửa hàng tiện lợi sủi tăm ùng ục, hơi nước trắng xóa bốc lên quấn quanh. Không biết người đi đường nào đang xem video ngắn, mở âm lượng rất lớn: “Theo Đài Khí tượng Quốc gia đưa tin, tối nay thành phố sẽ đón đợt giảm nhiệt độ lớn lần thứ ba trong tháng mười một, kính mong người dân chú ý mặc thêm quần áo…”
Đột nhiên, một cơn gió lạnh buốt thổi tới.
Mũi Tiền Đa Đa ngứa ngáy hắt hơi một cái, đưa tay kéo chặt cổ áo khoác.
“Cô lạnh sao?” Lục Tề Minh nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày.
“Hơi hơi một chút, không sao.” Tiền Đa Đa cười, “Ban ngày có nắng, sợ nóng nên không mặc quá dày, cũng không ngờ sẽ ở ngoài lâu như vậy.”
Lục Tề Minh trầm ngâm một lát, nói: “Nếu bây giờ tôi cởi áo khoác cho cô, cô sẽ từ chối mặc. Đúng không?”
Câu hỏi này thật đặc biệt.
“…Chắc là vậy đi.” Tiền Đa Đa cười gượng gạo thốt ra bốn chữ.
“Vậy trà sữa lần sau uống.” Anh nói, “Trời lạnh rồi, tôi đưa cô về nhà trước, nếu không cô sẽ bị cảm.”
“Sức khỏe tôi tốt lắm, không dễ bị bệnh đâu. Không sao.” Cô xua tay, “Đi thêm mấy bước nữa là đến rồi, mua trà sữa nhanh thôi.”
Ánh mắt Lục Tề Minh dừng trên người Tiền Đa Đa.
Cô gái miền Nam điển hình, vóc dáng nhỏ nhắn, khung xương nhỏ, eo thon thả, thân hình mảnh mai, bắp chân gần như chỉ bằng bắp tay anh, rất khó khiến người ta không nghi ngờ độ tin cậy của câu “sức khỏe tôi tốt lắm”.
Nhưng thái độ cô kiên quyết như vậy, rõ ràng là không muốn nợ anh quá nhiều ân tình, cho nên mời anh uống trà sữa, trả được một phần nào hay phần đó.
Lục Tề Minh đoán được tâm tư của cô nên không nói gì nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía quán trà sữa.
Tiền Đa Đa kéo chặt cổ áo, vùi mặt vào chiếc cổ lông ấm áp, hai tay chồng lên nhau xoa cho ấm. Đi chưa được hai bước, đột nhiên cảm thấy gió lạnh biến mất.
Cô khó hiểu, khẽ nghiêng đầu.
Chỉ thấy Lục Tề Minh không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau bên phải cô, im lặng không một tiếng động, thân hình cao lớn vạm vỡ như một ngọn núi, hoàn toàn ngăn cách cái lạnh lẽo đang ập đến cô.
Vành tai nóng bừng lên vô cớ như có một ngọn lửa âm ỉ đang cháy.
Mặt Tiền Đa Đa cũng theo đó mà ửng đỏ, trong lòng một trận bối rối khó hiểu, vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Ding ding” một tiếng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô bật sáng màn hình, phát hiện là tin nhắn của Triệu Tĩnh Hy: 【Khi nào về?!!! Phẫn nộ.jpg】
【Nhanh thôi nhanh thôi, mày cứ yên tâm nhé. Hôn hôn.jpg】
Vừa trả lời xong, bên tai đã vang lên giọng nói của Lục Tề Minh. Giọng anh nghe có vẻ tùy tiện tự nhiên như bạn bè cũ trò chuyện, anh nói với cô: “Nghe bà cụ Tiền nói cô xem mắt mấy lần rồi, lần nào cũng là cô không ưng ý đối phương.”
Chữ “cũng” này dùng thật tinh tế và chính xác.
“Ha ha ha ha.” Tiền Đa Đa cười gượng một tiếng, “Bà tôi không hiểu tình hình. Mọi người đều rất tốt, chủ yếu là không hợp.”
Lục Tề Minh quay đầu lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng trắng mịn của cô: “Vậy tôi có thể mạo muội hỏi một câu, cô Tiền cụ thể muốn tìm một người bạn trai như thế nào?”
“Cái này…”
Tiền Đa Đa rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Thật ra không có tiêu chuẩn đặc biệt nào. Chỉ là hy vọng đối phương có thể chăm lo cho gia đình, có sở thích tương đồng với tôi, có những chủ đề có thể trò chuyện, có sự thú vị, biết cách sống, tốt nhất là còn có thể mang lại cho tôi một giá trị cảm xúc nhất định.”
Lục Tề Minh im lặng, không biết đang nghĩ gì.
“Bất quá những điều này chỉ là suy nghĩ hiện tại của tôi thôi.” Tiền Đa Đa cười dịu dàng, “Con người là động vật tình cảm rất phức tạp, điều quan trọng nhất đương nhiên vẫn là cảm giác.”
Lục Tề Minh khẽ mím môi mà không hề nhận ra.
