Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 36

Trở lại nhà bếp, Tiền Đa Đa cứ như người mất hồn.

Khi vo gạo, cô suýt làm đổ cả nồi nước xuống sàn, may nhờ Thôi Dục Vinh nhanh tay đỡ lấy mới tránh được cảnh gạo trắng tung tóe.

“Xin lỗi.” Hai má Tiền Đa Đa lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, cô lí nhí nói, “Tôi vừa thất thần một chút, suýt chút nữa làm đổ gạo, may mà có anh, tổ trưởng Thôi.”

“Không sao. Nồi này vốn dĩ nặng, con gái như cô rửa không tiện. Để tôi làm cho.” Thôi Dục Vinh vừa nói, vừa xắn cả hai tay áo lên, chuẩn bị vo gạo.

Tiền Đa Đa không tiện nói thêm gì nữa, bèn đứng sang một bên.

Công việc chính của đội hậu cần là nấu ăn, nhưng những chiến sĩ này ngày thường cũng phải huấn luyện, nhảy cầu, leo tường, vượt bùn đất, không bỏ sót thứ gì.

Đừng thấy Thôi Dục Vinh trông cao gầy, khuỷu tay vừa lộ ra cơ bắp tay rất săn chắc, toàn thân là những khối thịt rắn chắc đầy sức mạnh, rất khỏe.

Nhìn tổ trưởng Thôi nhẹ nhàng nhấc bổng chiếc nồi sắt lên, Tiền Đa Đa quan sát một lát rồi nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Tổ trưởng Thôi, xin hỏi danh sách nguyên liệu hôm trước tôi đưa cho anh đã mua đủ chưa?”

“Đều đã gửi đi rồi, dự kiến trưa nay sẽ giao đến cho chúng ta.” Thôi Dục Vinh cười đáp.

Nghe vậy, Tiền Đa Đa gật đầu, quay người đi đến thớt giúp Trương Đại Thiên thái rau.

Đang lúc mọi người bận rộn, tiếng bước chân vang lên từ phía căn tin.

Tiền Đa Đa nghe thấy động tĩnh, khẽ ngước mắt nhìn, thấy người đến mặc quân phục thường ngày, dáng vẻ thư sinh nho nhã, là cán bộ Tiết Vệ mấy ngày không gặp.

“Ôi chao, cán bộ Tiết.” Thôi Dục Vinh lớn tiếng chào một câu, mặt mày tươi rói, “Lại đến đội hậu cần chúng tôi thị sát công việc à?”

“Tổ trưởng Thôi lại trêu tôi rồi.” Tiết Vệ tùy ý đảo mắt hai vòng, cũng vui vẻ nói, “Thị sát công việc gì chứ, tôi đến báo cáo công việc với cô Tiền đây.”

Tiền Đa Đa bị câu thoại hài hước này chọc cười, nhịn không được bật cười, trái tim vốn hơi căng thẳng vì Lục Tề Minh đi công tác cũng thả lỏng vài phần.

Cô nhìn Tiết Vệ, nhẹ nhàng cười hỏi: “Cán bộ Tiết tìm tôi có việc gì sao?”

“Đúng vậy.” Tiết Vệ bước chân đi đến trước mặt Tiền Đa Đa, liếc nhìn con dao thái to trong tay cô, lại nhìn miếng củ cải trắng thái dở trên thớt, khẽ nhíu mày, “Ôi chao, cô Tiền bận quá, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”

“Không có.” Tiền Đa Đa đặt con dao trong tay xuống, “Cán bộ Tiết, anh có chuyện gì cứ nói với tôi.”

“Chuyện là thế này cô Tiền.” Tiết Vệ nói, “Bây giờ đội hậu cần của chúng ta quân số đông, ngoài những người ban đầu ra còn có thêm cô, thầy Đại Khoan và hai đồng chí được điều từ các bộ phận khác đến, bữa cơm này quả thật không cần nhiều người cùng làm như vậy, cô thấy sao?”

Tiền Đa Đa nghe xong gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Đúng vậy. Hôm qua tôi đã phát hiện ra vấn đề này, các đồng chí của hai tổ đều chen chúc trong bếp, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi, người quá đông, hiệu quả ngược lại còn thấp hơn.”

