Lục Tề Minh vừa dứt lời, Tiền Đa Đa khựng lại, mất mấy giây mới kịp tỉnh táo đáp: “Anh là đội trưởng mà, mọi người đều gọi anh là ‘Đội trưởng Lục’.”
Ánh mắt Lục Tề Minh chăm chú nhìn cô, giọng bình thản: “Cũng có người không gọi thế.”
Tiền Đa Đa có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày: “Vậy ý anh là tôi cũng nên dùng chữ ‘anh’ để gọi anh?”
Lục Tề Minh không nói.
Tiền Đa Đa lại hỏi: “Vậy anh muốn tôi gọi anh là ‘anh Lục’ hay là ‘anh Minh’?”
Lục Tề Minh khẽ mím môi vẫn không nói gì.
Anh biết rõ điều mình khó chịu không nằm ở cách cô gọi mình là “đội trưởng Lục” hay “anh Minh”.
Sự bực dọc này đơn giản vì cô tỏ ra thân thiết với người khác hơn cả anh.
Trong môi trường quân ngũ khép kín này, bước ra khỏi doanh trại giống như một giọt mực rơi vào bức tranh sặc sỡ, lập tức trở nên lạc lõng, chỗ nào cũng lộ ra sự không hài hòa.
Khi đối diện với Tiền Đa Đa như đóa hồng đầy màu sắc, anh luôn cảm thấy một sự gò bó từ trong ra ngoài.
Gốc rễ Lục Tề Minh thuộc về nơi khói lửa mịt mù trên chiến trường.
Cánh cổng điện tử ở cổng doanh trại vừa nâng lên vừa hạ xuống liền vẽ ra hai thế giới, bên ngoài là màu sắc thuộc về cô, bên trong là đen trắng thuộc về anh.
Cho nên khi biết Tiền Đa Đa sẽ ở trong doanh trại một tháng, tâm trạng Lục Tề Minh rất tốt.
Đây là cơ hội để anh cho cô thấy những ưu điểm ngoài vẻ cổ hủ, ít nói của mình.
Tống Thanh Phong từng chê anh xảo quyệt, lòng dạ Tư Mã Chiêu, mượn danh Tiếu Tư lệnh dụ cô đi xem bóng rổ, ý đồ quá rõ ràng như công trống khoe mẽ.
Lục Tề Minh rất thản nhiên.
Thể hiện ưu điểm với cô gái mình thích, thu hút sự chú ý của cô ấy quang minh chính đại nên không cần phải cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận điều đó.
Lục Tề Minh nhìn ra được Tiền Đa Đa vừa đến doanh trại thì môi trường, con người, thậm chí cả tiếng còi báo thức vang lên đúng giờ mỗi ngày khi trời chưa sáng đều khiến cô không quen. Vì vậy đối với anh – người “quen” duy nhất này, cô thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn và một chút ỷ lại khó nhận ra.
Rõ ràng mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp từng bước một.
Nhưng cho đến vừa nãy nhìn thấy cảnh cô và An Chí Thành cười nói vui vẻ ở cổng căn tin, Lục Tề Minh mới nhận ra mình đã bỏ qua một điểm cực kỳ quan trọng.
Cô quá xinh đẹp và rực rỡ.
Giữa rừng đàn ông quân đội, sắc xuân ấy làm sao không thu hút ánh nhìn?
Anh cẩn trọng giữ khoảng cách vì sợ làm cô sợ hãi, giữ gìn quy tắc lễ nghĩa, không dám vượt quá nửa bước giới hạn bạn bè.
Nhìn lại những tên nhóc hỗn láo kia vậy mà vừa lên đã tìm lý do nói chuyện phiếm với Tiền Đa Đa, vừa thêm bạn WeChat, vừa yên tâm thoải mái để Tiền Đa Đa gọi mình là “anh”.
Trớ trêu cô gái này lại đơn thuần nhiệt tình, đôi mắt to tròn đầy vẻ trong sáng căn bản không nhìn ra những tên nhóc kia đang tính toán gì…
Thái dương đột nhiên nhói lên một trận.