Chăm lo cho gia đình thì khỏi nói. Những “sở thích tương đồng”, “chủ đề chung” mà cô nhắc đến đều không phải là vấn đề, anh không hiểu thì có thể cố gắng tìm hiểu, cố gắng hòa nhập. Về giá trị cảm xúc, tuy rằng anh hiểu mơ hồ về từ này, nhưng anh cũng nguyện ý học hỏi, cố gắng hết sức để đáp ứng mọi nhu cầu của cô.
Nhưng “cảm giác” mà cô nói cuối cùng, giống như một vực thẳm không thể vượt qua, chắn ngang trước mặt Lục Tề Minh.
Rất rõ ràng. Cô không có cảm giác gì với anh, không thích anh.
Vậy còn phải cố gắng theo hướng nào đây?
Lúc này, Tiền Đa Đa thấy người đàn ông bên cạnh nửa ngày không nói gì, cảm thấy không khí trở nên ngượng ngùng, vội vàng hắng giọng chuẩn bị đổi chủ đề.
Ánh mắt đảo loạn, chợt nhìn thấy bó hoa đang ôm trong lòng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ rồi nói: “Bó hoa anh mua đẹp quá. Anh có thể cho tôi biết tên cửa hàng hoa được không?”
“Tên là ‘Tiệm hoa Tây Tây Lạp’.” Lục Tề Minh nói, “Lát nữa tôi có thể gửi địa chỉ cho cô qua WeChat.”
“Vâng, được rồi.” Tiền Đa Đa cười rạng rỡ, tự nhiên nói tiếp: “Nhà tôi có một vườn hoa nhỏ, toàn là hoa cỏ mẹ tôi trồng.”
“Cô muốn tặng hoa cho mẹ sao?” Lục Tề Minh nhìn cô.
Tiền Đa Đa: “Không phải. Tôi thấy chất lượng hoa hồng Manta này tốt, muốn giúp mẹ tôi hỏi chủ cửa hàng về kênh nhập hàng.”
Vẻ mặt Lục Tề Minh bình thản đáp: “Khó trách cô lại lấy tiêu chí ‘chăm lo cho gia đình’ làm một trong những tiêu chuẩn chọn bạn đời.”
Ánh mắt Tiền Đa Đa khẽ ngưng lại, theo phản xạ nhìn anh, “Hả?”
“Cô là một cô gái rất hiếu thảo.”
Câu nói này vừa như trần thuật vừa như khen ngợi, khiến Tiền Đa Đa hơi đỏ mặt. Vẻ mặt cô có chút lúng túng, dùng một câu tự giễu hài hước để đáp lại: “Thật sao. Bạn thân của tôi cũng thường nói tôi là ‘con cưng của mẹ’.”
Vừa trò chuyện vừa bước đi, chân không dừng lại, chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa quán trà sữa.
Quán này thật sự rất nổi tiếng.
Tám giờ tối, trước cửa xếp một hàng dài, toàn là những bạn trẻ thời thượng đang chờ check-in.
Nhìn thấy cảnh này, Tiền Đa Đa không khỏi trợn tròn mắt, tự nhủ: “Trời ạ Quên mất hôm nay là cuối tuần, vậy mà nhiều người như vậy…”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhiệt độ trên mặt cô tăng vọt.
Đều tại mình, cứ nhất quyết kéo người ta
đến uống trà sữa, bây giờ làm sao đây, hàng dài người như vậy, chẳng lẽ còn phải để người ta đứng xếp hàng cùng cô trong gió lạnh tháng Chạp?
Suy nghĩ miên man, Tiền Đa Đa không khỏi liếc trộm người đàn ông bên cạnh, cắn môi hắng giọng, thử mở lời: “Cái đó… hình như hơi đông người.”
“Ừ.”
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Tề Minh vẫn không lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ gật đầu, nói với cô: “Ngoài trời gió lớn, cô vào trong quán đợi đi. Tôi đi xếp hàng.”
Một mình anh đi xếp hàng? Càng không được!
Tiền Đa Đa vốn đã cảm thấy nợ Lục Tề Minh, nghe anh đề nghị như vậy, lập tức không nghĩ ngợi gì đã từ chối. Mặt cô đỏ bừng nói: “Nhiều người như vậy trời lại lạnh thế này, anh xếp hàng đến bao giờ? Thôi thôi bỏ đi.”
Lục Tề Minh: “Không sao. Cô muốn uống, tôi xếp hàng mua.”
Tiền Đa Đa xấu hổ, nghĩ thầm: Đồng chí quân giải phóng tính tình thật tốt, cô tốt bụng làm hỏng chuyện làm phiền anh như vậy mà anh vậy mà không hề tức giận. Nhưng thời tiết này, nếu anh vì xếp hàng mua trà sữa mà bị cảm bệnh, chẳng phải cô đã trở thành một kẻ đại ác độc hại nguyên khí quốc gia rồi sao?
Trong lúc gấp gáp, cô cũng không biết dây thần kinh nào không đúng, đưa tay nắm chặt tay áo Lục Tề Minh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thật sự bỏ đi mà.”
Lục Tề Minh khẽ khựng lại, hàng mi đen nhánh bất động rũ xuống.
Bàn tay nắm lấy cổ tay áo anh trắng trẻo nhỏ nhắn, đầu ngón tay nhọn như cọng hành mới bóc, lực đạo không lớn chút nào, như móng vuốt cào nhẹ vào tim anh.
