Trên xe dịch vụ.
Nhìn avatar bầu trời đêm đen gửi đến icon [Cười] thân thiện, Tiền Đa Đa khẽ nhướn mày rồi tùy tay thoát khỏi khung chat.
Mở vòng bạn bè ra xem.
Đập vào mắt dòng trạng thái đầu tiên được gửi đi một phút trước. Chín bức ảnh đồ ăn: sườn chua ngọt, măng tây sốt cay, bò bít tết salad… Mỗi món đều được chỉnh màu, thêm filter bắt mắt.
Tiền Đa Đa khẽ nhướn mày, cho rằng là một đồng nghiệp hoặc bạn học nào đó cũng thích tự làm đồ ăn ngon, ngón tay lướt qua bài đăng rồi tiếp tục xem xuống dưới.
Hai giây sau mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lại kéo màn hình xuống vuốt vuốt xem lại.
Nhìn kỹ lại avatar người đăng bài là một chú chó trắng vẫy đuôi vui vẻ tên hiển thị: Triệu Tĩnh Hy.
Tiền Đa Đa: “…”
Tiền Đa Đa bị kinh ngạc, sững người vài giây để lại bình luận dưới bài đăng này: 【?】
Triệu Tĩnh Hy trả lời ngay: 【Hihi】
Tiền Đa Đa cau mày. Sợ bạn chung thấy bình luận nhạy cảm, cô nhanh chóng chuyển sang tin nhắn riêng.
Tiền Đa Đa: 【Mấy món ăn trên vòng bạn bè của mày là ai làm đấy?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Đoán xem~】
Tiền Đa Đa trợn tròn mắt, đầu ngón tay gõ chữ hơi run: 【Trời ạ. Mày thật sự đưa anh chàng ca sĩ nhạc pop kia về nhà rồi à?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Không phải mày bảo tao tìm một anh bảo mẫu biết nấu ăn sao?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Em trai hát nhạc folk tay nghề không tệ, nấu ăn ngon lắm】
Tiền Đa Đa: 【…Trông thì cũng không tệ thật.】
Tiền Đa Đa: 【Vậy coi như hai người chính thức bắt đầu sống chung rồi à?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Coi như vậy đi.】
Triệu Tĩnh Hy: 【Buồn ngủ chết mất.】
Tiền Đa Đa: 【Sao giữa trưa lại buồn ngủ thế. Hôm nay mày cũng dậy sớm lắm à?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Tại em trai kia sung sức quá. Tối qua đánh vật từ 12h đến 3h sáng, tờ mờ sáng lại kéo tao làm thêm hai hiệp nữa. Lưng tao đau rã rời rồi】
Tiền Đa Đa: 【…】
Triệu Tĩnh Hy: 【Thôi tao ngủ bù chút, lát chiều còn phải đến phim trường】
Tiền Đa Đa: 【Ừ được, vậy mày ngủ thêm chút nữa đi】
Gửi xong mặt Tiền Đa Đa nóng bừng nhìn chằm chằm đoạn “em trai kia sung sức quá” của Triệu Tĩnh Hy, xem đi xem lại mấy lần, do dự mãi vẫn không nhịn được thêm một câu nhắc nhở: 【Hai người chơi thì chơi nhưng nhớ dùng biện pháp an toàn nhé】
Triệu Tĩnh Hy: 【Ha ha ha mày sợ tao gây ra án mạng à?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Yên tâm đi chị em, tao nhiều kinh nghiệm hơn mày, tao biết chừng mực mà】
Tiền Đa Đa: 【Ừ ừ.】
Vài giây sau bạn tốt ở đầu dây bên kia lại gửi đến một đường link bài hát.