Lục Tề Minh hoàn hồn từ dòng suy nghĩ, ngón tay day day mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu.
Một lát sau ép buộc mình dời ánh mắt đang nhìn khuôn mặt cô gái sang chỗ khác.
Bên cạnh.
Tiền Đa Đa quan sát động thái của anh, lo lắng hỏi khẽ: “Đội trưởng Lục, anh không khỏe sao?”
“Tối qua ngủ không ngon.” Lục Tề Minh nhạt giọng đáp một câu “Không sao.”
Hạ cánh tay đang xoa trán xuống rồi cầm đũa tiếp tục ăn cơm trong bát.
Tiền Đa Đa nghe vậy đành quay người lại im lặng ăn.
Có phải là ảo giác không?
Cảm thấy anh ấy dường như hơi không vui.
Nghĩ thầm trong lòng, cô gắp một cọng rau xanh bỏ vào miệng chậm rãi nhai.
Thấy người đàn ông bên cạnh chỉ im lặng ăn cơm không nói chuyện với mình nữa, Tiền Đa Đa cũng không nghĩ nhiều, tùy tay bật sáng màn hình điện thoại lướt Weibo.
Bảng giải trí tràn ngập đủ loại tin đồn của minh tinh.
Ngôi sao hạng A nào đó bị lộ chuyện kết hôn bí mật sinh con, diễn viên trẻ nào đó bị lộ chuyện hẹn hò riêng với fan, lật đi lật lại mấy chuyện đó xem nhiều rồi cảm thấy chẳng có gì thú vị.
Tiền Đa Đa thấy chán lại thoát khỏi bảng giải trí rồi chuyển sang trang chủ.
Tùy tiện lướt xem đột nhiên thấy tiêu đề vị trí thứ sáu trên bảng tổng hợp: #Video đáng yêu về tên lửa Đông Phong#
Tiền Đa Đa bị tiêu đề này thu hút, nhướn mày bấm vào.
Trang đầu chủ đề là một video được tài khoản marketing đăng lại nội dung video là một phần tư liệu hình ảnh về vụ thử nghiệm tên lửa Đông Phong kèm theo một bài hát tự sáng tác giai điệu vui vẻ đầy thú vị: “Tôi là bé Đông Phong nơi nào cần tôi, tôi bay đến đó, đồng bào gọi tôi ‘Đông Phong bốn mươi mốt’ kẻ thù gọi tôi lưỡi hái tử thần, tính tôi rất nóng nảy, ngoài mẹ ra không ai quản giáo được tôi, Vạn Lý Trường Thành hùng quan hiểm trở, Ngũ Nhạc uy nghi sóng biển cuồn cuộn, tôi muốn nở rộ rực rỡ, tôi muốn dùng pháo hoa rực rỡ để nói lên với mẹ, ý chí Trung Quốc biển cả bao la…”
Tiền Đa Đa cong khóe môi, ngón tay khẽ động bấm thích cho cư dân mạng tài năng.
Bấm xong cô chớp mắt, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến truyền thuyết “xạ thủ thần thoại” mà mình vừa nghe Văn Hạo kể không lâu trước đó.
Tách. Màn hình tắt.
Tiền Đa Đa đặt điện thoại xuống, liếc mắt sang bên cạnh mang theo vẻ dò xét và tò mò.
Nhân vật chính của truyền thuyết vẫn cúi đầu ăn cơm, má phồng lên phồng xuống vì nhai thức ăn, khuôn mặt tuấn tú, thần thái tự nhiên.
Một lát sau.
Tiền Đa Đa không nhịn được lòng hiếu kỳ trào dâng, hắng giọng khẽ nói: “Đội trưởng Lục.”
“Ừ.” Lục Tề Minh không ngước mắt lên mà chỉ đáp một tiếng.
“Vừa nãy nghe đồng nghiệp anh nói chiều nay có một đội bắn tỉa phải kiểm tra mà anh là giám khảo nhỉ?” Tiền Đa Đa hỏi.