Mạch đập mất kiểm soát vài nhịp.
Yết hầu anh khẽ nhấp nhô. Nhưng góc độ này thì cô gái trước mặt không nhìn thấy, đương nhiên cũng không hay biết gì.
“Cửa hàng 7-Eleven bên cạnh vừa mới bày bán đồ uống mới.” Thấy ngăn cản thành công, Tiền Đa Đa rất nhanh rụt tay về rồi nói, “Không cần xếp hàng, tiết kiệm thời gian và công sức. Nếu anh không chê, tôi mua đồ uống cho anh nhé?”
“Được.” Anh khẽ nói, ánh mắt ngước lên nhìn cô, “Tôi sao cũng được.”
*
So với quán trà sữa đông nghịt người, cửa hàng 7-Eleven bên cạnh rõ ràng vắng vẻ hơn nhiều.
Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh người trước người sau đến trước tủ lạnh rồi nhìn xem, đủ loại đồ uống và sữa chua bày biện trước mắt.
Cô cúi người xuống, đảo mắt tìm kiếm, rất nhanh đôi mắt sáng lên, khóa chặt mục tiêu.
“Chính là cái này!” Tiền Đa Đa cầm một chai nước màu hồng phấn lên, quay đầu nhìn anh, khóe mắt cong cong nói, “Trước đây tôi cũng chưa uống bao giờ, chỉ thấy nhiều người trên mạng giới thiệu. Anh Lục chắc chắn muốn cùng tôi mở hộp mù này chứ?”
Không khí trong cửa hàng tiện lợi nóng bức.
Lục Tề Minh đứng ngay sau lưng cô, khoảnh khắc cô quay đầu lại, một mùi hương vải tươi mát hòa lẫn với hơi ấm cơ thể của cô gái xộc vào mũi anh, tan chảy nơi chóp mũi.
Cổ họng hơi khô.
Cơn khát và khô nóng thiêu đốt lan đến lồng ngự.c.
Anh không nên hạ thấp tầm mắt như vậy, càng không nên để ánh mắt rơi vào đôi môi đang hé mở vì nói chuyện của Tiền Đa Đa.
Đôi môi cô như quả anh đào ngậm sương, khóe miệng vương một nụ cười, dưới ánh đèn trên đỉnh đầu phản chiếu những tia sáng lấp lánh trông thật đầy đặn và căng mọng. Đặc biệt là độ mở khép sinh động khi nói như sóng biển dâng trào liên tục vỗ vào bãi đá.
Nếu không nhìn thấy đôi môi này, trong đầu sẽ không nảy ra ý nghĩ đó.
Sẽ không muốn biết, chạm vào đôi môi này sẽ có cảm giác gì.
Yết hầu vô thức chuyển động, chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Lục Tề Minh quay mặt đi chỗ khác. Vẻ mặt anh vẫn bình thản, nhưng sau gáy thon dài mơ hồ có thể thấy một đường gân xanh nổi lên.
“Vậy cái này đi.” Anh thở nhẹ và chậm, không để lộ chút sơ hở nào.
Nói xong, anh không nhìn cô nữa, lấy hai chai nước giống hệt chai trên tay cô từ trên kệ xuống, quay người đi về phía quầy thu ngân.
“Lục Tề Minh!” Phía sau truyền đến một giọng nói, vội vàng gọi anh lại.
Tiếng gọi đầy đủ tên này rõ ràng rành mạch, âm cuối kéo dài.
Lục Tề Minh dừng bước, khẽ nhướng mày, quay đầu lại.
“Đã nói là tôi mời anh rồi mà.” Tiền Đa Đa bước nhanh tới, trực tiếp giật lấy hai chai nước từ tay anh, “Anh đợi đấy, tôi đi thanh toán.”
Cửa hàng 7-Eleven này có khu vực ăn uống, sáu bảy chiếc bàn, mỗi bàn có hai chiếc ghế.
Có một chàng trai đeo kính đang ngồi ở chiếc bàn trong cùng ăn cơm hộp.
Tiền Đa Đa tìm một chỗ ngồi, chuẩn bị thưởng thức hương vị của loại đồ uống mới này, kết quả vừa ngồi xuống, một tiếng chuông hệ thống đồng thời vang lên.
Là điện thoại quân sự của Lục Tề Minh.
Anh liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sắc mặt hơi ngưng lại, nhấc máy: “Alo.”
Chỉ ừ à vài câu đơn giản, chưa đến mười giây, cuộc gọi kết thúc.
Lục Tề Minh cất điện thoại quân sự nhìn Tiền Đa Đa, dừng nửa giây, giữa lông mày thoáng hiện một chút do dự, nói: “Xin lỗi, đơn vị có việc gấp cần tôi. Tôi đưa cô về nhà trước.”
“À, không cần đâu.” Tiền Đa Đa biết ý xua tay, cười nói, “Vừa hay bạn tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà, giục tôi mấy lần rồi. Chúng ta mỗi người đi một ngả là được, tạm biệt anh nhé.”
Đôi môi mỏng của Lục Tề Minh khẽ động muốn nói gì đó nhưng cô gái trước mặt đã nhanh như chớp đứng dậy, vẫy tay với anh, không ngoảnh đầu lại rời đi.
