Chỉ vài phút sau, dãy số 11 chữ số ấy đã được lưu vào danh bạ Tiền Đa Đa với cái tên: “Số công tác đội trưởng Lục”.
Cầm quả cam sành Lục Tề Minh cho về phòng, Tiền Đa Đa đặt túi ni lông lên bàn rồi nhanh chóng vào phòng tắm, c.ởi đồ chuẩn bị tắm nước nóng.
Da của Tiền Đa Đa không chịu được nóng, bình thường tắm cô thích điều chỉnh nhiệt độ nước khoảng 40 độ.
Nhưng nhiệt độ ban đêm hôm nay lại hạ thấp hơn một chút, nước 40 độ xả vào người hơi lạnh, cô vừa chạm nước khẽ rùng mình, xoay vòi điều chỉnh nhiệt độ nước nóng hơn.
Tắm nước nóng xong, da toàn thân Tiền Đa Đa ửng lên một lớp hồng phấn mềm mại, hai má cũng đỏ bừng, trông vô cùng thanh tú và quyến rũ.
Cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi ùa tới.
Cô lười không muốn động đậy, tùy tay quấn mái tóc ướt vào mũ trùm tóc rồi nằm sấp trên giường nghịch điện thoại.
Liếc mắt thấy chiếc túi nilon trên bàn, Tiền Đa Đa chống người ngồi dậy, chọn ra một quả nhỏ nhất trong túi.
Tiền Đa Đa hồi nhỏ rất thích các loại quả có múi như cam. Nhưng trong khoảng thời gian đó quyền mua sắm trong nhà do bố mẹ nắm giữ, mẹ cô chê vỏ cam khó bóc, mỗi lần từ siêu thị chợ về đều dùng quýt thay thế cho xong chuyện.
Lúc đó Tiền Đa Đa bé nhỏ khát khao cam vô số lần, nắm chặt bàn tay nhỏ bé thề đợi lớn lên kiếm được tiền nhất định phải bỏ ra một khoản tiền lớn mua mấy trăm cân cam ăn một lần cho no, cho đã.
Nhưng càng lớn, ước mơ thuở ấu thơ ấy dần chìm vào dòng chảy thời gian.
Cô tự mình mua vài lần cam mới phát hiện vỏ cam không thể bóc bằng tay chỉ có thể dùng dao cắt. Quả cam mà cô thích ăn hồi nhỏ là quả cam mà bố mẹ mỗi lần gọt vỏ xong dùng dao cắt miếng rồi đặt vào đĩa…
Trong lúc dòng suy nghĩ miên man, ánh mắt Tiền Đa Đa rơi trở lại quả cam sành Giang Nam trong tay.
Véo một cái.
Vỏ vẫn khá mỏng. Nhưng cứng hơn vỏ quýt nhiều, khả năng lớn là không bóc được bằng tay.
Phát hiện này một lần nữa dập tắt nhiệt tình ăn cam của Tiền Đa Đa.
Cầm quả cam trên tay suy nghĩ một lát, cô chớp mắt tùy tay lấy chiếc áo khoác dày quấn quanh người rồi xách theo túi cam sành ra khỏi phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng dép lê trên nền gạch vang lên lách cách.
Đi đến trước cửa phòng 408, Tiền Đa Đa dừng lại do dự hai giây rồi giơ tay gõ cửa phòng đóng chặt kia: “Cộc cộc.”
Doanh trại ban đêm tĩnh lặng.
Tiếng gõ cửa vọng lại trong hành lang một tiếng vang vọng như tiếng chim sẻ hót tan vào gió.
Yên lặng đợi một lát, nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng truyền ra. Khác với tiếng dép lê nhẹ nhàng tùy ý trên chân cô, tiếng bước chân kia phát ra âm thanh trầm ổn, thong dong, là chất liệu đặc trưng của giày da theo quy cách.
Người trong phòng mở cửa, ánh sáng trong phòng tràn ra sáng rực trắng ngần.
Chiếu sáng khuôn mặt cô gái ửng hồng vì tắm nước nóng.
Gương mặt bừng sáng, mái tóc ướt vẫn còn quấn trong chiếc mũ thấm nước in hình hoạt hình, cô đứng đó trước cửa phòng tựa đóa sen vừa khỏi mặt nước, đẹp tự nhiên không cần tô điểm.
Lục Tề Minh hiển nhiên bất ngờ, ánh mắt chạm vào cô khẽ ngẩn người nửa giây sau mới lên tiếng: “Sao vậy?”
Trên mặt Tiền Đa Đa nở một nụ cười dịu dàng, chiếc túi nilon trong tay giơ cao hơn một chút: “Cái này trả lại anh.”