“Đúng vậy.” Tiết Vệ nói, “Vậy nên hiện tại tôi có một ý tưởng, hay là từ ngày mai cô và thầy Đại Khoan sẽ luân phiên dẫn đội, một đội làm cơm trưa, đội kia lo bữa tối. Dù sao các trận thi đấu chính thức cũng chấm điểm theo bữa trưa và bữa tối, chúng ta dứt khoát ngày thường cũng làm như vậy, nâng cao hiệu suất làm việc của mọi người. Cô thấy thế nào?”

Ánh mắt Tiền Đa Đa sáng lên một chút, cô cười nói: “Đề nghị của cán bộ Tiết rất hay, tôi không có ý kiến gì.” Nói đến đây cô dừng lại nửa giây rồi hỏi tiếp, “Thầy Đại Khoan bên kia thấy sao?”

“Tôi đến tìm cô trước, sau đó sẽ đi tìm thầy Đại Khoan.” Tiết Vệ cười không giảm, “Bản dự thảo bổ sung kế hoạch hoạt động ủng hộ quân đội của tôi đã viết xong rồi, chỉ chờ hai người chủ chốt như hai cô gật đầu. Hai người đều đồng ý thì tôi sẽ trình lên cấp trên xem xét.”

Tiền Đa Đa tùy ý hỏi một câu: “Gửi cho tư lệnh Tiêu sao?”

“Về lý thuyết thì phải cho đội trưởng Lục xem trước.” Nói đến đây Tiết Vệ khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra rồi tự nhủ, “Nhưng đội trưởng Lục đi công tác rồi, chỉ có thể đưa cho đội phó Hàn xem trước, cuối cùng mới trình lên cấp trên.”

Tiền Đa Đa khẽ thăm dò: “Nghe đội trưởng Lục nói cuối tuần anh ấy sẽ về?”

“Đó là trong điều kiện lý tưởng.” Tiết Vệ tùy tiện đáp cô một câu, “Tình hình chiến trường thay đổi trong chớp mắt, ai biết có bị trì hoãn vì tình huống đột xuất nào không. Khó nói lắm.”

“Ừm tôi hiểu rồi.” Tiền Đa Đa cụp mắt xuống có vẻ suy nghĩ rồi đáp một tiếng.

“Vậy cô Tiền cứ bận đi, tôi đi tìm thầy Đại Khoan đây.”

“Vâng, tạm biệt cán bộ Tiết.”

Các chiến sĩ đội hậu cần bận rộn trước bếp, Tiết Vệ vừa bước chân dài ra ngoài vừa suy nghĩ về cách diễn đạt bản dự thảo bổ sung của mình, tâm trạng hơi sa sút của Tiền Đa Đa bị cô khéo léo che giấu không ai nhận ra.

Hôm qua tổ Đại Khoan làm cơm trưa nên hôm nay bữa trưa đương nhiên do tổ Tiền Đa Đa phụ trách.

Dưới sự phân công của Tiền Đa Đa, các chiến sĩ trẻ làm việc nhịp nhàng. Đúng 11 giờ trưa, những món ăn nóng hổi thơm phức đã sẵn sàng.

Một món đùi gà nướng muối, một món sườn xào chua ngọt, một món rau cải xào và một bát canh trứng chiên củ cải. Các món ăn bày lên quầy lấy đồ ăn thơm nức mũi khiến người ta thèm thuồng.

Các sĩ quan và binh lính ăn uống vui vẻ, trong lòng đều ấm áp, ngay cả tư lệnh Tiêu cũng không ngừng khen ngợi nói đồng chí blogger được phái đến từ địa phương có tay nghề nấu ăn tinh xảo.

Nếu là ngày thường đồ ăn do tự tay mình làm được nhiều người thích như vậy Tiền Đa Đa chắc chắn sẽ vui vẻ vô cùng, thậm chí còn đăng lên mạng xã hội khoe khoang một chút tự khen mình.

Nhưng hôm nay cô không có hứng thú.

Dọn dẹp xong bếp đã là một giờ chiều.