“Ừ.”
Tiền Đa Đa nghe vậy khựng lại một chút rồi thử dò hỏi tiếp: “Anh có thể làm giám khảo vậy chắc là anh bắn súng giỏi lắm nhỉ?”
Lục Tề Minh bình tĩnh nói: “Tạm được.”
Tiền Đa Đa vốn định hỏi thẳng anh có phải bắn súng giỏi đến mức lên cả bản tin CCTV không, vừa định mở miệng nhưng nghĩ đến điều gì đó lại im lặng.
Đồng chí Văn Hạo và Lục Tề Minh dù sao cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, nếu bị người này biết Văn Hạo sau lưng bàn tán về anh có lẽ ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Văn Hạo trong lòng cấp trên.
Tiền Đa Đa suy nghĩ, quyết định đổi một cách nói vòng vo hơn: “Nói như vậy đội trưởng Lục xuất thân là xạ thủ à?”
“Không hẳn.” Lục Tề Minh lấy khăn giấy lau miệng, giọng điệu vẫn bình thường: “Tôi học ở trường chuyên ngành tổng hợp, thiên về thực chiến, bắn tỉa chỉ là một môn huấn luyện cơ bản nhất.”
Tiền Đa Đa đặt đũa xuống nhìn anh, chăm chú nghe rất hứng thú: “Ngoài bắn tỉa ra các anh còn học gì nữa?”
“Năm nhất tôi đã được chọn vào đội đặc nhiệm, những khóa học sau này tôi tiếp xúc khác với các bạn khác.”
“Có những khóa học nào?”
“Phá bom, gỡ mìn, trinh sát kỹ thuật, lặn có bình khí, nhảy dù… đều học bài bản.” Lục Tề Minh nói.
Tiền Đa Đa nghe xong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù những thuật ngữ trong miệng anh cô không hiểu lắm nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.
“Hóa ra anh biết nhiều thứ như vậy.” Tiền Đa Đa trên mặt nở nụ cười chân thành, dừng lại một chút nói tiếp: “Vậy trước đây có trải nghiệm đặc biệt nào khiến anh ấn tượng sâu sắc không? Ví dụ… có từng vì một chiến dịch quân sự nào đó mà lên bản tin không?”
Lời vừa dứt, động tác của Lục Tề Minh khẽ khựng lại, khăn giấy lau miệng xong anh ném vào khay cơm tiêu chuẩn rồi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn, vẻ mặt tự nhiên.
“Bọn họ nói gì với cô về tôi?” Lục Tề Minh hỏi.
Tiền Đa Đa bị sặc nước ho khan, cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ và tội lỗi, vô thức thuận miệng đáp: “Bọn họ không nói gì cả. Thật đấy.”
Lục Tề Minh nhìn chằm chằm cô không nói một lời, ánh mắt trầm xuống đáng sợ.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua.
Đến giây thứ ba, dưới ánh mắt uy áp nóng rực đó, Tiền Đa Đa bại trận.
Cô khẽ lắp bắp đáp: “Chỉ nói anh chơi bóng rổ rất giỏi, năm nào giải bóng rổ quân đội cũng là cầu thủ xuất sắc nhất, nói anh bắn súng rất chuẩn, cách xa hơn 3000 mét vẫn có thể bắn hạ khủng bố, còn lên cả bản tin CCTV năm đó…”
Lục Tề Minh nhướn mày: “Là đám nhóc tổ hậu cần?”
“… Anh đừng quan tâm ai nói làm gì.” Tiền Đa Đa sốt ruột, hai má ửng hồng lên, “Hơn nữa tôi đảm bảo với anh bọn họ nói về anh đều là lời hay, không có nửa câu xấu nào cả. Anh đừng có thành kiến với họ.”
Lục Tề Minh thấy cô sốt ruột đến mức hai má ửng hồng, ngón trỏ khẽ vu.ốt ve vân tay trong lòng bàn tay, nhạt giọng hỏi: “Cô Tiền đang lo lắng điều gì vậy?”