Triệu Tĩnh Hy: 【Tuy mày không thích nhạc folk nhưng tao vẫn muốn mày nghe thử!】
Triệu Tĩnh Hy: 【Giọng em trai này hay cực, chất giọng khàn hợp với nhạc folk 100 điểm. Chị Tiền mau thưởng thức đi!!!】
Tiền Đa Đa mím môi cười, im lặng vài giây mới trả lời: 【Tao vẫn thích vẻ ngông cuồng bất trị của mày hơn】
Triệu Tĩnh Hy: 【Xí】
Triệu Tĩnh Hy: 【Đàn ông là gia vị quan trọng của cuộc sống, vui vẻ tinh thần, khỏe mạnh sống lâu. Mày chưa thử nên mày không hiểu】
Tiền Đa Đa hơi nhướn mày trả lời: 【Tao nhớ không nhầm người yêu cũ năm ngoái của mày là một quản lý cấp cao của công ty niêm yết. Phong độ lịch lãm, sự nghiệp thành đạt, sao mày chưa từng nói anh ta có thể “vui vẻ tinh thần, khỏe mạnh sống lâu”?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Cái đó.. à thôi đi, ba mươi lăm tuổi rồi. Có nghiên cứu chỉ ra rằng đàn ông qua hai mươi lăm tuổi chất lượng tinh trùng bắt đầu giảm, một số trường hợp còn mắc chứng rối loạn cương dương. “Gia vị tuyệt vời” mà tao nói đặc biệt chỉ những chàng trai trẻ tuổi xuân xanh.】
Tiền Đa Đa: 【…】
Triệu Tĩnh Hy: 【Thật là, rõ ràng bảo đi ngủ bù sao lại nói chuyện với mày rồi?】
Triệu Tĩnh Hy: 【Lần này ngủ thật đây. Tạm biệt.jpg】
Tắt màn hình điện thoại.
Tắt màn hình, lòng bàn tay Tiền Đa Đa đẫm mồ hôi, hai má đỏ rực. Cô áp mặt vào mặt lưng kim loại mát lạnh của điện thoại để hạ nhiệt.
Đàn ông qua hai mươi lăm tuổi bắt đầu không được nữa?
Không biết Tĩnh Hy xem được báo cáo nghiên cứu ở đâu, có đáng tin hay không.
Nếu thật là như vậy thì… Lục Tề Minh chẳng lẽ cũng không được nữa sao?
Tiền Đa Đa suy nghĩ lung tung một hồi. Nghĩ đến ba chữ “Lục Tề Minh” trong đầu cô liền hiện ra một đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo nhìn cô với ánh mắt của một con thú khi bước vào trạng thái săn mồi, bình tĩnh ẩn mình chờ đợi cho con mồi một đòn chí mạng.
Chỉ trong vài giây, Tiền Đa Đa bị dọa sợ, giật mình tỉnh táo lại, mặt đỏ tai nóng.
Nghĩ lung tung cái gì vậy?
Lục Tề Minh có được hay không thì liên quan gì đến cô chứ!
*
Đường xá không thuận lợi khiến đường tắc nghiêm trọng, Tiền Đa Đa về đến gần khu Thạch Thủy đã hơn mười một giờ.
Thời gian mở cửa căn tin quân đội cố định từ mười hai giờ đến mười hai giờ năm mươi buổi trưa và từ sáu giờ đến sáu giờ năm mươi buổi chiều.
Lúc này toàn bộ nhân viên trong doanh trại vẫn đang làm việc.
Đi đến gần thao trường bắn, từ xa đã nghe tiếng súng trường đặc trưng, ngắt quãng đều đặn. Các xạ thủ nằm phục sau công sự, hơi thở tạo làn sương trước ống ngắm.
Đột nhiên mấy xạ thủ đồng loạt bóp cò.
Dưới lực bóp cò đều đặn, những viên đạn 7.62mm xoáy lộn xé toạc không khí.
Mục tiêu hình người cách xa mấy trăm mét đổ xuống để lại mấy vết đạn cháy đen.
Tiếng súng rung màng nhĩ khiến lòng người run rẩy từng hồi.
Tiền Đa Đa dù sao cũng là người ngoài. Trước khi vào doanh trại này cô chưa từng nghe tiếng súng, chưa từng thấy súng thật, thậm chí cả phim hành động bắn súng có chút máu me cũng ít xem.
Đột nhiên đặt mình vào môi trường như vậy khó tránh khỏi không thoải mái.
Tiền Đa Đa cúi đầu vô thức, nhanh chân bước đi, không dám dừng lại quá lâu ở bên ngoài thao trường bắn.
Qua khu huấn luyện chiến thuật, các chiến sĩ đang bò trong bùn. Đến tòa nhà văn phòng, mấy sĩ quan trẻ mặc quân phục đi vội qua, bàn luận về phương án trinh sát sắp báo cáo lên cấp trên.