Tiền Đa Đa mặc bộ đồ đầu bếp trở về ký túc xá, cởi mũ, bỏ tạp dề, từng món đồ dính đầy dầu mỡ trên người đều được cô cởi ra treo lên móc.

Sau đó “tách” một tiếng cô bật công tắc quạt thông gió để khử mùi.

Tiếng động cơ vo ve, sợi dây đỏ buộc ở khe gió bị thổi bay loạn xạ.

Đứng hơi mệt, Tiền Đa Đa dựa người vào khung cửa ngửa đầu nhìn chằm chằm bộ đồ đầu bếp trên móc áo thất thần.

Rõ ràng cảm thấy mình đang buồn bã.

Tại sao nhỉ?

Vì Lục Tề Minh đột nhiên lên đường làm nhiệm vụ khẩn cấp?

Một quân nhân vốn dĩ nên cống hiến cho đất nước. Cô rõ ràng biết công việc của anh rất bận rộn từ rất sớm.

Đây chỉ là một phần trong cuộc sống thường ngày của anh, là điều bình thường suốt mười mấy năm qua.

Nhưng đạo lý thì hiểu rõ mà vẫn không nhịn được “buồn bã”.

Hoặc có lẽ cảm giác này không đơn giản chỉ là “buồn bã” mà chính xác hơn thì nên là… lo lắng?

Đầu óc Tiền Đa Đa rối bời như bị đổ lộn một thùng phẩm màu – những suy nghĩ đủ sắc độ cuộn trào nuốt chửng cô: xanh thẫm của u sầu, vàng chói của bất ngờ, đỏ rực của bối rối – tất cả hòa quyện rồi chìm vào hai vũng tối đen như mực…

Đó là một đôi mắt sắc bén lạnh lùng như mắt chim ưng.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tề Minh bất ngờ xông vào tâm trí Tiền Đa Đa, tim khẽ run rẩy, nhịp tim cũng theo đó mà lỡ mất vài nhịp.

Thình thịch.

Tim đập thình thịch trong lồng ng.ực, mặt nóng bừng, tai cũng nóng ran.

Tiền Đa Đa mím môi, đặt tay lên ngực trái, hít thở vài nhịp mới lấy lại bình tĩnh. Cô lấy điện thoại nhắn cho Triệu Tĩnh Hy:

Tiền Đa Đa: 【Tĩnh Hy, tao cần mày.】

Khoảng ba phút sau tin nhắn trả lời của Triệu Tĩnh Hy hiện ra: 【Sao thế?】

Tiền Đa Đa: 【Mày đang ở đâu, nói chuyện được không?】

Triệu Tĩnh Hy: 【[Hôm nay hẹn biên kịch bàn kịch bản nhưng anh ta chưa tới.】

Triệu Tĩnh Hy: 【Muốn gọi điện không?】

Tiền Đa Đa: 【Nhắn tin cũng được.】

Triệu Tĩnh Hy: 【OK, cứ nói đi tao nghe đây】

Tiền Đa Đa khẽ cắn môi gãi đầu gãi tai có chút không biết nên mở lời thế nào. Suy nghĩ đủ một phút mới lại gõ chữ: 【Cái đó… hôm nay Lục Tề Minh đi công tác rồi】

Triệu Tĩnh Hy: 【Ồ. Rồi sao?】

Tiền Đa Đa: 【Tao không biết nhiệm vụ gì, ở đâu, nhưng cảm giác rất nguy hiểm…】

Triệu Tĩnh Hy: 【Trời ạ, chưa ăn thịt lợn chưa thấy lợn chạy à? Trong phim mấy anh quân nhân đi làm nhiệm vụ toàn là ra chiến trường, giải cứu con tin hay gìn giữ hòa bình vùng chiến sự. Chiến trường đấy, đạn không có mắt, súng đạn tơi bời thì làm sao không nguy hiểm được?】

Nhìn thấy bốn chữ “mưa bom bão đạn” Triệu Tĩnh Hy gửi đến, Tiền Đa Đa khẽ nhíu mày rồi lại nhớ đến vết thương do đạn trên lưng Lục Tề Minh.

Cũng phải.

Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người anh, có thể đoán được mỗi lần làm nhiệm vụ anh đều chịu không ít khổ sở.

Nghĩ đến đây, nỗi bất an trong lòng Tiền Đa Đa lại càng thêm rõ rệt.

Lúc này, tin nhắn tiếp theo của Triệu Tĩnh Hy lại hiện ra: 【Mày gấp gáp tìm tao chỉ để nói cái này?】

Tiền Đa Đa trả lời: 【Đúng vậy】

Tiền Đa Đa lại tiếp tục gõ chữ: 【Thật ra cũng không chỉ đơn thuần là chuyện anh ấy đi làm nhiệm vụ】

Tiền Đa Đa: 【Chủ yếu là biết nhiệm vụ nguy hiểm, trong lòng tao bỗng thấy bức bối khó tả. Mày hiểu không?】

Triệu Tĩnh Hy: 【Cái này…】

Triệu Tĩnh Hy: 【Không hiểu lắm. Mày bức bối cái gì?】

Triệu Tĩnh Hy: 【Quân nhân đi làm nhiệm vụ chẳng phải rất bình thường sao?】

Tiền Đa Đa: 【Tao biết là bình thường. Nhưng mà tao cảm thấy…】

Bên màn hình điện thoại, Tiền Đa Đa lựa lời cẩn thận gõ một dòng chữ: 【Tao cảm thấy hình như mình rất lo cho Lục Tề Minh, sợ anh ấy bị thương, hoặc gặp chuyện gì đó】

Sau tin nhắn này, Triệu Tĩnh Hy không trả lời bằng chữ ngay mà gửi một biểu tượng gấu trúc nheo mắt cười xấu xa qua.

Nhìn biểu tượng gấu trúc trong khung chat, Tiền Đa Đa khẽ nhíu mày: 【Mày làm cái quái gì thế?】 

Triệu Tĩnh Hy: 【Tao nghĩ là…】

Triệu Tĩnh Hy: 【Trạng thái này của mày thì tám chín phần mười là thích số mười một rồi】

Tiền Đa Đa: 【…】

Tiền Đa Đa: 【Tao thấy kết luận của mày hơi vội vàng】

Tiền Đa Đa: 【Hay là có khả năng nào đó, kiểu nỗi lo của tao cho anh ấy cũng giống như khi tao lo mày say rượu?】

Triệu Tĩnh Hy: 【Xì】

Triệu Tĩnh Hy: 【Mày quen tao bao nhiêu năm rồi? Mày mới quen số mười một bao lâu?】

Triệu Tĩnh Hy: 【Đừng tự tìm lý do cho mình】

Triệu Tĩnh Hy: 【Mày ở trong doanh trại, ngày ngày tiếp xúc với anh quân nhân đẹp trai, ở bên nhau lâu nảy sinh tình cảm là đương nhiên】

Trong phòng 406, tay cầm điện thoại của Tiền Đa Đa buông thõng, khuôn mặt ửng hồng ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Một lát sau miễn cưỡng tiêu hóa và hấp thụ thông tin này, cô cúi đầu tiếp tục gõ chữ: 【Được rồi…】

Tiền Đa Đa: 【Có lẽ gần đây tao đối với anh ấy thật sự có thiện cảm tăng vọt】

Tiền Đa Đa: 【Vậy bây giờ làm sao?】

Triệu Tĩnh Hy: 【Làm sao là làm sao, có thiện cảm thì yêu thôi】

Triệu Tĩnh Hy: 【Kiểu soái ca vừa chính trực vừa lạnh lùng cấm dục này giữ mình trong sạch, không sợ có bệnh. Ngủ với anh ta mày cũng không thiệt, thử xem kích thước và kỹ thuật trên giường, chán rồi tính tiếp】

Tiền Đa Đa bị nghẹn một chút, im lặng gõ chữ: 【Được rồi tao xem xét đã】

Kết thúc cuộc trò chuyện với Triệu Tĩnh Hy, Tiền Đa Đa tắt màn hình điện thoại, nằm ngửa trên chiếc giường đơn theo quy cách bên cửa sổ.