Tiền Đa Đa chớp mắt hai cái không nói gì.
Lục Tề Minh: “Sợ tôi kiếm chuyện với bọn Tiểu Thôi sao?”
Tiền Đa Đa vẫn im lặng, đôi mắt đen láy rõ ràng nhìn anh chằm chằm một hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Lục Tề Minh nhìn cô đáp: “Bọn họ một là không vi phạm kỷ luật, hai là không vi phạm quy định, cô không cần phải căng thẳng như vậy, cũng đừng nghĩ tôi là một kẻ man rợ, làm việc không có lý lẽ.”
“…Không phải cảm thấy anh không có lý lẽ.” Tiền Đa Đa ấp úng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chỉ là trước đây nghe nói phong cách làm việc của anh khá nghiêm khắc. Là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Anh lạnh nhạt nhếch môi nói: “Đây chính là ‘không có nửa câu xấu’ trong miệng cô.”
Tiền Đa Đa: “…”
Tiền Đa Đa đưa tay che mặt.
Nói nhiều sai nhiều, càng giải thích càng rối, chuyện nội bộ của họ thích sao thì cứ vậy đi. Cô quyết định mặc kệ không quan tâm nữa.
Hai người đang nói chuyện phiếm không đầu không đuôi thì đột nhiên một loạt tiếng bước chân từ cuối hành lang truyền đến.
Ngay sau đó là giọng một chàng trai trẻ giọng điệu nhiệt tình tùy ý gọi: “Đội trưởng Lục!”
Tiền Đa Đa nghe vậy vô thức ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía chỗ cô và Lục Tề Minh ngồi, trên tay còn cầm một chiếc khay cơm đã ăn xong.
Đối phương mặc thường phục quân đội, đội mũ quân sự, da trắng, ngũ quan tuấn tú, ngoại hình rất ưu tú.
Tiền Đa Đa thấy người này quen quen khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nhớ ra.
Trước đây từng gặp ở phòng tập bóng rổ, người này và Lục Tề Minh cùng thuộc một đội bóng rổ.
Bước chân Tống Thanh Phong nhẹ nhàng đi tới, liếc mắt qua cô gái nhỏ bên cạnh Lục Tề Minh rồi cúi người ghé sát tai Lục Tề Minh nói với âm lượng chỉ hai người họ nghe được: “Tôi nói sao giữa trưa không thấy anh đâu, hóa ra lén tôi hẹn hò với người yêu ở đây à? Sao thế, tôi đến không đúng lúc à?”
Lục Tề Minh không biểu cảm nhìn Tống Thanh Phong, không chút cảm xúc hỏi: “Gần đây cậu có phải thiếu đòn không?”
“…”
Tống Thanh Phong nghẹn họng không nói được gì, sau khi chửi thầm một câu “đồ vô lương tâm chết tiệt” mới đứng thẳng người, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc của một thiếu tá.
“Tìm tôi có việc gì?” Lục Tề Minh hỏi.
“Ồ hôm nay soi gương thấy tóc tôi dài rồi.” Tống Thanh Phong cười híp mắt nói: “Muốn nhờ đội trưởng Lục cắt giúp thằng em một chút.”
Lục Tề Minh: “Lần trước chẳng phải vừa cắt cho cậu rồi sao.”
“Gì chứ, tóc nhà anh cắt một lần dùng được cả năm à?” Tống Thanh Phong vừa nói vừa dứt khoát đặt khay cơm xuống, ngồi phịch xuống bên cạnh Lục Tề Minh.
Ánh mắt vô tình chạm phải Tiền Đa Đa đối diện, Tống Thanh Phong vội cong môi nở nụ cười ôn hòa vô hại nhất trong đời rồi giơ tay vẫy hai cái, nửa đùa nửa thật nói: “Cô Tiền Đa Đa, chào cô, tôi là Tống Thanh Phong.”
Tiền Đa Đa cũng đáp lại bằng một nụ cười lịch sự: “Chào anh.”