Mọi người đều rất bận rộn tận trung với nhiệm vụ phát huy năng lực ở vị trí của mình.
Khiến Tiền Đa Đa – một nhân viên dân sự – cảm thấy mình như kẻ vô công rồi nghề.
Cô xấu hổ.
Ngượng ngùng, cô đổi hướng về phía nhà ăn thay vì ký túc xá.
Công việc phân nhóm đã hoàn thành, bếp sau doanh trại rộng rãi sáng sủa cũng bị chia làm hai như hai chiến tuyến riêng biệt.
Tiền Đa Đa bước vào căn tin thấy ngoài mấy bóng người mặc quân phục rằn ri còn có blogger Đại Khoan ở bên trong.
Anh ta đeo một chiếc tạp dề rằn ri nửa người, đang thuần thục xào nấu trên bếp.
Tiền Đa Đa thấy vậy nghĩ đến các đồng chí trong tổ hậu cần đều đang chiến đấu trong bếp sau, mình thì cả buổi sáng không thấy bóng dáng, trong lòng càng thêm áy náy.
Vội vàng xắn tay áo lên, đi qua giúp đỡ cười hỏi: “Thầy Đại Khoan đang làm món gì vậy ạ?”
“Ôi, cô Tiền về rồi à.” Đại Khoan tranh thủ liếc nhìn Tiền Đa Đa cười đáp: “Tùy tiện làm cho anh em món đậu phụ cắt sợi, không biết mọi người có ăn quen không.”
Tiền Đa Đa: “Thầy Đại Khoan khiêm tốn quá, thầy là đầu bếp hạng nhất được nhà nước chứng nhận đấy ạ.”
“Hầy, một cái chứng chỉ có ích gì. Đánh giá của đồng đội mới quý.” Đại Khoan vừa nói vừa dùng muôi múc nước dùng nóng trong nồi, cổ tay dùng lực đều đặn rưới đều lên đĩa lớn đậu phụ sợi Dương Châu, miệng không quên khen Tiền Đa Đa: “Lần trước cô Tiền trộn món gà xé tay được mọi người khen nức nở, tôi phải học hỏi cô Tiền mới được.”
“Hai người đều là cao thủ, đừng có mà tung hô nhau ở đây.” Thôi Dục Vinh múc món thịt viên sốt tương vừa ra lò vào đĩa sắt lớn đựng thức ăn, đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì quay đầu nhìn Tiền Đa Đa lo lắng hỏi: “À đúng rồi cô Tiền, sáng nay cô nói người nhà cô vào viện, giờ chắc không sao rồi chứ?”
“Vấn đề nhỏ, cảm ơn anh quan tâm.” Tiền Đa Đa áy náy: “Vì chuyện riêng mà lỡ mất cả buổi sáng không giúp được gì, thật ngại quá.”
“Có gì mà ngại.” Tiêu Hoành Hoa bưng một chậu rau thơm vừa rửa sạch bước vào nói: “Cô Tiền, cô nói thế khách sáo quá, tổ hậu cần của chúng ta không phải bộ phận cốt lõi nhưng có một điểm đặc biệt tốt đó là cả tổ chúng ta đều đồng lòng một nhà. Với người nhà mình cô ngại gì chứ.”
“Ừ, đồng chí Tiểu Hồng Hoa nói đúng đấy.” Thôi Dục Vinh nghiêm túc giơ ngón tay cái lên: “Có vẻ ra dáng người lớn rồi đấy.”
Mặt Tiêu Hoành Hoa đỏ bừng trừng mắt: “Tổ trưởng, năm nay tôi mười chín tuổi, lớn tướng rồi! Đàn ông đích thực! Trai thẳng chính hiệu!”
Khiến mọi người cười ha hả.
Tiền Đa Đa bị bầu không khí hòa thuận này lây nhiễm, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, đi qua cùng Văn Hạo múc cơm.
Vừa múc vừa ngước mắt nhìn về phía tòa nhà văn phòng ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lát khẽ nói: “Vừa nãy đi qua thao trường bắn thấy có xạ thủ đang bắn súng. Các anh ngày nào cũng có những buổi huấn luyện này sao?”
“Mỗi ngày chương trình huấn luyện khác nhau.” Văn Hạo cười đáp lời cô: “Cô Tiền, vừa nãy cô thấy chắc là đội bắn tỉa số 3. Đội đó chiều nay phải kiểm tra, đội trưởng Lục làm giám khảo, không luyện không được đâu.”