Theo cánh cửa tự động mở ra, bóng lưng cô hòa vào màn đêm, chỉ để lại tiếng nói máy móc lạnh lùng phát ra từ cảm biến: “Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại quý khách lần sau—”
Cơn nghiện thuốc lá ập đến bất ngờ.
Lục Tề Minh khẽ nhíu mày, tay mò đến chiếc bật lửa trong túi quần, góc cạnh kim loại cọ vào lòng bàn tay nóng rực đau nhói.
Lấy ra một điếu thuốc, đi ra ngoài châm lửa.
Gió đêm thổi làn khói trắng xiêu vẹo, anh đưa tay tùy ý quạt hai cái. Hút hai hơi thấy không có hứng thú, khẽ nhíu mày, lại dập tắt điếu thuốc.
*
Cuộc gọi vừa nãy là của Tư lệnh Tiêu, nội dung cuộc gọi liên quan đến nhiệm vụ mà Lục Tề Minh đã thực hiện ở Tây Tạng vài năm trước.
Trở về đơn vị, Lục Tề Minh đỗ xe xong liền đi thẳng đến tòa nhà văn phòng Bộ Tư lệnh, gõ cửa phòng.
“Tư lệnh tìm tôi.”
“Đến rồi à.” Người đàn ông trung niên đáp lời mặc bộ quân phục thẳng thớm, tóc mai đã điểm bạc giống như những sợi tua cờ bị khói súng nhuộm màu, làm nổi bật những nếp nhăn nơi khóe mắt ông một cách sống động khác thường, “Ngồi đi.”
Lục Tề Minh nghe lời ngồi xuống.
Trên bàn làm việc đặt một chiếc cốc sứ tráng men, dòng chữ “Tiêu Binh” màu đỏ vẫn sáng bóng như mới. Tiêu Thành Huy nhấp ngụm trà rồi nhìn người thanh niên trước mặt “Ngày mai cậu đi Tế Xuyên một chuyến. Đặt vé máy bay chuyến sáng đi, đi sớm về sớm.”
“Viện 793 gặp rắc rối rồi sao?” Lục Tề Minh hỏi.
“Ừ. Nghe nói trong quá trình thí nghiệm tiếp theo phát hiện ra một số vấn đề, cần bên ta hỗ trợ kỹ thuật.” Tiêu Thành Huy nói, “Lần này tổ chuyên gia sẽ do cậu dẫn đầu. Tôi thấy thằng nhóc Vương Tư Kỳ cũng có chút bản lĩnh, mang nó theo để giúp cậu một tay, còn tìm ai nữa thì cậu tự quyết định đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Ra khỏi tòa nhà văn phòng Bộ Tư lệnh, Lục Tề Minh đi siêu thị mua một thùng mì gói.
Những món ăn tối nay đều quá cay, anh lần đầu thử nên không quen, chỉ ăn qua loa vài miếng. Thời gian còn lại thì anh chỉ mải nhìn Tiền Đa Đa.
Đói đến bây giờ có chút không chịu nổi.
Về đến ký túc xá, đun nước sôi, pha mì gói.
Trong lúc chờ mì nở mềm, Lục Tề Minh liếc mắt, thấy chai nước màu hồng mua ở cửa hàng tiện lợi bị anh tùy tay đặt trên bàn.
Lục Tề Minh cầm chai nước lên, vặn nắp uống một ngụm.
Vị rất thanh đạm mà đặc biệt, như dừa trộn dâu tây, ngọt ngào.
Cũng khá ngon.
Lục Tề Minh uống một ngụm, lại một ngụm, ngần ngừ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm điện thoại lên mở ứng dụng WeChat, tìm đến ảnh đại diện cô bé cưỡi lợn con.
Lục Tề Minh: 【Đồ uống ngon】
Gửi xong dòng này, ngón tay thon dài lơ lửng một lát, lại thử gõ một câu: 【Xem ra hộp mù này không bị dính lựu đạn】
Gửi đi.
Từ lóng trên mạng “dính lựu đạn” này do mấy hôm trước anh nghe Tống Thanh Phong nói một lần, chắc là dùng được trong ngữ cảnh này…
Lục Tề Minh bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại, chờ đợi.
Mười giây trôi qua, không trả lời.
Nửa phút trôi qua, không trả lời.
Mãi đến phút thứ năm sau khi tin nhắn được gửi đi, một tin nhắn mới hiện ra trong khung trò chuyện. Đầu ngón tay Lục Tề Minh không tự chủ được mà khẽ run lên.
Tiền Đa Đa: 【Ha ha, tôi cũng thấy ngon, hợp khẩu vị anh là tốt rồi ^_^】
Lục Tề Minh: 【Cô về đến nhà rồi à?】
Tiền Đa Đa: 【Đúng vậy, nhà tôi gần hơn anh. Anh chắc cũng đến đơn vị rồi chứ?】
Lục Tề Minh: 【Ừ】
Tiền Đa Đa: 【Được rồi, vậy anh bận đi】 phía sau còn kèm theo một biểu tượng con vịt hoạt hình đang vẫy tay nói tạm biệt.
Tắt màn hình điện thoại, Lục Tề Minh cầm đũa ăn mì.