Chưa đợi Lục Tề Minh hỏi lý do, cô đã cười giải thích: “Chỗ tôi không có dao gọt hoa quả, ăn cam không tiện lắm. Đội trưởng Lục, anh giữ lại tự ăn đi.”
Lục Tề Minh khẽ nhíu mày.
Trong lòng không muốn nhận lại quả cam đã tặng nhưng sợ túi quá nặng, quai túi quá nhỏ sẽ làm tay cô đau nên đành chủ động nhận lại.
Lục Tề Minh thử lên tiếng: “Cô…”
“Đừng nói ‘đàn ông sống là được’ nữa.” Tiền Đa Đa khẽ cười cắt ngang lời anh. Nhớ đến những lời lẽ nghiêm túc vừa nãy của người này, khóe miệng cô càng cong lên, đôi mắt tràn đầy ý cười không nhịn được “Con trai ăn nhiều trái cây cũng tốt lắm, giúp cải thiện thể lực, lại còn hỗ trợ tiêu hóa nữa.”
Nói xong, chưa đợi Lục Tề Minh đáp lời, Tiền Đa Đa đã tự mình quay người về phòng 406.
Trả xong cam, cô ngồi xuống mép giường định lướt điện thoại chút nữa rồi mới sấy tóc.
Mở Tiểu Hồng Thư tùy ý lướt một cái vừa hay thấy một blogger làm đẹp cập nhật video dạy trang điểm. Trên ảnh bìa, lớp trang điểm nền của blogger trong suốt, phần trang điểm mắt màu sắc tươi sáng lại vô cùng sáng tạo. Tiền Đa Đa bị thu hút, liền nhấn mở xem.
Đang xem say sưa được một nửa thì cửa phòng cô tối nay lần thứ hai bị người gõ——cộc cộc.
Tiền Đa Đa tắt màn hình điện thoại khẽ hắng giọng lên tiếng: “Xin hỏi ai vậy?”
“Là tôi.” Ngoài cửa truyền vào một giọng nam trầm ấm từ tính đối với Tiền Đa Đa đã khá quen thuộc.
Cô nghe ra chủ nhân của giọng nói, trong mắt lập tức lóe lên một tia kinh ngạc, nghi ngờ đi ra mở cửa.
Lục Tề Minh đứng đó, tay cầm chiếc bát kim loại kiểu quân đội cỡ vừa, bên trong là…
Mấy miếng cam sành đã được cắt sẵn?
Tiền Đa Đa ngạc nhiên, hàng mi dày khẽ động vài cái, ngước đầu nhìn đối diện: “Đội trưởng Lục, anh đây là…”
“Tôi có dao.”
Vẻ mặt Lục Tề Minh bình tĩnh nói xong liền đưa chiếc bát đựng cam hình trăng lưỡi liềm trong tay cho cô, vết sẹo cũ ở cổ tay trái ẩn trong bóng tối “Gọt vỏ, cắt miếng giúp cô rồi.”
Tiền Đa Đa ngẩn người, ánh mắt lướt qua vết sẹo dữ tợn trên cổ tay người đàn ông, lần nữa nhìn về phía chiếc quân dụng.
Chỉ thấy thịt cam được cắt thành những miếng trăng lưỡi liềm, đều đặn xếp ngay ngắn trong bát, mỗi miếng đều còn dính những giọt nước óng ánh.
Ngay cả những xơ trắng trên múi cam cũng được xử lý sạch sẽ.
“Cô ăn đi.” Lục Tề Minh lại nói một câu.
Câu nói ba chữ nhưng không phải mệnh lệnh bởi vì giọng anh dịu dàng và chậm rãi.
Tiền Đa Đa lúc này mới hoàn hồn như thể do dự nhận lấy chiếc bát, lí nhí khẽ thốt ra vài chữ: “Cảm ơn anh.”
“Sợ cô ăn không hết tôi chỉ cắt hai quả.” Lục Tề Minh cụp mắt nhìn cô nhàn nhạt nói “Số cam sành còn lại tạm thời để ở chỗ tôi, lúc nào cô muốn ăn thì nói một tiếng, tôi lại giúp cô xử lý.”
Tiền Đa Đa khẽ mím môi.
Tim đập hơi nhanh, vành tai hơi nóng, chiếc bát quân dụng trong lòng bàn tay rõ ràng lạnh lẽo cứng rắn nhưng lại nóng đến mức đầu ngón tay cô run lên.
Đối diện.
Thấy Tiền Đa Đa lâu không lên tiếng, Lục Tề Minh tưởng cô không đồng ý, lại nhẹ nhàng hỏi: “Được không?”
“Ồ được. Được.” Tiền Đa Đa vẫn còn hơi ngơ ngác hồ đồ gật đầu đáp.