Tiền Đa Đa khó hiểu: “Đội trưởng Lục làm giám khảo thì sao?”
Lời vừa dứt Văn Hạo liếc nhìn xung quanh rồi mới hạ thấp giọng nói: “Cô không biết đội trưởng Lục nghiêm lắm, vạch tiêu chuẩn cũng đặt cao nữa. Mỗi lần kiểm tra lính bắn tỉa đều sợ gặp đội trưởng Lục nhất.”
Nói đến đây Văn Hạo dừng lại nửa giây thở dài thườn thượt: “Đội trưởng Lục nhà ta là xạ thủ thần thoại cấp truyền thuyết trăm phát trăm trúng, không trượt phát nào.”
Tiền Đa Đa nửa tin nửa ngờ: “Xạ thủ thần thoại?”
“Tôi lừa cô làm gì.” Văn Hạo trầm giọng vẻ mặt càng thêm thần bí: “Hồi tôi mới vào đã nghe rất nhiều chuyện về đội trưởng Lục rồi. Cô Tiền có biết ‘bắn tỉa bất đối xứng’ không?”
Tiền Đa Đa lắc đầu ngơ ngác.
“Sáu năm trước, đài CCTV có đưa tin, giờ vẫn còn tìm được trên mạng. Nói về một xạ thủ quân đội bắn hạ một tên khủng bố từ cự ly 3420 mét bằng súng trường TAC-50, viên đạn bay mất 9,99 giây vẫn trúng đích chuẩn xác.” Văn Hạo nói: “Xạ thủ trong bản tin đó chính là đội trưởng Lục.”
Nghe xong lời Văn Hạo, Tiền Đa Đa không khỏi mở to mắt, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Lục Tề Minh vậy mà lợi hại đến vậy sao?
*
Khoảng mười một giờ rưỡi, tất cả món ăn đều đã xong, thơm nức mũi.
Tiền Đa Đa và các nhân viên căn tin cùng nhau bận trước bận sau bưng thức ăn ra khỏi bếp rồi đặt lên quầy tự phục vụ.
Mãi mới xong công việc chuẩn bị trước bữa ăn, cô lau mồ hôi mỏng trên trán, móc điện thoại ra.
Vào giao diện WeChat gửi một tin nhắn mới cho avatar bầu trời đêm đen tuyền.
Tiền Đa Đa: 【Đội trưởng Lục, tôi đang ở căn tin rồi. Anh về doanh trại chưa?】
Khoảng một phút sau, phản hồi của đối phương hiện ra.
Lục Tề Minh: 【Vừa đến, tắc đường】
Tiền Đa Đa chớp mắt đáp: 【Lúc nãy tôi về cũng tắc lắm…】
Tiền Đa Đa: 【Vậy bây giờ anh đang ở đâu?】
Lục Tề Minh: 【Ký túc xá. Tôi thay quần áo rồi qua】
Nhà ở cán bộ, phòng 408.
Trả lời tin nhắn này xong, Lục Tề Minh ném điện thoại lên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Xong xuôi anh nhấn nút xả nước.
Van cấp thoát nước của bồn cầu xổm không phải chất liệu cách âm, xả nước như lũ quét ầm ầm ồn ào chói tai.
Lục Tề Minh vặn vẹo cổ, hai tay nắm vạt áo kéo lên, tùy tay cởi áo len và á.o l.ót trên người ra.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, cơ thể săn chắc hiện rõ trong gương. Khi xoay người, cơ lưng xòe ra như cánh quạt, từng thớ cơ như đang thở.
Anh quay đầu nhìn vết sẹo sau gáy trong gương.
Vết thương do đạn bắn như một huân chương lặng lẽ treo lơ lửng.
Lúc vết thương đóng vảy, quân y từng đề nghị nói diện tích vết sẹo này không lớn, so với vết dao quá dài trên cổ tay anh mà nói thì vết sẹo do đạn bắn này có thể xử lý được.
Kiên trì bôi thuốc, dán thuốc thời gian dài có thể làm mờ đi đáng kể.
Lúc đó, Lục Tề Minh không để ý.