Thời gian ngâm hơi lâu, mì đã mềm nhũn mất hết độ dai.
Anh hoàn toàn không để ý, cứ tự nhiên ăn, trong đầu lại vang vọng giọng nói của Tiền Đa Đa gọi tên mình trong cửa hàng tiện lợi.
Lục Tề Minh, Lục Tề Minh…
Hồi tưởng lại, anh khẽ cong khóe miệng, mỉm cười.
Muốn biết cô bé đó đã làm thế nào. Một cái tên thô kệch cục mịch lại chẳng có chút thẩm mỹ nào, sao cô ấy lại có thể gọi nghe vừa dịu dàng vừa hay đến vậy?
*
Trả lời tin nhắn của Lục Tề Minh xong, Tiền Đa Đa tùy tay ném điện thoại lên giường, vặn vẹo cổ duỗi lưng, chuẩn bị đi tắm.
Lúc này, trong phòng khách vọng ra giọng của Triệu Tĩnh Hy: “Mày chuẩn bị chuyển ngành mở siêu thị à, nhiều đồ ăn vặt thế?”
Tiền Đa Đa lê dép ra ngoài, nhìn kỹ một cái. Chỉ thấy cô bạn thân xinh đẹp lạc vào phòng đồ ăn vặt của cô, đang kinh ngạc trước mấy kệ hàng chất đầy đồ ăn vặt.
“Đều là hàng mẫu ông chủ lớn gửi đến.” Tiền Đa Đa giả bộ hào phóng xua tay, “Muốn ăn gì cứ lấy, đừng khách sáo với tao.”
Triệu Tĩnh Hy: “Làm việc ở công ty bọn mày, có phải ngày nào cũng có đủ thứ ngon để ăn không?”
“Đương nhiên.” Tiền Đa Đa tinh nghịch nháy mắt, ghé sát lại, “Gần đây giám đốc nội dung công ty tao chuẩn bị nghỉ việc. Sao, nhà sản xuất Triệu có hứng thú đến không?”
Triệu Tĩnh Hy phì cười, lười biếng lắc đầu, “Thôi đi. Tao quản lý vóc dáng rất nghiêm khắc, không muốn vào làm một tháng đã tăng năm cân đâu.”
“Đâu có khoa trương thế.” Tiền Đa Đa kêu nhỏ, “Hơn nữa mày gầy như vậy, béo lên một chút không phải vừa hay sao?”
Triệu Tĩnh Hy liếc cô: “Tao mà béo lên, cái béo đầu tiên chính là mặt. Đâu có như mày, thịt toàn mọc ở chỗ cần mọc, một trăm cân thì mười cân là mông với ngực rồi.”
Tiền Đa Đa nghẹn họng, mấy giây sau mới đỏ mặt ấp úng: “Tao đi tắm đây, mày muốn ăn gì tự lấy đi, tao mặc kệ mày.”
Nói xong, xoay người muốn đi.
“Ê đợi chút.” Triệu Tĩnh Hy gọi cô lại.
Tiền Đa Đa đành phải quay người lại, “Hả?”
Triệu Tĩnh Hy cầm một gói khoai tây chiên lớn từ trên kệ xuống, xé xoạt túi, ánh mắt nhìn Tiền Đa Đa lóe lên vẻ tò mò: “Tối nay mày bỏ rơi tao để đi ăn cơm với ai vậy?”
Chưa đợi Tiền Đa Đa trả lời, Triệu Tĩnh Hy lại đưa ra một phỏng đoán: “Số mười một?”
“Đúng vậy.” Tiền Đa Đa thật thà gật đầu.
“Ha, quả nhiên.” Triệu Tĩnh Hy cười một tiếng, đổi sang vẻ mặt già dặn như đã đoán trước, thân hình cao gầy dựa vào kệ hàng, lạnh lùng nói, “Mấy hôm trước còn nói chắc như đinh đóng cột là mình không hứng thú với số mười một, quay đầu đã lại cùng nhau ăn cơm, lại còn nhận hoa của người ta. Phụ nữ, chậc.”
Trong lòng Tiền Đa Đa có chút hoảng hốt lại có chút chột dạ, nhưng nhiều hơn là bất lực: “Tao cũng không ngờ sẽ gặp anh ấy ở bệnh viện. Người ta đã giúp đỡ, kiểu gì tao cũng phải mời người ta một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn. Còn về bó hoa kia, người ta đã mua rồi, chẳng lẽ tao lại từ chối thẳng thừng sao?”
Triệu Tĩnh Hy nhai khoai tây chiên kêu rôm rốp.
Tiền Đa Đa rụt cổ lại, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát: “Mày có gì cứ nói thẳng đi, đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó.”
Triệu Tĩnh Hy nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhướng mày: “Người ta thích mày như vậy, không được thì cho người ta một cơ hội đi chứ. Yêu đương là một chuyện tốt đẹp, làm đẹp da, dưỡng tâm hồn.”
Tiền Đa Đa suy nghĩ, lẩm bẩm: “Tao đã nói rõ ý mình với anh ấy mấy lần rồi, anh ấy biết suy nghĩ của tao nên chắc đã từ bỏ rồi. Hơn nữa tao thật sự không muốn yêu quân nhân.”