“Cô nghỉ ngơi sớm đi.” Bóng dáng cao thẳng của Lục Tề Minh đổ dài trên bức tường đối diện nói “Ngủ ngon.”
“Nghỉ ngơi sớm. Ngủ ngon.” Cô như con vẹt nhỏ, ngượng ngùng lặp lại lời anh.
Lục Tề Minh đi rồi.
Tiền Đa Đa một tay cầm chiếc bát quân dụng, một tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa sổ, gió lên. Không khí lạnh xé qua hàng rào thép gai quanh bãi tập, kẽo kẹt rung lên từng hồi, loạn xạ như nhịp tim đang rối bời của cô lúc này.
Đứng ngây người đủ ba giây, Tiền Đa Đa cụp mắt lần nữa nhìn chằm chằm vào những quả cam trong bát.
Lớn lên rồi, ngay cả bố mẹ cũng chẳng còn gọt vỏ cam hay tỉa xơ cho cô nữa.
Cầm bát cam đi về phía bàn làm việc, Tiền Đa Đa cúi người ngồi xuống mép giường, do dự một lát duỗi hai ngón tay thon dài trắng nõn nhón một múi cam sành.
Đưa đến bên môi khẽ cắn một miếng.
Nước cam đậm đà vị chua ngọt tan ra trên đầu lưỡi, trong nháy mắt khiến dòng suy nghĩ phiêu du của Tiền Đa Đa hoàn toàn trở về vị trí cũ.
Ăn xong một múi cô liền ăn tiếp múi thứ hai.
Hương cam tươi mát lan tỏa trong không khí, từng nhịp thở của cô đều ngọt ngào.
Liền một mạch bốn múi, cô lấy khăn giấy lau khóe miệng, rồi chợt nghĩ ra điều gì, lấy điện thoại chụp nhanh những múi cam còn lại trong bát.
*
Phòng 408 cách một bức tường.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, con dao găm xoay tròn giữa các ngón tay người đàn ông lóe lên ánh bạc lạnh lẽo.
Rửa sạch con dao vừa gọt cam xong, Lục Tề Minh lại nhanh chóng c.ởi quần áo tắm qua loa.
Mái tóc đen cắt ngắn còn đẫm nước, anh chẳng buồn lau kỹ, chỉ dùng khăn vụng về quệt qua rồi ném sang một bên, nằm vật xuống chiếc giường đơn cạnh cửa sổ.
Rèm cửa không kéo kín hé ra một khe hở để ánh sáng lọt vào.
Mây đen dày đặc, ánh sáng yếu ớt kia không phải là ánh trăng mà là ngọn đèn đường cao sáu mét bên ngoài tòa nhà ký túc xá.
Gió lạnh rít gào, những tiếng động lạ ban ngày không rõ ràng đến đêm lại bị khuếch đại vô cùng tận. Hàng rào dây thép gai bên thao trường gào thét trong gió đột nhiên “ầm” một tiếng, có vật nặng bị kéo lê rơi xuống đất.
Lục Tề Minh biết đó là một tấm biển sắt “Chiến đấu bất khuất, chiến thắng vẻ vang” bị gió quật rơi xuống sân tập.
Ở trong cái sân Thạch Thủy này bao nhiêu năm rồi, mỗi cây, mỗi ngọn cỏ, mỗi viên gạch ngói ở đây anh nhắm mắt cũng có thể đếm rõ mười mươi.
Biển hiệu hỏng rồi, ngày mai sắp xếp người bộ phận hậu cần sửa chữa là được.
Nhưng mà.
Tấm biển sắt kia có phải quá nặng, tiếng rơi xuống đất có phải quá lớn không?
“…” Không biết nghĩ đến điều gì, Lục Tề Minh khẽ nhíu mày, tùy tay cầm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên.
Bật sáng màn hình, anh bấm vào ứng dụng WeChat.
Cái ảnh đại diện hoạt hình kia nằm ngay đầu danh sách chat, không cần tìm kiếm.
Vẻ mặt Lục Tề Minh bình tĩnh gõ một dòng chữ bấm nút “gửi”.
*
Phòng 406 cách một bức tường.
Tiền Đa Đa vừa soạn xong dòng trạng thái trên mạng xã hội, lòng bàn tay đột nhiên rung lên báo có tin nhắn WeChat mới.
Cô chuyển tab.
Ảnh đại diện bầu trời đêm đen tuyền nhảy lên đầu khung chat, góc dưới bên phải có thêm số “1” màu đỏ nhỏ khiến nó nổi bật giữa vô vàn ảnh đại diện đủ màu sắc khác, thu hút ánh mắt Tiền Đa Đa ngay lập tức.
Cô chống cằm bằng một tay, chớp mắt một cái bấm vào.