Người đàn ông hành quân mỗi vết thương trên người đều có câu chuyện. Hơn nữa anh tự thấy mình là một gã đàn ông thô kệch lại không tham gia cuộc thi sắc đẹp, có để lại sẹo hay không không quan trọng.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của Lục Tề Minh đã thay đổi.
Tối qua Tiền Đa Đa chú ý đến vết sẹo do đạn bắn ở gáy anh, tò mò hỏi nguồn gốc của nó.
Khoảnh khắc đó anh nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đôi mắt trong veo sáng ngời của cô.
Kính phục, tiếc nuối, thương xót… còn có một chút sợ hãi khó nắm bắt.
Sợ hãi? Đương nhiên là hiểu được.
Cô gái nào chẳng sợ những vết sẹo xấu xí, cô gái nào chẳng sợ những người đàn ông đầy vết thương.
Lục Tề Minh khẽ nhíu mày.
Cô không thích vết thương này.
Đã nhiều năm rồi, không biết bây giờ dùng thuốc còn kịp không. Lần sau phải đặt lịch khám da liễu xem sao…
Lục Tề Minh nhìn vào gương ngẩn người vài giây rồi tắt đèn, đi ra lấy quân phục trong tủ quần áo mặc vào.
Cài xong khuy măng sét và khuy cổ áo, anh chỉnh lại cổ áo rồi liếc nhìn điện thoại trên bàn mới thấy WeChat lại có thêm hai tin nhắn mới.
Đến từ avatar cô bé cưỡi lợn con.
【Vâng.】
【Vậy tôi đợi anh ở cổng căn tin nhé?】
Dưới hàng mi rũ xuống, ánh mắt Lục Tề Minh bất giác dịu đi vài phần trả lời cô: 【Đến rồi】
*
Khi Lục Tề Minh đến căn tin, thấy Tiền Đa Đa đang đứng trên bậc thang thứ ba ở cửa nói chuyện với một trung úy trẻ tuổi. Nụ cười dịu dàng của cô còn ấm áp hơn ánh nắng hôm nay.
Đồng nghiệp trẻ tuổi này Lục Tề Minh có ấn tượng.
An Chí Thành là một sinh viên cao học xuất sắc tốt nghiệp Học viện Ngôn ngữ Quân sự mới ra trường chưa đầy hai năm, hiện đang ở một bộ phận khác chuyên về giải mã và phá mã. Thời còn đi học từng tham gia một cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn đạt được một bằng khen hạng ba, lý lịch khá tốt.
Lúc này An Chí Thành mỉm cười nói gì đó với Tiền Đa Đa, cô kiên nhẫn dịu dàng lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Trai tài gái sắc, tuổi trẻ tươi đẹp, khí chất bừng bừng, lộ ra một sự hài hòa chói mắt.
Lục Tề Minh khẽ nhướn mày.
Bình thường anh không giao du nhiều với An Chí Thành, thỉnh thoảng cùng nhau đá bóng, chạy bộ, gặp mặt khách khí.
Trước đây thật sự không phát hiện ra.
Thằng nhóc này vậy mà lại khó ưa đến vậy.
Đúng lúc này lại có mấy đồng nghiệp từ hướng tòa nhà văn phòng đi tới.
Thấy Lục Tề Minh, họ vui vẻ chào hỏi: “Đội trưởng Lục, nghe nói chiều nay anh canh gác buổi kiểm tra bắn tỉa sao?”
“Là tôi.” Lục Tề Minh lạnh nhạt nói.
Đồng nghiệp trêu chọc: “Khổ thân mấy cậu lính nhỏ, lại sắp bị hành rồi.”
Đoạn đối thoại này lọt vào tai Tiền Đa Đa ở cổng căn tin, sắc mặt hơi ngưng trọng vô thức quay đầu lại. Vừa quay đầu, ánh mắt xuyên qua khoảng cách mấy mét vừa hay chạm phải một đôi mắt đen trầm.
Người đàn ông dựa vào bóng cây ngô đồng, cổ tay áo quân phục hơi xắn lên lộ ra nửa cánh tay gầy gò rắn chắc, thân hình gọn gàng, dáng đứng tùy ý.
Anh không biết đã đến từ bao giờ. Im lặng nhìn cô, ánh mắt tạo thành một áp lực vô hình trong không khí xung quanh khiến Tiền Đa Đa có chút bối rối.