Chào hỏi xong cô blogger, Tống Thanh Phong lại dời ánh mắt về phía Lục Tề Minh.
“Đội trưởng Lục, anh xem tóc tôi dài đến thế này rồi.” Tống Thanh Phong tháo mũ quân sự xuống, ngón tay tùy ý vuốt hai cái lên mái tóc ngắn đen: “Hôm nay nhất định phải cắt.”
Lục Tề Minh liếc anh ta một cái: “Tìm người khác đi.”
“Đừng mà anh cả, cả đội tôi chỉ tin tưởng tay nghề cắt tóc của anh thôi!” Tống Thanh Phong không bỏ cuộc: “Lần trước tìm Vương Tư Kỳ cắt cho tôi xấu như quỷ ấy, bị vợ tôi cười suốt hai tuần, tôi suýt khóc chết! Ngoài anh ra đừng ai mơ chạm vào một sợi tóc của tôi nữa!”
“Tuần này cậu không trực ban.” Lục Tề Minh không chút cảm xúc nói: “Khuyên cậu ra ngoài làm cái thẻ thành viên rồi nhờ thợ cắt đi.”
“Bây giờ cắt tóc đắt lắm, tùy tiện cầm kéo cắt vài nhát đã mất một hai trăm rồi.” Tống Thanh Phong nói: “Tôi không dại gì mà làm kẻ ngốc.”
Vẻ mặt Lục Tề Minh lạnh nhạt thờ ơ. Chiều anh còn một đống việc nặng, nào có thời gian cắt tóc cho thằng nhóc này, thà chợp mắt một lát trong giờ nghỉ trưa còn hơn.
Đúng lúc này một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên ở đối diện, mang theo vẻ thăm dò và ngạc nhiên nói: “Đội trưởng Lục còn biết cắt tóc sao?”
Xung quanh đột nhiên im lặng.
Ánh mắt Lục Tề Minh ngưng lại. Tống Thanh Phong cũng ngẩn người.
Hai người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn về phía bàn ăn đối diện.
Giữa dòng người quân phục qua lại, cô gái áo sáng màu mở to đôi mắt long lanh đầy tò mò.
Thấy vậy Tống Thanh Phong đảo mắt một vòng rồi nảy ra chủ ý.
“Đương nhiên rồi, trên đời này mấy có việc gì đội trưởng Lục không làm được.” Anh ta nghiêm mặt nói với Tiền Đa Đa bằng giọng cường điệu, “Cô Tiền à, tôi nói thật, đội trưởng nhà tôi là kiểu người ‘mười phân vẹn mười’. Lên chiến trường xuống bếp núc đều thành thạo, bắn tỉa ngàn mét hay tay không diệt sói đều dễ như trở bàn tay. Cầm súng là đội trưởng đội đặc nhiệm, cầm kéo thì thành Tony quân đội đẳng cấp nhất.”
Tiền Đa Đa: “…”
Câu cuối không có vần.
Nhưng không phải trọng điểm.
Nghe xong lời Tống Thanh Phong, Tiền Đa Đa im lặng một lát rất phối hợp gật đầu: “Ừm, lợi hại thật.”
Tống Thanh Phong nở nụ cười rạng rỡ trên mặt lại nói: “Cô Tiền, sau này ngày còn dài, cô từ từ sẽ phát hiện ra trên người đồng chí Lục Tề Minh nhà ta còn nhiều nhiều điểm sáng hơn nữa.” “Thực ra không chỉ đội trưởng Lục.” Giọng Tiền Đa Đa chân thành, rất nghiêm túc nói: “Tôi phát hiện ra tất cả mọi người đều rất tốt và rất thú vị.”
Tống Thanh Phong nghe vậy đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai: “Ôi. Lời thật thà này nói ra khen người ta ngại quá.”
Lời vừa dứt bóng người trước mắt lóe lên.
Tiền Đa Đa và Tống Thanh Phong hơi ngẩn người, đồng thời ngước mắt lên chỉ thấy Lục Tề Minh đã đứng dậy, người cao lớn thẳng tắp, tay trái cầm khay cơm tiêu chuẩn mà anh đã ăn xong.