Lục Tề Minh: 【Biển hiệu ở thao trường bị rơi rồi】
Tiền Đa Đa hơi bối rối, nghĩ một lát rồi trả lời một tiếng: 【Ừm】
Lục Tề Minh: 【Vừa nãy động tĩnh hơi lớn, giải thích với cô một chút. Cô đừng sợ】
“…” Bên đầu điện thoại này, Tiền Đa Đa ngẩn người một thoáng rồi nhịn không được cười.
Tiền Đa Đa: 【Tôi không sợ】
Đầu ngón tay gõ chữ của Tiền Đa Đa dừng lại nửa giây, không nhịn được tò mò: 【Đội trưởng Lục, nói vậy là cảm thấy tôi trông rất nhát gan sao?】
Phòng 408 bên cạnh.
Nhìn tin nhắn mới nhất cô gái gửi đến, Lục Tề Minh nắm điện thoại khẽ nhíu mày, ngón tay dài khẽ co lại.
Lục Tề Minh gõ chữ: 【Tôi không có ý đó】
Lục Tề Minh tiếp tục gõ chữ: 【Chỉ sợ cô đã ngủ rồi lại bị đánh thức】
Tin nhắn này gửi đi mấy giây vẫn chưa nhận được phản hồi.
“…” Vết nhăn giữa lông mày Lục Tề Minh càng sâu hơn.
Tại sao không trả lời tin nhắn.
Ngủ rồi sao?
Hay là anh nói sai khiến cô giận rồi?
Trong lúc nhất thời, đủ loại suy nghĩ rối bời phức tạp tràn vào trong đầu Lục Khải Minh khiến người anh bất an.
Ngay khoảnh khắc anh đã gõ xong ba chữ “xin lỗi” vào khung chat chuẩn bị xin lỗi thì ảnh đại diện cô bé cưỡi lợn đối diện “vút” một tiếng hiện ra gửi đến tin nhắn mới.
Tiền Đa Đa: 【Tôi vừa đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội, bây giờ mới chuẩn bị đánh răng đi ngủ】
Tiền Đa Đa: 【Đội trưởng Lục ngủ ngon, chúc anh có một giấc mơ đẹp】
Đọc xong, vẻ mặt căng thẳng giữa lông mày Lục Tề Minh chậm rãi trở lại, bình tĩnh gõ một dòng chữ: 【Ngủ ngon】
Vừa thoát khỏi khung trò chuyện, ngón tay như không cần chỉ dẫn đã chạm vào ảnh đại diện của cô gái. Đôi mắt cũng cuống quýt dõi theo, chỉ sợ chậm một giây sẽ lỡ mất ‘dòng trạng thái mới nhất’ mà cô vừa nói.”
Tiền Đa Đa: [Vui vẻ] Cam sành Giang Nam ngon, quả đã gọt vỏ cắt miếng càng ngon hơn. Chuyện lớn ở đời ăn uống là hai chữ. Đời người ngắn ngủi thêm một bát nữa ①
Ảnh kèm theo là mấy múi cam sành còn lại trong chiếc bát quân dụng đã được chỉnh màu bằng bộ lọc đồ ăn trông khá ngon miệng.
“…” Ánh mắt Lục Tề Minh dịu đi vài phần.
Đây là lần đầu tiên trong quỹ đạo cuộc sống của cô gái ấy có một chút dấu vết về anh.
Dù chỉ là một phần cam sành do chính tay anh gọt.
Yên lặng nhìn bức ảnh này một lát, ngón tay Lục Tề Minh di chuyển bấm thích dòng trạng thái kia.
Tắt màn hình, không gian ký túc xá một lần nữa trở lại bóng tối và tĩnh lặng.
Anh nằm ngửa nhìn chằm chằm vào chiếc chụp đèn đơn sơ sạch sẽ trên trần nhà đột nhiên khóe môi cong lên khẽ cười một tiếng.
Hình như cũng không phải là hoàn toàn không có tiến triển.
Ít nhất những quả cam sành do chính tay anh gọt đều được cô thích.
*
Sáng hôm sau sương sớm chưa tan hết, tiếng hô khẩu hiệu chỉnh tề từ hướng thao trường vang vọng cả bầu trời.
Tân binh bò trườn trong vũng bùn bùn đất dính đầy đầu, đầy mặt, quân phục lấm lem không còn nhận ra màu sắc ban đầu, một đám chiến sĩ trẻ tuổi lại dường như chẳng hề để ý, chỉ cắn răng tiến về phía trước.
Lục Tề Minh đứng bên ngoài, ánh mắt lướt qua vài gương mặt trên thao trường, vẻ mặt lạnh lùng cầm một chiếc còi quân đội theo quy cách trên tay nghịch ngợm, không có cảm xúc dư thừa.