Như thể vừa làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Kỳ lạ.
Mình bối rối cái gì chứ?
Chỉ là nói chuyện bình thường với người ta thôi, cũng không phải chuyện gì xấu mà… Tiền Đa Đa nghĩ lung tung trong đầu.
Bên cạnh nhận thấy sự thay đổi nhỏ trên vẻ mặt Tiền Đa Đa, nụ cười trên mặt An Chí Thành cũng tắt lịm, vài phần thăm dò khẽ gọi: “Cô Tiền?”
“Ừ.” Tiền Đa Đa hoàn hồn nhìn An Chí Thành, mỉm cười lịch sự: “Anh An cái đó… Tôi chuẩn bị đi ăn cơm, việc bên truyền thông thì lần sau chúng ta có cơ hội nói tiếp, anh thấy được không?”
An Chí Thành hỏi: “Cô Tiền ăn cơm ở căn tin sao?”
Tiền Đa Đa gật đầu: “Vâng.”
“Tôi cũng ăn cơm ở căn tin.” An Chí Thành nói chuyện rất hăng say, nhiệt tình không giảm: “Vậy thế này, hai chúng ta lấy cơm rồi ngồi ăn cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”
Tiền Đa Đa nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được thôi…”
Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân thong thả lười biếng vang lên sát bên tai cô.
Tiền Đa Đa người hơi cứng lại, nghiêng đầu nhìn Lục Tề Minh đã bước những bước dài đi tới, đứng trước mặt cô và An Chí Thành.
“Để cô Tiền đợi lâu rồi.” Lục Tề Minh cúi mắt nhìn Tiền Đa Đa, giọng điệu bình tĩnh: “Vào thôi.”
Nghe thấy lời này, An Chí Thành vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, cả người ngẩn ra.
An Chí Thành quay đầu sang trái nhìn cô blogger xinh đẹp như hoa, quay sang phải nhìn đội trưởng đội đặc nhiệm lạnh lùng trầm tĩnh rồi nói: “Cô Tiền, hóa ra cô đứng ở cổng căn tin là đợi đội trưởng Lục sao?”
Tiền Đa Đa mấp máy môi định trả lời.
Lục Tề Minh ở bên cạnh lại nhanh hơn cô một bước lên tiếng: “Đúng vậy, cô Tiền đang đợi tôi.” Cuối cùng hơi dừng lại liếc An Chí Thành một cái: “Cậu tưởng cô ấy đứng đây làm gì?”
“…” An Chí Thành nghẹn họng không nói được gì.
Tiền Đa Đa ở bên cạnh thấy An Chí Thành hơi lúng túng, vội cười hòa giải: “Anh An, nếu anh muốn tìm hiểu thông tin về truyền thông tự thân thì sau này tôi có thể gửi cho anh một số tài liệu. Dù sao cũng đã kết bạn WeChat rồi, sau này chúng ta liên lạc qua WeChat cũng được.”
“Được.” An Chí Thành cảm kích cười với Tiền Đa Đa: “Cảm ơn cô Tiền nhé.”
“Không có gì.”
“Vậy… đội trưởng Lục, tôi đi trước đây. Hai người cứ từ từ ăn.” An Chí Thành nhận ra đội trưởng nhà mình hôm nay trạng thái không đúng, liền chào một tiếng rồi chuồn mất.
Vừa vào cửa căn tin gặp một đồng nghiệp thân thiết lập tức ghé lại hạ giọng lẩm bẩm: “Cậu mau nghĩ giúp tôi xem hôm nay tôi phạm phải chuyện gì mà đội trưởng Lục nhìn tôi như muốn đâm tôi vậy…”
Lúc này ở cổng căn tin người ra vào tấp nập.
Tiền Đa Đa không muốn gây chú ý, đợi An Chí Thành đi rồi vội hạ thấp giọng nói với Lục Tề Minh: “Đi ăn cơm thôi đội trưởng Lục.”
Lục Tề Minh nhìn cô mấy giây không nói một lời, chỉ khẽ hất cằm ý bảo “phụ nữ ưu tiên”.
Tiền Đa Đa quay người đi, Lục Tề Minh bước theo sau.