Cô trừng mắt nhìn trần nhà ngơ ngẩn.

Khó trách gần đây gặp Lục Tề Minh, tim cô luôn đập thình thịch, mặt và người cũng luôn nóng ran vô cớ.

Hóa ra thích là cảm giác này sao?

Sợ anh bị thương, lo lắng anh gặp chuyện ngoài ý muốn, hy vọng anh bình an trở về.

Vì một người mà lòng dạ rối bời, đứng ngồi không yên.

*

Cuộc sống trong quân đội tương đối đơn điệu, vĩnh viễn không có thay đổi lớn.

Trong những ngày Lục Tề Minh đi làm nhiệm vụ, ban ngày Tiền Đa Đa bận rộn làm thêm ở căn tin, buổi tối bận chơi game online với Triệu Tĩnh Hy, cuộc sống cũng coi như đầy đủ.

Trong cuộc thi ẩm thực thứ Sáu, tổ của Tiền Đa Đa bốc thăm trúng “bữa tối”.

So với những món sơn hào hải vị cao lương mỹ vị mà tổ Đại Khoan làm vào buổi trưa, những sĩ quan và binh lính chất phác dường như thích những món ăn gia đình hơn, cách làm đơn giản, màu sắc, hương vị đều ngon, mang theo chút hương vị sâu thẳm trong ký ức.

Kết quả cuối cùng của cuộc thi là đội hậu cần do Tiền Đa Đa dẫn đầu đã giành chiến thắng sít sao với cách biệt “1” điểm.

Là hạng mục quan trọng trong hoạt động ủng hộ quân đội, toàn bộ quá trình cuộc thi đều có cán bộ tuyên truyền của ủy ban thành phố và ủy ban quân sự ghi lại bên cạnh, người chụp ảnh, người quay phim, còn có phóng viên đài truyền hình phỏng vấn sĩ quan và binh lính về hương vị món ăn, cũng như cảm nhận của mọi người về hoạt động ủng hộ quân đội lần này.

Không nghi ngờ gì nữa, tất cả đều nhận được những phản hồi tích cực chân thành.

Tư lệnh rất hài lòng với kết quả của trận đấu đầu tiên, không chỉ công khai khen ngợi toàn bộ nhân viên hậu cần mà còn đặc biệt tìm đến Tiền Đa Đa và Đại Khoan để bày tỏ sự công nhận đối với sự cần cù của hai người.

Sau cuộc thi, các cán bộ tuyên truyền kéo toàn bộ sĩ quan và binh lính chụp ảnh chung.

Tư lệnh đứng ở giữa bên trái bên phải lần lượt là Tiền Đa Đa và Đại Khoan, còn có một nhóm nhân viên hậu cần ngày thường rất khó xuất hiện trước công chúng, luôn âm thầm cống hiến trong bếp sau quân đội.

Sau khi chụp ảnh kỷ niệm, các cán bộ tuyên truyền đi sắp xếp tài liệu.

Tư lệnh Tiêu còn bận công việc nên dẫn theo mấy cán bộ chủ chốt về bộ tư lệnh họp.

Nhìn thấy đám đông giải tán, Tiền Đa Đa lúc này mới quay đầu nhìn về phía các thành viên trong tổ sau lưng cười nói: “Chúc mừng mọi người có một khởi đầu tốt đẹp.”

“Đều là do cô Tiền dẫn dắt tài tình!”

“Tôi đi quân đội lâu như vậy đây là lần đầu tiên lộ diện trước nhiều người như vậy… Lúc nãy chụp ảnh chung tư lệnh đứng ngay bên cạnh tôi mẹ ơi. Mấy người không biết đâu tim gan bé nhỏ của tôi căng thẳng đến mức muốn nhảy ra ngoài!”

“Vương Phi tư lệnh Tiêu đứng bên cạnh cậu cậu căng thẳng cái gì chứ? Có tật giật mình à phạm lỗi gì sợ bị phát hiện?”

“Đi chỗ khác chơi.”

Các chiến sĩ cười ha ha tiếng cười sảng khoái đầy sức sống như sấm rền làm chim sẻ bên thao trường bay tán loạn.