Bỗng tiếng giày quân đập nhịp nhàng trên đường đá vang lên.
Là Chính ủy khoa Hậu cần Tôn Túc.
Anh ta đi đến bên cạnh Lục Tề Minh, đứng lại khách sáo chào một tiếng: “Đội trưởng Lục.”
Ánh mắt Lục Tề Minh không hề di chuyển, nhìn về hướng thao trường, giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện gì?”
Tôn Túc thoáng có chút căng thẳng, hạ giọng: “Vừa nhận được công văn khẩn từ Biên phòng tiểu đoàn 3.”
Nghe vậy, động tác ngón tay Lục Tề Minh đột nhiên dừng lại.
Tôn Túc nói: “Tư lệnh bảo anh đến một chuyến ngay bây giờ.”
Vài phút sau ở bộ tư lệnh.
Cánh cửa kim loại văn phòng bị gõ: “Báo cáo.”
“Vào.” Giọng Tư lệnh Tiêu trầm hơn bình thường, như chiếc chặn giấy bằng đồng cổ nặng trịch đè lên không khí trong phòng.
Sau trận mưa, Nam Thành hôm nay lại nắng đẹp. Ánh sáng ban mai xuyên qua rèm cửa, vẽ những đường sáng tối trên mặt bàn gỗ.
Lục Tề Minh bước vào, ánh mắt thoáng liếc nhìn phong bì da bò trên bàn làm việc. Góc phải phong bì đóng dấu “Tuyệt mật” màu đỏ, con dấu sáp nằm im dưới ánh nắng, những đốm sáng nhảy múa theo bóng cây ngoài cửa sổ.
Lão tướng quân đứng thẳng người trước mô hình sa bàn. Lục Tề Minh tinh ý nhận ra hai vết mực nhỏ trên ống tay áo quân phục thường ngày của ông.
“Biên phòng tiểu đoàn 3 vừa báo cáo.” Tư lệnh Tiêu vừa nói vừa dùng bút máy tùy ý chỉ về hướng túi tài liệu rồi hơi cúi người, ngón tay chai sạn ấn vào túi tài liệu đẩy qua, giấy da bò cọ xát mặt bàn phát ra tiếng sột soạt “Có lẽ cần các cậu đi một chuyến.”
Lục Tề Minh không nói gì, tự mình vươn tay lấy túi tài liệu mở ra xem.
“Mật cấp đỏ.” Giọng tư lệnh Tiêu rất tùy ý ,vừa nói vừa quay người nhìn về phía bản đồ biên giới Tây Nam đầy ký hiệu trên tường, nhàn nhạt nói tiếp “Dự báo chiều nay sẽ có bão tuyết phủ kín núi. Trực thăng đã sẵn sàng ở bãi đậu sau núi. Anh có 20 phút chuẩn bị.”
Ánh mắt Lục Tề Minh kiên nghị như băng, lông mi cũng không hề run rẩy: “Xin tổ chức yên tâm, toàn bộ thành viên đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe vậy, tư lệnh Tiêu quay đầu nhìn đội trưởng đặc công trẻ tuổi sau lưng, khóe miệng hơi cong lên cười: “Đi sớm về sớm, chủ nhật tuần này để bộ phận hậu cần làm cho các cậu một bữa tiệc mừng công.”
Lục Tề Minh cũng khẽ cong môi: “Cảm ơn tư lệnh.”
Tư lệnh Tiêu nhìn chằm chằm Lục Tề Minh, đột nhiên giơ tay lên vặn mạnh vai anh một cái “Theo lệ cũ không được thiếu một ai mà về.”
“Rõ.”
*
Tòa nhà điều trị, Bệnh viện Nhân dân Thành phố, phòng 9 khoa Chấn thương chỉnh hình, tầng 7.
Mùi thuốc khử trùng thấm vào từng ngóc ngách.
Đội ngũ bác sĩ đi kiểm tra phòng vừa đi khỏi, một giọng nữ the thé cố ý hạ thấp từ trong cánh cửa khép hờ truyền ra, từng câu từng chữ đều là sự chế giễu.
“Tại sao phải thuê người chăm sóc? Chú và Hải Sinh bây giờ đều đã nghỉ hưu, có nhiều thời gian, nhiều sức lực, chẳng phải chú chăm sóc ông là được rồi sao. Hơn nữa mẹ vẫn còn mà. Người chăm sóc bây giờ đều tính tiền theo ngày, một tháng mấy nghìn ai mà chịu nổi.” Dương Mỹ Linh hừ lạnh nói.