“Số mười một đẹp trai không?”
“Đẹp trai.”
“Cao không?”
“Cao.”
“Khỏe mạnh không?”
Tiền Đa Đa khẽ khựng lại, nhớ đến bắp tay của Lục Tề Minh to gần bằng bắp chân cô, và những đường gân mạnh mẽ trên đó, vô thức nuốt nước bọt, gật đầu: “Rất khỏe.”
“Vậy thì đúng rồi.” Triệu Tĩnh Hy giơ một ngón tay thon dài lên, khều khều tóc Tiền Đa Đa quét qua má cô, tư thế đầy vẻ trêu chọc, “Yêu đương với người đàn ông như vậy, chúng ta lời chứ sao. Cùng lắm ngủ xong đá, mày còn được hưởng thụ rồi.”
Tiền Đa Đa bị những lời lẽ ngang ngược này chọc cười, xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tĩnh Hy: “Sếp tao vừa nhắn tin cho tao trên WeChat, tao đi trả lời ông ấy một tin đã.”
*
Viện cớ xong, Tiền Đa Đa ôm đồ ngủ vào phòng tắm.
Tẩy trang, rửa mặt, tiện tay đặt báo thức trên điện thoại để chiều mai đi lấy báo cáo CT.
Không ngờ lời nói thành sự thật, đang thao tác thì một tin nhắn mới hiện ra.
Là Thường Khải gửi: 【Cô Tiền, cô xem cái văn kiện này đi, liên quan đến bữa tiệc tối thứ Ba. Chúng ta không thể đánh trận không chuẩn bị, cố gắng một lần là xong.】
Tiền Đa Đa tùy tay mở tài liệu ra.
Văn kiện Văn phòng Chính phủ Nhân dân thành phố Nam Thành
Công văn số XX/XXX-BT
《Thông báo về việc tổ chức hoạt động chuyên đề “Bước vào bếp ăn quân đội” ủng hộ quân đội yêu thương quân nhân》
Ủy ban Nhân dân các khu vực, Sở Công tác Cựu chiến binh thành phố, các đơn vị sự nghiệp, doanh nghiệp liên quan:
Để quán triệt sâu sắc tinh thần “Một số ý kiến về việc ủng hộ quốc phòng và xây dựng quân đội trong thời đại mới” (Quốc phát [20XX] số X), tiếp tục làm sâu sắc công tác xây dựng chung quân dân, sau khi nghiên cứu quyết định của Chính phủ thành phố, phối hợp với các đơn vị quân đội đóng quân tại Nam Thành cùng nhau triển khai chuyên mục ẩm thực “Bước vào bếp ăn quân đội”. Nay thông báo các vấn đề liên quan như sau:
Mục đích hoạt độngThông qua việc tổ chức các chuyên gia ẩm thực địa phương đi sâu vào bếp ăn quân đội, lấy hình thức “ủng hộ quân đội bằng ẩm thực” để thể hiện thành quả hợp tác quân dân của thành phố, phát huy truyền thống tốt đẹp “ủng hộ quân đội, ưu đãi gia đình quân nhân”, thúc đẩy giao lưu văn hóa ẩm thực giữa quân đội và địa phương, tăng cường cảm giác hạnh phúc và sự hài lòng của cán bộ chiến sĩ.
Cơ cấu tổ chứcĐơn vị chủ trì: Chính phủ Nhân dân thành phố Nam Thành, Bộ Công tác Chính trị Quân khu Nam Thành
Đơn vị thực hiện: Cục Cựu chiến binh thành phố, Văn phòng Ban Chỉ đạo Công tác Hậu phương Quân đội thành phố
Đơn vị phối hợp: Hiệp hội Truyền thông Mới Nam Thành, các doanh nghiệp liên quan
III. Kế hoạch hoạt động
(1) Thời gian: Tháng 11 năm 20XX đến tháng 1 năm 20XX (tổng cộng ba kỳ)
(2) Địa điểm: Các đơn vị quân đội đóng quân tại Nam Thành (do quân khu thống nhất điều phối cụ thể)
(3) Nội dung chính:
Tổ chức lễ khai mạc “Ngày hội Bếp ăn Quân đội mở cửa”Tổ chức 5 blogger ẩm thực có phẩm chất chính trị vững vàng, kỹ năng chuyên môn xuất sắc vào bếp ăn quân đội
Thực hiện kế hoạch “Hương vị quê nhà vào quân ngũ” (mỗi kỳ giới thiệu 3 món ăn đặc sắc ủng hộ quân đội)
Sản xuất phim tuyên truyền chuyên đề “Màu xanh áo lính trên đầu lưỡi”
…
Phía sau còn rất nhiều nội dung, như trách nhiệm của các đơn vị tham gia, các yêu cầu liên quan, phương thức liên hệ đăng ký, v.v.
Tiền Đa Đa đọc lướt qua một lượt, không xem kỹ nữa.
Tóm lại, ý chính của văn kiện này là chính phủ và quân đội Nam Thành sẽ cùng nhau tổ chức một hoạt động tên là “Bước vào bếp ăn quân đội”, cần tìm 5 blogger ẩm thực địa phương vào quân đội nấu món ăn quê nhà cho cán bộ chiến sĩ, cuối cùng quay một bộ phim tuyên truyền để làm nổi bật những nỗ lực và đóng góp của thành phố trong công tác “ủng hộ quân đội, yêu thương quân nhân, quân dân một nhà”.