“Cô ăn xong chưa?” Anh cúi mắt nhìn Tiền Đa Đa, giọng điệu bình thản hỏi.
Tiền Đa Đa vô thức gật đầu: “Ừm ăn xong rồi.”
Lục Tề Minh không nói gì nữa, tay phải cầm cả khay cơm trống trước mặt Tiền Đa Đa, bước chân dài đi thẳng về phía cửa.
Tiền Đa Đa hơi kinh ngạc, vành tai nóng bừng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Sợ gây chú ý cho những người xung quanh, cô hạ thấp giọng nói bên cạnh Lục Tề Minh, vẻ mặt lúng túng: “Đội trưởng Lục, khay cơm để tôi tự mang…”
Đi đến khu vực đặt khay cơm, Lục Tề Minh liếc nhìn cô gái nhỏ trước mặt khẽ nói: “Trên sàn có vết dầu, cô nhìn đường cẩn thận kẻo trượt chân.”
Tiền Đa Đa cúi đầu nhìn, quả nhiên bên cạnh chân cô là một vệt dầu chắc là ai đó vô tình làm đổ.
Tiền Đa Đa nghiêng người tránh ra vài bước.
Sợ người khác giẫm phải vết dầu, cô nhìn quanh tìm một cây lau nhà dựa vào cửa. Vừa định dọn dẹp thì lòng bàn tay trống rỗng, cây lau nhà bị một bàn tay thon dài lớn cầm lấy.
Lục Tề Minh cúi người, động tác gọn gàng. Chưa kịp để Tiền Đa Đa phản ứng thì vết dầu kia đã biến mất không dấu vết.
Tiền Đa Đa kinh ngạc mở to mắt khẽ nói: “Anh làm gì vậy?”
Lục Tề Minh: “Lau nhà.”
“Tôi vốn định lau…”
“Cô là con gái, làm những việc nặng nhọc này không hợp.”
Tiền Đa Đa khẽ nhíu mày lẩm bẩm: “Bây giờ tôi cũng coi như là một thành viên của tổ hậu cần, các anh thấy những việc này tôi tiện tay làm luôn được.”
“Ai nói những việc này chỉ có người tổ hậu cần mới làm.” Vẻ mặt Lục Tề Minh vẫn bình thường: “Tôi cũng tiện tay.”
Tiền Đa Đa chỉ biết cạn lời.
Lúc này Tống Thanh Phong đặt khay cơm xong quay người lại vừa hay thấy Lục Tề Minh đặt cây lau nhà về chỗ cũ rồi trở về.
Tống Thanh Phong nhướn mày đi tới dùng khuỷu tay huých Lục Tề Minh một cái hạ giọng nói: “Đội trưởng Lục, tôi đủ nghĩa khí chứ? Xem này, lại giúp anh quảng bá thêm một kỹ năng mới. Khuyên anh lập tức lấy tóc tôi làm mẫu củng cố hình tượng anh vua toàn năng mười môn phối hợp.”
“Cho cậu hai phút.”
“Ý gì?”
“Mang dụng cụ đến phòng cắt tóc.”
Lục Tề Minh thờ ơ vặn vẹo cổ giọng điệu nhàn nhạt: “Đội bắn tỉa số 3 chiều hai giờ bắt đầu kiểm tra, tôi còn phải ngủ trưa.”
“Tuyệt vời!” Mục đích đạt được, Tống Thanh Phong ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn tin về ký túc xá lấy dụng cụ.
Tiền Đa Đa đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hớn hở của đồng chí Tống Thanh Phong.
Một lát sau cô quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, suy nghĩ hai giây chớp mắt: “Đội trưởng Lục, bình thường các anh cắt tóc có phải đều không cần ra tiệm bên ngoài không?”
“Tùy tình hình.” Lục Tề Minh nói: “Lúc rảnh rỗi thì sẽ đi.”
Tiền Đa Đa xác nhận lại lần nữa: “Vậy tay nghề cắt tóc của anh thật sự rất tốt sao?”