Tiền Đa Đa bị bầu không khí này lây nhiễm đáy mắt tràn ngập ý cười.

Đột nhiên tổ trưởng Thôi ghé lại nói nhỏ: “Cô Tiền, tuần sau chúng ta làm món gì đây? Cố gắng một hơi đánh bại luôn đội kia!”

Quân nhân ai cũng có lòng hiếu thắng, Tiền Đa Đa bị lời nói của Thôi Dục Vinh chọc cười “phì” một tiếng nói: “Vừa bận xong trận đầu, cuối tuần này mọi người nghỉ ngơi cho tốt, thứ Hai tuần sau chúng ta lại bàn chuyện trận đấu tiếp theo.”

“Được.”

Cười đùa với mọi người một lúc, Tiền Đa Đa chủ động móc tiền túi ra đề nghị mời toàn bộ nhân viên hậu cần trong tổ ăn vặt uống nước.

Tổ trưởng Thôi và những người khác từ chối hết lần này đến lần khác nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của Tiền Đa Đa, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn đi theo cô đến siêu thị chọn đồ ăn.

Tuần đầu tiên chính thức triển khai hoạt động ủng hộ quân đội trong doanh trại cứ như vậy kết thúc.

Một mình đi bộ về ký túc xá dưới ánh trăng, Tiền Đa Đa chợt lấy điện thoại trong túi ra.

Mở WeChat tìm đến ảnh đại diện bầu trời đêm đen tuyền.

Tiền Đa Đa: 【Đội trưởng Lục đang bận sao?】

Tiền Đa Đa: 【Trận thi ẩm thực đầu tiên tổ bọn tôi thắng rồi, mọi người đều rất vui】

Tuy nhiên hai tin nhắn gửi đi lại như đá chìm đáy biển, mãi đến khi Tiền Đa Đa về đến ký túc xá đi ngủ cũng không nhận được hồi âm.

*

Hơn mười hai giờ đêm quán bar “Zero” trung tâm thành phố.

Ánh sáng lờ mờ, không khí mập mờ.

Trong ánh sáng đỏ sẫm, đôi bốt Martin cũ kỹ nhẹ nhàng gõ nhịp trên sân khấu, chiếc đàn guitar gỗ sờn cũ đặt ngang đùi người đàn ông.

Anh cúi mặt thấp, ngón tay bấm dây đàn, âm thanh vang lên giữa tiếng va chạm của những viên đá lạnh trong ly cocktail.

Trong chiếc ghế gần sân khấu nhất, Triệu Tĩnh Hy nâng ly rượu, nhấp một ngụm hờ hững, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông trên sân khấu không nỡ rời mắt dù chỉ một giây.

Đèn spotlight quét qua lần thứ ba.

Người đàn ông khép mắt dưới ánh đèn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào vết sẹo chân mày, một nốt ruồi ở đuôi mắt lấp lánh như ngôi sao xa xôi.

“Bài hát tiếp theo đây cũng là một sáng tác của tôi, tên là ‘Bồ câu gió’.” Giọng khàn đặc của anh vang lên qua micro pha lẫn tiếng nhiễu điện, quyến rũ đến khó tả,  “Gửi tặng cô Z đang ngồi dưới khán đài.”

Lời vừa dứt, phía dưới lập tức bùng nổ một tràng huýt sáo trêu ghẹo.

Triệu Tĩnh Hy lười biếng nhướng mày.

Ánh mắt người đàn ông dừng trên người cô, bốn mắt giao nhau, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng cất tiếng hát: “Tôi từng nuôi một con bồ câu lạc đường, em như đám mây tan trong gió, lặng lẽ đáp xuống thế giới của tôi…”

Triệu Tĩnh Hy đổi tư thế ngồi, đôi chân thon dài quấn trong quần jean vắt chéo nhau, yêu kiều và xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Vài phút sau.

Khi nốt nhạc cuối cùng tan đi, đèn sân khấu tắt hẳn, người đàn ông như bóng ma ẩn mình trong bóng tối.

Chỉ vài giây sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, như mưa rào mùa xuân.

Đổi sang một cảnh khác, nữ DJ mặc đồ mát mẻ lên sân khấu chơi nhạc.

Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, Triệu Tĩnh Hy vừa chớp mắt đã không thấy bóng dáng người đàn ông đâu nữa, cô quay đầu nhìn quanh. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, cằm cô bị một bàn tay thon dài trắng lạnh nắm lấy, một nụ hôn nồng nàn vị whisky và thuốc lá ập đến.

Nụ hôn của người đàn ông quá mạnh mẽ, gần như khiến Triệu Tĩnh Hy không kịp trở tay, cả người bị anh đẩy vào chiếc sofa đen mềm mại.

Cách đó không xa, ở một chiếc ghế lô khác, Trần Vũ rít một hơi thuốc, nheo mắt nhìn đôi bóng người chồng chất quấn lấy nhau, anh ta phủi tàn thuốc rồi nhả khói, không biết đang nghĩ gì.

Xung quanh ly cốc va chạm, tiếng cụng ly leng keng.

Đêm say đắm và hỗn loạn này chỉ vừa mới bắt đầu.

Một lát sau, Trần Vũ giơ tay gọi người bên dưới, ghé tai dặn dò điều gì đó.

Người bên dưới nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, nhíu mày do dự: “Trần tổng, chuyện khác thì dễ nói, anh chưa từng tiếp xúc với Triệu Tĩnh Hy này, cô ta thẳng thắn trọng nghĩa khí, tính tình lại rất đanh đá, tuyệt đối sẽ không giúp chúng ta.”

“Mày ngu à.” Trần Vũ vỗ một cái vào đầu người kia, khẽ mắng, “Con nhỏ này ủng hộ bạn trai nó, tối nào cũng đến, mày thử nghĩ xem.”

*

Chớp mắt đã đến Chủ nhật.

Sáng sớm, Tiền Đa Đa đã xin nghỉ nửa ngày với cán bộ Tiết để đến bệnh viện thăm ông nội vẫn chưa xuất viện. Ăn trưa xong cô trở về, định bụng ngủ một giấc trưa, nhưng không biết có phải dạo này không được nghỉ ngơi đầy đủ hay không, một giấc tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối.

Hai ngày cuối tuần, trừ những trường hợp tăng ca và đặc biệt, các cán bộ đã kết hôn đều có thể về nhà.

Đèn đường hắt những vệt sáng màu vàng nhạt, toàn bộ khu quân đội yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy vài tiếng chó sủa không rõ ràng.

Tiền Đa Đa vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi đôi mắt mơ màng, thời gian trên điện thoại hiển thị đã là chín giờ tối.

Nhìn đồng hồ điện thoại “21:09”, cô chợt ngẩn người. 

Lục Tề Minh trước khi đi đã nói nếu không có gì bất ngờ thì cuối tuần anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về Nam Thành.

Bây giờ đã hơn chín giờ tối cuối tuần, anh ấy về chưa?

Tiền Đa Đa mím môi, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng xỏ giày tất mặc áo khoác rồi lao ra cửa, thẳng đến trước phòng 408 bên cạnh.

Cô khom lưng nhìn kỹ khe cửa bên dưới, tối đen như mực, không khác gì mấy ngày trước.

Không có ánh đèn, không có người.

“…” Nhận ra chủ nhân vẫn chưa về, trong lòng Tiền Đa Đa dâng lên một nỗi thất vọng.

Một lát sau, lấy lại tinh thần, cô quay người xuống lầu, định đến siêu thị quân đội mua chút bim bim cay ăn.

Trong sân trồng hoa trà và hoa mai, tháng mười một hoa mai chưa nở, chỉ có hương thơm thoang thoảng của hoa trà trong không khí.

Tiền Đa Đa rụt cổ áo khoác bông đi trên đường, giữa chừng còn gặp hai chiến sĩ trẻ vừa chạy bộ xong, mặc đồ thể thao mùa thu, quần áo mỏng manh nhưng mồ hôi đầm đìa trên đầu trên mặt.

Nhìn hai chàng trai vạm vỡ có thể chất rất tốt, Tiền Đa Đa không khỏi rụt cổ lại, quấn thêm hai vòng khăn len.