Lời vừa dứt, sắc mặt Trương Tuyết Lan lập tức thay đổi, những lời phản bác giận dữ đã xông đến bên môi răng lại bị nghẹn lại khi liếc mắt thấy khuôn mặt gầy gò đang ngủ của ông lão.
Bà nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, thấp giọng nói: “Chị dâu, bố đang ngủ, chuyện thuê người chăm sóc chúng ta ra ngoài bàn.”
Dương Mỹ Linh liếc nhìn giường bệnh, môi đỏ thắm khẽ nhếch, không nói thêm lời nào, xách túi ra ngoài với tiếng giày cao gót lộc cộc.
Trương Tuyết Lan nhẹ nhàng bước theo, khép cửa phòng bệnh lại sau lưng.
Hai chị em dâu đứng đối diện nhau trong góc cầu thang vắng lặng.
Hít một hơi sâu, Trương Tuyết Lan cố giữ giọng điềm tĩnh: “Chị dâu, lần trước bác sĩ đã nói rõ, bố bị chứng chóng mặt, không thể để một mình dù chỉ một phút. Em và Hải Sinh tuy đã nghỉ hưu nhưng cũng có cuộc sống riêng. Còn mẹ, mẹ cũng đã ngoài bảy mươi rồi, sức khỏe đâu còn như xưa.”
“Em và Hải Sinh bàn bạc cả buổi đều thấy thuê người chăm sóc là cách tốt nhất hiện tại.” Trương Tuyết Lan nhẫn nại nói lý lẽ với Dương Mỹ Linh “Một là người chăm sóc có thể giúp người già làm việc nhà, chạy vặt, bọn họ cũng không quá mệt, hai là hai người già có chuyện gì thì người chăm sóc chuyên nghiệp cũng có thể xử lý thỏa đáng ngay lập tức.”
Nghe xong Dương Mỹ Linh “ha” một tiếng cười quái dị: “Nói thì dễ. Con bé Đa Đa nhà cô là người của công chúng, kiếm tiền dễ như trở bàn tay, mấy nghìn một tháng có đáng là bao.”
Trương Tuyết Lan: “Em đã hỏi rồi, tình trạng của bố không cần chăm sóc đặc biệt, thuê người quen một tháng chi phí sau khi giảm giá là bảy nghìn mấy tệ.” Nói đến đây bà hơi dừng lại nhượng bộ “Em cũng biết dạo này Dũng mới mở, cửa hàng các chị đang eo hẹp. Vậy đi chi phí thuê người chăm sóc thì bọn em chịu nhiều hơn, nhà em mỗi tháng góp bốn nghìn, các chị góp ba nghìn.”
Ai ngờ lời vừa thốt ra, Dương Mỹ Linh đột nhiên kích động, ngón tay sơn móng đỏ gần như chọc vào mũi Trương Tuyết Lan: “Con gái các người bây giờ tùy tiện nhận một quảng cáo cũng bằng cả nửa năm lương của chúng tôi, nổi tiếng có nổi tiếng, người hâm mộ thì có người hâm mộ, tưởng như vậy thì oai phong lắm, tài giỏi lắm. Các người vậy mà còn muốn chúng tôi bỏ tiền? Đúng là đồ hám tiền!”
Trương Tuyết Lan tức giận mặt trắng bệch, giọng nói cũng run rẩy: “Chị dâu, chị nói vậy là không đúng rồi. Trước đây con gái em cách ba bữa, năm bữa, lại đưa tiền cho ông bà nội, lần trước bố phẫu thuật phần lớn cũng là con gái em chi trả, không thể cứ để con bé gánh vác mãi được chứ? Tiền của ai mà không phải mồ hôi nước mắt?”
“Vậy trước đây nó đều bỏ tiền, bây giờ sao lại không được?” Dương Mỹ Linh hùng hồn nói “Một tháng bảy nghìn tệ đối với chúng tôi phải thắt lưng buộc bụng, đối với con gái các người tính là gì?”
Trương Tuyết Lan trầm giọng: “Bố mẹ ốm đau, con cái chúng ta mới là người nên tận hiếu! Đây là trách nhiệm em và Hải Sinh không thể trốn tránh, chị và anh cả cũng không trốn tránh được, các chị không thể cái gì cũng chỉ vào nhà em, càng không thể cái gì cũng chỉ vào con bé.”
“Bốp” một tiếng Dương Mỹ Linh trực tiếp đập tay mạnh vào cửa chống cháy.