“Tạm được.” Lục Tề Minh im lặng nửa giây, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô: “Sao vậy?”
Cô gái hơi do dự rồi nở một nụ cười ngượng ngùng với anh thăm dò: “Tóc mái của tôi cũng hơi dài rồi. Vốn định cuối tuần này tìm thời gian đi tiệm cắt tóc… Nếu tiện anh cắt xong cho đồng chí Tống Thanh Phong rồi có thể tiện tay sửa giúp tôi một chút được không?”
*
Mấy phút sau.
Khi Tiền Đa Đa đến phòng cắt tóc tự phục vụ, Tống Thanh Phong đã cắt tóc xong rồi đi trước, cũng không thấy bóng dáng Lục Tề Minh đâu.
Cô xoay đầu nhìn quanh chỉ thấy căn phòng cắt tóc này không lớn lắm, trong căn phòng mười mấy mét vuông có hai chỗ cắt tóc, ngoài hai tấm gương lớn sát đất trên bàn còn có hai chiếc kéo cắt tóc, một chiếc tông đơ, hai chiếc lược răng nhỏ và một chiếc máy sấy tóc màu đen.
Nhỏ mà có võ, cũng khá ra dáng.
Đang tò mò quan sát thì một loạt tiếng bước chân nghiền qua sàn nhà từ bên trong truyền ra.
Tiền Đa Đa quay đầu.
Lục Tề Minh không biết từ đâu đi ra, tay áo quân phục xắn đến khuỷu tay, đang khẽ cúi đầu dùng khăn giấy lau vết nước trên lược và kéo trong tay.
Cô rướn cổ nhìn vào bên trong nói: “Bên trong còn chỗ không?”
“Có khu xả nước.” Lục Tề Minh tùy tiện đáp một câu, bước chân đi đến chính giữa hai chỗ cắt tóc rồi đứng lại ngước mắt nhìn cô: “Cô Tiền chọn một chỗ đi.”
Hai chỗ ngồi không có gì khác biệt.
Tiền Đa Đa nhìn trái nhìn phải, tùy tiện chọn một chiếc ghế da đen dựa vào bên trong ngồi xuống.
Kéo cắt tóc khẽ lướt trên miếng da mài dao.
Lục Tề Minh đứng bên cạnh Tiền Đa Đa. Cô ngồi, anh đứng, từ góc nhìn trên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ in bóng lên hàng mi dày cong vút và lớp lông tơ mảnh mai trên sống mũi cao của cô gái.
Lục Tề Minh không chút động tĩnh nuốt nước bọt, giọng vẫn bình thản: “Chỉ sửa tóc mái?”
“Ừm.” Tiền Đa Đa hơi lo lắng ngước mắt nhìn anh, dùng ngón út ước lượng một khoảng cách nhỏ: “Chỉ sửa ngắn một chút, một chút thôi.”
Anh bị động tác nhỏ đáng yêu của cô chọc cười, khóe miệng khẽ cong lên tùy ý nói: “Yên tâm. Tay tôi cũng coi như vững, thường không làm hỏng hình tượng người khác đâu.”
Bị nhìn thấu tâm tư, Tiền Đa Đa hơi xấu hổ cúi đầu không lên tiếng.
Một lát sau Lục Tề Minh giũ chiếc áo choàng chuyên dụng để cắt tóc, vươn tay vòng qua người cô.
Chất liệu vải đen mềm mại và trơn tru bao trọn cơ thể cô gái.
Dây buộc phía sau áo choàng là loại dán.
Anh khẽ cụp mắt, tay cuốn lọn tóc xoăn dày ở gáy cô sang một bên.
Một mảng da nhỏ sau gáy hiện ra trắng nõn mịn màng như lụa, phía trên ẩn hiện một nốt ruồi son nhỏ như một chiếc tua rua đỏ rơi trên nền tuyết trắng.
Lục Tề Minh nhìn nốt ruồi nhỏ đó ngẩn người, đầu ngón tay khẽ run lên một thoáng.