Xem xong văn kiện, Tiền Đa Đa chớp mắt.
Khó trách Tổng giám đốc Thường coi trọng bữa tiệc tối thứ Ba như vậy, không tiếc cắt thịt tăng hoa hồng cho cô một khoản lớn, xem ra là muốn cô đại diện công ty tham gia hoạt động này.
Như vậy, vừa có thể làm quen với chính phủ và quân đội, sau này dễ làm việc, vừa có thể nâng cao đáng kể vị thế của công ty trong giới.
Tiền Đa Đa trả lời: 【Tổng giám đốc Thường, văn kiện tôi đã xem xong rồi.】
Tổng giám đốc Thường: 【Những chuyện cụ thể trong văn kiện đã viết rất rõ rồi, tôi không nói nhiều với cô nữa.】
Tổng giám đốc Thường: 【Bữa tiệc thứ Ba rất quan trọng, cô Tiền, đến lúc đó cô đến công ty trước hai tiếng, chúng ta cùng nhau qua đó.】
Tiền Đa Đa: 【Vâng.】
*
Triệu Tĩnh Hy là một con cú đêm, không biết dưỡng sinh là gì, mỗi ngày đều phải đến hai ba giờ sáng mới ngủ. Tiền Đa Đa có giờ giấc khác cô, hai người tắm xong nằm trên giường trò chuyện, sau đó mỗi người làm việc của mình, người ngủ người chơi, không làm phiền nhau.
Một đêm không mộng mị, Tiền Đa Đa ngủ một giấc đến sáng.
Khi thức dậy, Triệu Tĩnh Hy bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Cô thu dọn xong liền xách túi đi làm, trước khi ra cửa chu đáo viết một tờ giấy, nói với bạn thân trong tủ lạnh có thịt bò cuộn và sủi cảo, có thể nấu ăn.
Công việc trong tuần này không nhiều, sáng thứ Hai chỉ cần quay một video nấu ăn.
Xong việc, cô lái xe đón ông nội đến bệnh viện Y học Cổ truyền.
“Tít——”
Quét mã vạch xong, máy nhả ra một tấm phim CT và báo cáo giấy.
“Khụ khụ…” Ông nội Tiền ho hai tiếng, hỏi cháu gái, “Báo cáo nói sao?”
“Có một chút nhiễm trùng.” Tiền Đa Đa thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cười với ông nội một cách thoải mái, “Không phải vấn đề gì lớn đâu ạ.”
“Ông đã nói rồi mà. Thân thể ông ông tự biết, trách bà con làm quá lên, hại con lo lắng. Khụ.” Ông nội Tiền nhỏ giọng oán trách hai câu.
Đến phòng khám, bác sĩ xem phim xong kê một đơn thuốc, dặn dò: “Uống thuốc bắc điều trị trước, một tuần sau đến tái khám. Nếu nhiễm trùng không đỡ, có lẽ sau này vẫn phải dùng kháng sinh. Tôi nói rõ với hai người trước nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Thuốc bắc của ông nội trước đây vẫn do Trương Tuyết Lan sắc, bây giờ mẹ không có nhà, Tiền Đa Đa đương nhiên nhận việc về mình.
Sắc thuốc, đưa thuốc, cùng ông bà ăn tối.
Về đến nhà đã chín giờ tối.
Mở cửa, trong nhà tối đen như mực, Triệu Tĩnh Hy không biết đi đâu.
Tiền Đa Đa nghi ngờ, đang định gọi điện thoại hỏi thì giây tiếp theo đã nhận được tin nhắn của bạn thân: 【Tao về lấy hai bộ quần áo, lát nữa về, moah moah】
【Mày gặp dì chưa?】
【Chưa. Cũng không muốn gặp】
Tiền Đa Đa nghẹn lời, im lặng gửi một tin “chú ý an toàn” rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Tắm nước nóng, dòng nước ấm áp cuốn trôi đi hết mệt mỏi.
Thu dọn xong, cô mặc váy ngủ cotton chui vào chăn, chuẩn bị chơi điện thoại một lát rồi ngủ.
Mở vòng bạn bè WeChat, lướt xuống: có bạn bè blogger đăng ảnh phong cảnh ở châu Âu, có đồng nghiệp công ty dự đám cưới gửi lời chúc, có dì hai khoe dâu tây tươi hái ở vườn…
Bỗng nhiên, một bức ảnh đại diện với bầu trời đêm đen hiện ra trong tầm mắt cô.
Ngón tay Tiền Đa Đa khẽ dừng lại.
Ảnh chụp rất tùy ý, không có bố cục đặc biệt, cũng không có bất kỳ ánh sáng nào. Một chai nước màu hồng nhạt bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng nắm lấy, bối cảnh hình như là đường phố nào đó, đèn đường mờ tối, không một bóng người.
Chữ: Vị không tệ
Tiền Đa Đa ngạc nhiên nhướng mày, liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là chai nước dừa hôm qua cô mua cho anh ở 7-Eleven.
Cô vô tình nhấp vào ảnh đại diện.