“Ý cô là gì hả Trương Tuyết Lan, cô nói bố mẹ ốm đau nhà chúng tôi không góp sức đúng không? Chúng tôi sao lại không góp sức, lần trước ông cụ phẫu thuật tôi còn mua mấy trăm tệ sữa bột cho ông cụ, quên sạch rồi đúng không?” Dương Mỹ Linh như bị đạp trúng chỗ đau, giọng nói càng lúc càng cao, tròng mắt cũng sắp trợn ra “Hơn nữa, người ông cụ thương nhất chẳng phải là cháu gái ông ấy sao. Con gái các người không phải có tiền đồ sao, không phải kiếm được tiền sao? Tiền thuê người chăm sóc nó không bỏ ra thì ai bỏ!”
“Chị dâu, nếu em nhớ không nhầm Dũng mở quán lẩu còn hỏi bố vay tiền. Bây giờ ông cụ muốn thuê người chăm sóc tốn tiền, các chị trốn tránh như vậy là muốn…”
“Cô bớt lấy con trai tôi ra nói chuyện! Chúng tôi có tìm bố mẹ lấy tiền thì sao? Con trai tôi làm ăn chân chính kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt!” Dương Mỹ Linh càng nói càng kích động đôi khuyên tai kim cương giả trên tai cũng lắc lư theo “Đâu có giống con gái cô tùy tiện bán nụ cười là kiếm được mấy nghìn mấy vạn!”
Những lời này sắc nhọn, khó nghe, chói tai, một câu nói hoàn toàn đốt cháy cơn giận bị đè nén bấy lâu của Trương Tuyết Lan.
Bà không thể nhịn được nữa: “Chị nói gì? Cái gì mà bán nụ cười? Ai bán nụ cười? Hôm nay chị nói rõ ràng từng câu từng chữ cho tôi!”
“Tôi nói không đúng sao, con gái các người nói nghe hay là người nổi tiếng trên mạng, nói khó nghe chẳng phải là cung cấp trò vui cho những người có tiền đó sao…”
Ngay lúc này, một tràng tiếng gõ cửa “ầm ầm” vang lên. Hai người đồng thời quay đầu.
Hóa ra bà nội Tiền nghe thấy động tĩnh bên cầu thang, cau mày nói: “Đây là bệnh viện, hai đứa làm ầm ĩ cái gì, coi như mẹ và bố không tồn tại à?”
Dương Mỹ Linh giơ tay vuốt tóc hậm hực quay đầu đi.
Trương Tuyết Lan ôm một bụng tức không có chỗ xả lại không tiện thể hiện trước mặt bà nội Tiền, giơ tay lau mặt cúi đầu về phòng bệnh.
Một lát sau, điện thoại trong túi reo lên, Dương Mỹ Linh nghe máy lập tức đổi sang vẻ mặt hiền từ của người mẹ: “Alo Dũng. Ừ đang ở bệnh viện đây. Không có gì.” Giọng bà lạnh xuống thêm vào sự chế giễu “Bác gái con muốn thuê người chăm sóc cho ông nội, con bà ấy thuê thì cứ thuê đi, vậy mà còn muốn nhà mình cùng góp tiền. Con bé em gái con đúng là đồ không ra gì, càng có tiền càng tính toán, vậy mà còn muốn bóc lột nhà mình…”
*
Một phòng riêng nào đó trong quán bar Zero ở trung tâm thành phố.
Cúp điện thoại, Tiền Dũng chậm rãi đặt điện thoại xuống thăm dò nhìn sang bên cạnh trong đôi mắt đan xen sự sợ hãi và do dự.
Trên chiếc sofa ngược sáng, một người đàn ông như vừa tỉnh rượu xoay cổ vận động gân cốt. Giơ ngón tay ngoắc hai cái, người bên dưới lập tức cúi người xuống châm điếu thuốc cho anh ta.
Tiền Dũng khẽ hắng giọng lên tiếng: “Trần tổng, những chuyện anh dặn tôi đều đã làm xong.”
“Yên tâm, có lợi cho cậu.” Trần Vũ vừa hút thuốc vừa nhả khói thành vòng.
Tiền Dũng đảo mắt hai vòng như vẫn còn chút do dự lại nói: “Trước đây anh nói chỉ uống rượu làm quen với em gái tôi, không làm gì nó. Chuyện này anh phải giữ lời.”
“Đương nhiên rồi.”
Không lâu sau, Trần Vũ hút xong một điếu thuốc, tùy tay dí tàn thuốc vào gạt tàn. Vừa hỏi người bên cạnh: “Ca sĩ nhỏ mới thuê hôm qua, đêm đầu tiên lên sân khấu phản ứng thế nào?”
“Phản ứng rất tốt.” Người đi theo bên cạnh trả lời “Thằng nhóc đó đẹp trai, cao ráo, hát nhạc tự sáng tác, có tài! Tối qua rất nhiều chị đại giàu có đặt bài ủng hộ nó.”
Lại có người ha ha cười lớn nói: “Anh Vũ, nếu không vì cô nàng streamer thì anh cũng không đặc biệt mời bạn trai của bạn thân cô ấy đến hát. Xem ra cô nàng này hợp mệnh anh đó.”