Như có như không cố ý hay vô tình lướt qua làn da trắng như tuyết kia.
Phía dưới.
Tiền Đa Đa cúi đầu không chút phòng bị, gáy bị ngón tay thon dài của người đàn ông vu.ốt ve. Cảm giác thô ráp và làn da trắng mịn của cô tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, cả người cô không tự chủ run lên.
“Làm cô đau à?” Lục Tề Minh nhận ra phản ứng của cô, nhíu mày hỏi.
“…Không có.”
Tiền Đa Đa lắc đầu, hít sâu một hơi cố gắng trấn tĩnh.
Mặt nóng bừng, cổ chỗ chạm vào như có trăm ngàn con kiến lửa bò qua.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn lộ ra ngoài áo choàng vô thức siết lại vò nát mảnh vải như giấy gói kẹo.
Lúc này lại nghe thấy một giọng nói từ trên đỉnh đầu bình tĩnh nói: “Ngẩng đầu lên.”
Tiền Đa Đa hơi cứng người do dự ngước mắt lên, mười ngón tay cuộn chặt hơn không dám thở mạnh.
Khuôn mặt lạnh lùng dưới mũ quân sự của người đàn ông chỉ cách cô gang tấc.
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt vô cùng tập trung không rời một giây.
Tiền Đa Đa cắn nhẹ môi dưới, tim đập thình thịch.
Gần quá…
“Đừng động.”
Nói xong, ngón cái Lục Tề Minh đưa lên nhẹ nhàng ấn vào giữa lông mày cô, chiếc khuy đồng trên tay áo quân phục cũng nhẹ nhàng chạm vào bên má cô.
Tiếng kéo cắt tóc vang lên giòn giã từng tiếng từng tiếng, mấy sợi tóc đen nhánh mảnh mai đứt lìa.
Thời gian lặng lẽ trôi trong ánh nắng.
Trong phòng cắt tóc tĩnh lặng không một tiếng động.
Đột nhiên mấy sợi tóc mai lệch khỏi quỹ đạo rơi xuống, đậu trên huy hiệu quân hàm trước ngực người đàn ông, sợi chỉ vàng quấn lấy đuôi tóc đen của cô gái.
Tiền Đa Đa nhận thấy hàng mi vô thức khẽ rung rinh hai cái.
Khoảng cách quá gần, hàng mi mềm mại quẹt vào vết chai sạn nơi cổ tay anh – dấu tích của những năm dài cầm súng.
Cơn ngứa buốt tim lan tỏa khắp cơ thể trong chớp mắt.
Ánh mắt Lục Tề Minh sâu hơn, ngón tay hơi co lại, lưỡi kéo sắc bén dừng lại ở dái tai cô gái.
Tiền Đa Đa không biết chuyện gì xảy ra, đợi vài giây thấy đối phương vẫn không có động tác tiếp theo không khỏi ngước mắt nhìn anh.
“Sao vậy đội trưởng Lục?” Cô ngơ ngác hỏi: “Chỗ nào cắt sai sao?”
Đôi môi mỏng của Lục Tề Minh mím chặt thành một đường, nhìn xuống cô không lên tiếng.
Đột nhiên có một cơn gió nổi lên.
Tấm rèm ngụy trang ở cửa bị gió thổi tung lên chiếc kéo, sáng bóng như mới phản chiếu đường quai hàm căng thẳng của anh. Dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Kiềm chế đến mức cả cơ thể đau đớn.
Lục Tề Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dưới mái tóc đen của cô gái. Gần như vậy anh lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào như rượu trái cây trên người cô.
Ấm áp ngọt ngào mang theo sự quyến rũ khiến anh không thể cưỡng lại.
Quá đỗ quyến rũ.
Có thể chạm vào nhiều hơn không? Ngoài giữa lông mày và đuôi tóc ra còn nhiều hơn nữa của cô…
Lục Tề Minh khẽ hỏi chính mình trong lòng.
Yên lặng không một tiếng động vượt qua giới hạn lần này.