Vòng bạn bè của Lục Tề Minh rất sạch sẽ, mấy năm gần đây chỉ có một bài đăng này về nước dừa. Giống như bia đá phong hóa giữa sa mạc, mọi cảm xúc đều lắng đọng rất sâu, khiến người ta không thể phát hiện mà cũng khó để nhận ra.
Cũng chính vì vậy, Tiền Đa Đa càng thêm bất ngờ.
Không ngờ anh lại đặc biệt đăng một bài trên vòng bạn bè để khen chai nước này.
Suy nghĩ miên man, ánh mắt cô khẽ chuyển, lại chú ý đến thời gian đăng bài đăng này: 5 giờ 45 phút.
Sớm như vậy? Khó trách trên đường không có một bóng người. Nhưng đồng chí quân giải phóng này tối qua chẳng phải còn tăng ca sao, sao hôm nay trời chưa sáng đã lại chạy ra ngoài?
Thật sự rất bận rất vất vả.
Mang trong lòng sự kính trọng đối với những người làm việc ở tuyến đầu quốc phòng, Tiền Đa Đa tùy tay like cho Lục Tề Minh một cái rồi đi chơi game của mình.
–
Ký Xuyên, tòa nhà văn phòng Viện 793.
Tổ chuyên gia do Lục Tề Minh dẫn đầu hôm nay sáng sớm đã xuất phát từ Nam Thành, đến đơn vị Viện 793 thì đã chiều muộn. Sau khi làm thủ tục nhận phòng ở nhà khách của đơn vị, mọi người tùy tiện ăn chút gì đó rồi bắt đầu mở cuộc hội thảo chuyên đề.
Bận rộn đến tận nửa đêm.
Vương Tư Kỳ cầm một chồng tài liệu bước ra khỏi phòng họp, thấy phía trước không xa có một bóng người cao lớn, quân phục thẳng thớm, dáng người như tranh vẽ, lập tức nhanh chân đuổi theo.
“Đội trưởng Lục!” Vương Tư Kỳ gọi một tiếng, hớn hở nói, “Tôi và kỹ sư trưởng Tưởng định ra ngoài ăn chút đồ nướng, cùng đi không?”
“Không, tôi còn phải làm một thứ.” Lục Tề Minh vỗ vai Vương Tư Kỳ, “Các cậu đi đi.”
“Vậy chúng tôi để lại chút thịt xiên nướng gì đó cho anh mang về nhé?” Vương Tư Kỳ đề nghị.
“Tôi sao cũng được.”
“Được rồi, đi đây.”
Vương Tư Kỳ nói xong rồi thoăn thoắt chạy vào cửa thang máy sắp đóng lại.
Lục Tề Minh một mình trở về nhà khách, bật đèn, tùy tay treo áo khoác quân phục lên mép giường, mở máy tính xách tay quân sự.
Trong lúc máy tính khởi động đang tải bản đồ chiến thuật, anh xem nhóm làm việc WeChat.
Có cán bộ gửi một tài liệu vào nhóm, Lục Tề Minh mở ra liếc mắt, thấy tiêu đề có các chữ “ủng hộ quân đội yêu thương quân nhân”, “bước vào bếp ăn quân đội”, “hoạt động chuyên đề”, anh khẽ nhướng mày.
Chính quyền địa phương hàng năm đều tổ chức một số hoạt động ủng hộ quân đội, liên kết quân đội và địa phương, tăng cường tình cảm quân dân, Lục Tề Minh đối với việc này không hề thấy lạ.
Đều là công tác chính trị do cán bộ làm, không liên quan nhiều đến bộ phận tác chiến thực tế của họ.
Lục Tề Minh đóng tài liệu này lại, liếc mắt vô tình nhìn thấy gì đó. Anh nhấp vào vòng bạn bè.
Phía trên cùng có một thông báo mới: Tiền Đa Đa đã thích nội dung của bạn.
Bản đồ tải xong, ánh sáng xanh lạnh lẽo của sa bàn điện tử chiếu sáng Lục Tề Minh, bên trong lặng lẽ, cuộn trào những đợt sóng âm u mà nóng rực.
Đầu lưỡi vẫn còn nhớ vị ngọt dư của nước dừa, ngón tay có vết chai rất nhẹ nhàng lướt qua dòng thông báo đó.
Ba điều kỷ luật tám điểm chú ý nói gì? Từng điều từng khoản, nhớ rõ ràng như vậy. Yêu cầu anh trang trọng, yêu cầu anh lịch thiệp, yêu cầu anh khắc kỷ phục lễ.
Nhưng tại sao, bây giờ anh lại như trúng tà.
Biết rõ Tiền Đa Đa không có cảm giác gì với mình, nhưng vẫn mặt dày mày dạn không muốn buông tay.
Học từ lóng trên mạng, học chia sẻ trạng thái, học tất cả những kỹ năng có thể cùng tần số với cô…
Một lát sau, Lục Tề Minh tự châm một điếu thuốc, nhắm mắt day day mi tâm.
Thèm muốn một cô gái là cảm giác như thế này sao?
Mỗi giây mỗi phút, ánh mắt không nỡ rời xa cô một tấc. Lý trí dần chìm vào quên lãng còn sự tỉnh táo thì hóa thành si mê.