“Bíp—bíp—”
Quẹt thẻ hai lần xong, Tiền Đa Đa cất thẻ ăn vào túi áo, vừa cầm khay vừa khẽ nói với Lục Tề Minh: “Thẻ tôi đã quẹt giúp anh rồi. Lát nữa anh có thể lấy nhiều một chút, anh nên lấy nhiều đậu phụ cắt sợi, món đó ngon đấy.”
Ánh mắt Lục Tề Minh vẽ phác đường nét khuôn mặt xinh đẹp của cô, khẽ nhướn mày: “Cô làm?”
“Không phải.” Tiền Đa Đa nói: “Món này là thầy Đại Khoan làm. Nguyên liệu chính là đậu phụ khô Dương Châu, nguyên liệu phụ có gừng thái, sợi tôm khô, chắc là ngon lắm.”
Xếp hàng lấy cơm xong liếc nhìn xung quanh chỉ còn một vài chỗ ngồi ở phía trong căn tin, không thấy mấy gương mặt quen thuộc của tổ hậu cần.
Tiền Đa Đa tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa trưa hôm nay.
Chưa ăn được hai miếng chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” nhẹ, trên bàn xuất hiện thêm một khay cơm tiêu chuẩn nữa. Bàn tay cầm mép khay sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng.
“…” Tiền Đa Đa ngẩn người ngạc nhiên ngước mắt lên.
Lục Tề Minh khẽ cụp mắt bình tĩnh nhìn cô: “Đối diện cô có ai không?”
Tiền Đa Đa lắc đầu ngơ ngác.
Lục Tề Minh thấy vậy tự mình cúi người ngồi xuống rồi bắt đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc từ bốn phương tám hướng đổ dồn về.
Nhưng anh không để ý, Tiền Đa Đa lại cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy.
Cô xấu hổ, mặt đỏ bừng khẽ hỏi: “Anh ngồi đây làm gì vậy?”
Lục Tề Minh: “Ăn cơm.”
Tiền Đa Đa: “…”
“Ý tôi là rõ ràng còn những chỗ trống khác, tại sao anh lại ngồi đây?” Tiền Đa Đa hạ giọng hơn nữa: Đồng nghiệp các phòng ban đều ở đây, anh không sợ người ta bàn tán sao?”
Giọng Lục Tề Minh vẫn bình thường, vừa ăn cơm vừa không thèm ngước mắt lên: “Họ không rảnh như vậy.”
Tiền Đa Đa cạn lời.
Nghĩ thầm: Đây là đơn vị của anh ấy, anh ấy không sao thì cô – một người chỉ ở lại một tháng càng không cần để ý gì.
Suy nghĩ xong, Tiền Đa Đa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trấn tĩnh lại rồi tiếp tục ăn món đậu hũ sợi trong bát.
Đúng lúc này Lục Tề Minh ngồi đối diện lại bất ngờ lên tiếng hỏi không chút cảm xúc: “Vừa nãy cô và An Chí Thành nói chuyện gì thế?”
Tiền Đa Đa ngẩn người nửa giây mới phản ứng lại cười nói: “À. Em gái An Chí Thành năm nay tốt nghiệp đại học, hứng thú với ngành truyền thông tự thân nên muốn tìm hiểu cách bắt đầu. Anh ấy hỏi tôi, tiện thể tôi nói chuyện với anh ấy vài câu.”
Lục Tề Minh khựng lại động tác, ngước mắt nhìn cô.
“Thêm bạn WeChat cũng là tiện thể?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Ừ.” Tiền Đa Đa gật đầu: “Công ty chúng tôi trước đây có một số tài liệu đào tạo nội bộ rất hữu ích. Đến lúc đó tôi sẽ gửi cho anh ấy qua WeChat.”
Lục Tề Minh: “Tại sao gọi An Chí Thành là anh?”
Tiền Đa Đa nghẹn họng, trợn mắt, hạ giọng phản bác vô cùng nghiêm túc: “Tôi nghe Tiêu Hoành Hoa và Văn Hạo gọi anh ấy như vậy nên tôi cũng gọi theo. Hơn nữa không phải ‘anh trai’ mà là ‘anh An’. Cách xưng hô thế này vừa giúp rút ngắn khoảng cách lại thể hiện sự thân thiết và tôn trọng hơn.”
Vẻ mặt anh nhàn nhạt: “Vậy sao cô không gọi tôi như vậy?”
“…” Phụt.