Bỗng nhớ đến hình ảnh vị đội trưởng nào đó cũng mặc đồ đơn giản như thế giữa cơn gió lạnh, tiễn cô đến cuộc họp ở nhà ăn…

Thể chất của quân nhân đều có vẻ rất cường tráng.

Đang miên man suy nghĩ thì từ xa vọng lại tiếng gầm rú của xe tải hạng nặng.

Tiền Đa Đa bị tiếng động đó thu hút, vô thức quay đầu lại.

Chỉ thấy một chiếc xe tải quân sự không biết từ lúc nào đã lái vào sân, người lái xe trong cabin quay đầu xe ở bãi đất trống rồi đạp phanh.

Xe tải quân sự dừng lại, cửa thùng xe mở ra, mấy bóng người cao lớn mặc quân phục huấn luyện lần lượt bước xuống xe. Những gương mặt lạ lẫm, khi nghiêm nghị, lúc rạng rỡ.

Tiền Đa Đa nín thở tim đập nhanh hơn mấy nhịp.

Vô cớ cô hình như lại mong đợi điều gì đó.

Cuối cùng, bóng người cuối cùng nhảy xuống từ xe, quân hàm trên vai cắt ngang ánh đèn đường. Trong khoảnh khắc ánh sáng giao thoa, gương mặt góc cạnh của người đàn ông hiện rõ trong tầm mắt cô.

Lục Tề Minh không biểu lộ cảm xúc, đang nói gì đó với đồng đội. Bỗng nhiên như cảm nhận được điều gì, anh quay đầu, ánh mắt hướng về phía cô.

Hai ánh mắt cứ thế chạm nhau, bất ngờ mà như đã định trước.

Mười ngón tay bên hông Tiền Đa Đa vô thức nắm chặt, hai chân như bị rót chì không thể nhúc nhích thêm một bước nào nữa mặc cho tiếng gầm rú của chiếc xe tải quân sự rời đi, át mất tiếng tim đập dữ dội của cô.

Trong tầm mắt cô, người đàn ông vẫy tay chào đồng đội, rồi bước những bước dài về phía cô.

Đến gần, dường như sốt ruột, anh thậm chí chạy vài bước.

Cuối cùng cũng đến gần trong gang tấc.

“Anh…” Hai má Tiền Đa Đa nóng ran, cổ họng cũng khô khốc, giọng nói thốt ra mang theo một chút ngượng ngùng khó tả “Về rồi sao?”

“Ừ.” Lục Tề Minh gật đầu.

Tiền Đa Đa mấp máy môi hỏi tiếp: “Có bị thương không?”

Đôi mắt đen của Lục Tề Minh nhìn thẳng vào cô, im lặng một giây rồi thành thật nói: “Một vết thương nhỏ do đá cứa.”

“Vết thương đã xử lý chưa?” Cô hỏi.

“Đã khử trùng rồi.” Khóe miệng anh khẽ cong lên “Chỉ là vội quá chưa kịp tiêm phòng uốn ván.”

Tiền Đa Đa: “…”

Tiền Đa Đa nghe ra lời này đang trêu chọc chuyện trước đây cô kéo anh đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván, hai má cô càng đỏ hơn, khóe môi cũng cong lên nhịn không được cười.

Vừa cười vừa cảm thấy một chút chua xót không rõ ràng xộc vào mũi, mắt cũng vô cớ ướt át.

Trẻ con mới có quyền vô cớ muốn khóc. Trong lòng Tiền Đa Đa trăm mối ngổn ngang không nói rõ được vì sao chua xót, cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên muốn khóc, chỉ cảm thấy ngượng ngùng.

Sợ người đối diện nhận ra, hàng mi dày khẽ rủ xuống, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua lá: “Tư lệnh Tiêu đã dặn giữ lại cho các anh sủi cảo. Đi ăn đi.”

Lục Tề Minh vẫn chỉ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không nói gì.

Cô gái im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng nói thêm một câu dịu dàng hơn: “Anh có thể ăn nhiều sủi cảo nhân thịt bắp cải. Nhân đó là do chính tay tôi gói.”

Bình Luận (0)
Comment