Trần Vũ sờ cằm hài lòng cười nói: “Ừm không tệ.”
*
Khu doanh trại đặc chiến Thạch Thủy.
Vừa qua buổi sáng, sương sớm như mật ong tan chảy tràn qua tường rào.
Tiền Đa Đa bận rộn một lát trong căn tin, một mình đến siêu thị quân đội chuẩn bị mua chút đồ ăn vặt cho các đồng chí trong đội hậu cần.
Không lâu sau, một hộp đào ngâm hiện ra trong tầm mắt cô.
Trước đây tổ trưởng Thôi từng nói với cô đào ngâm ở siêu thị quân đội rất ngon, mỗi lần Tiền Đa Đa đến mua đều hết hàng.
Mắt cô sáng lên, vươn tay lấy. Ngón tay vừa chạm vào cái lạnh kim loại của nắp hộp thì bỗng chạm phải hơi ấm.
Tiền Đa Đa hơi ngẩn người, một giọng nói trầm thấp theo đó sát bên tai vang lên: “Xin lỗi.”
Cô vô thức quay đầu lại, hóa ra là Lục Tề Minh.
Anh đứng trong bóng râm của kệ hàng, bộ quân phục phẳng phiu như được cắt bằng dao, hàng mi khẽ rũ xuống, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay phải rõ khớp đã thu về.
“Đội trưởng Lục? Thật trùng hợp.” Tiền Đa Đa nở nụ cười “Anh cũng muốn mua hộp này sao? Vậy tôi đành đau lòng nhường cho anh vậy.”
“Tôi vừa đi tìm cô ở bếp sau căn tin, bọn họ nói cô ở đây.” Lục Tề Minh nhìn cô nói.
Nghe vậy, ánh mắt Tiền Đa Đa khẽ lóe lên: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tạm thời có một nhiệm vụ phải đi một chuyến. Mấy ngày này cô Tiền không cần quẹt thẻ mời tôi ăn cơm nữa.” Giọng Lục Tề Minh rất nhạt, vừa nói vừa tùy tay chỉnh lại mấy chai nước nghiêng ngả trên kệ hàng “Đến đây nói với cô một tiếng.”
Anh đi công tác là chuyện thường ngày, Tiền Đa Đa không mấy để ý, cười híp mắt tùy tiện hỏi: “Khi nào về?”
Lục Tề Minh: “Nếu không có gì bất ngờ thì cuối tuần.”
“Còn có bất ngờ sao?” Tiền Đa Đa buột miệng hỏi.
Lời vừa dứt, Lục Tề Minh dừng lại, ánh mắt xoáy vào cô, ngôi sao trên ve áo phản chiếu ánh đèn, những đốm sáng nhảy múa trên gương mặt góc cạnh.
“Nói không rõ.” Anh trả lời nhẹ nhàng lại bình tĩnh như thường.
Không hiểu tại sao, bốn chữ ngắn ngủi này lại khiến tim Tiền Đa Đa thắt lại, đầu ngón tay như chìm trong nước giếng mùa đông.
Liếc mắt vô thức nhìn vết sẹo trên cổ tay người đàn ông, cô mấp máy môi muốn nói nhưng cổ họng lại như bị nghẹn một cục bông khiến lòng người hoảng hốt.
Một lát sau, Tiền Đa Đa mới điều chỉnh lại tâm trạng, ngước mặt lên cười với anh: “Chúc các anh thuận lợi bình an.”
“Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của cô Tiền.”
Nói xong, Lục Tề Minh ước tính thời gian cũng gần đến lúc rồi khẽ cong khóe môi với cô: “Cấp trên giục gấp, phải đi trước đây. Cô Tiền tạm biệt.”
Người đàn ông quay người chuẩn bị rời đi.
“Cái đó…” Cô gái sau lưng đột nhiên lên tiếng.
Bước chân Lục Tề Minh đột ngột dừng lại, đứng im quay đầu nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh.
“Gần đây có một bộ phim mới, tôi định cuối tuần đi xem.” Tiền Đa Đa cười nhẹ nhàng như gió chiều “Đến lúc đó nếu tiện thì tôi mời đội trưởng Lục đi cùng nhé.”
Trong gió thoang thoảng mùi thơm của nước hầm xương heo của đội hậu cần hòa lẫn hương thơm ngọt ngào, chát nhẹ của trà dại.
Ánh nắng tô đậm đường gồ má của Lục Tề Minh, tạo thành hai vũng tối sâu thẳm trong đáy mắt. Yết hầu anh khẽ động, giọng khàn đặc:
Anh chỉ đáp cô: “Được.”