Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 37

Đêm đen như mực. Gió từ thao trường thổi đến, mùi thuốc súng mang theo bị hương hoa trà dọc đường làm tan biến, khi đến mũi Lục Tề Minh chỉ còn lại một chút ngọt thanh tao.

Lục Tề Minh cúi mắt nhìn Tiền Đa Đa, đôi mắt đen trong veo và dịu dàng: “Hôm nay gói sao?”

“Không phải.” Tiền Đa Đa lắc đầu, “Sủi cảo là chúng tôi gói hôm qua vì chỉ nghe nói hôm nay các anh về, không biết thời gian cụ thể, nghĩ bụng lỡ là sáng sớm hoặc trưa… các anh về là có thể ăn ngay một bữa nóng hổi.”

“Vậy hôm nay cô đã làm gì?”

“Buổi sáng tôi đến bệnh viện thăm ông, về nhà định ngủ một giấc trưa.” Cô nói, vành tai ửng hồng vì ngượng ngùng, giọng nói càng nhỏ hơn, “Kết quả là ngủ một giấc thẳng đến chín giờ tối…”

Nghe vậy Lục Tề Minh khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, “Có phải mấy đêm nay cô không ngủ ngon không?”

Hai tay Tiền Đa Đa vô thức xoắn lại với nhau.

Khó trách cô luôn có chút sợ anh.

Dường như mọi chuyện trên đời đều không qua nổi đôi mắt này. 

Im lặng một giây, Tiền Đa Đa hơi gượng gạo cong môi với người đàn ông, giải thích: “Thật ra cũng ngủ được. Chỉ là mơ nhiều, ngủ không sâu giấc.”

Lục Tề Minh nhìn cô rồi hỏi: “Vậy cô chưa ăn tối?”

Tiền Đa Đa: “Vâng.”

Nghe được câu trả lời này, Lục Tề Minh nói: “Đi thôi.”

Tiền Đa Đa hỏi: “Đi đâu?”

“Căn tin.”

Cô ngẩn người, đảo mắt nhìn quanh người đàn ông, hỏi: “Anh không cần về ký túc xá thay quần áo trước sao?”

Lục Tề Minh nói: “Vốn định thay trước.”

Ở vùng cao nguyên tuyết phủ mấy nghìn mét, lăn lộn mấy ngày, bộ quân phục huấn luyện của anh vừa dính tuyết vừa dính bùn, vết máu lẫn mồ hôi bẩn đến mức sắp đóng vảy, mặc trên người đương nhiên không thoải mái.

Nghe vậy Tiền Đa Đa càng khó hiểu: “Vậy anh nên về thay quần áo trước đi. Tôi thấy mấy đồng đội của anh đều đi về ký túc xá rồi.”

“Nhưng cô còn chưa ăn tối.” Lục Tề Minh tự nhiên đáp.

Ánh mắt Tiền Đa Đa khẽ run rẩy, ngẩn người.

“Tôi về thay quần áo, tính cả đường đi về thì cô còn phải đợi ít nhất mười lăm phút nữa mới được ăn.” Lục Tề Minh nói, “Đói quá lâu sẽ hại dạ dày.”

Nghe xong những lời này, mặt Tiền Đa Đa hơi ửng hồng, trong lòng lặng lẽ dâng lên một dòng ấm áp. Cô mấp máy môi mấy lần, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chẳng phải cũng đang đói bụng sao, rõ ràng mọi người đều như nhau.”

Lục Tề Minh: “Không giống nhau.”

Tiền Đa Đa hơi nghi ngờ, ngước mắt nhìn anh: “Chỗ nào không giống?”

“Mỗi năm tôi vào vùng hoang vu mấy lần, thường xuyên bữa đói bữa no quen rồi.” Lục Tề Minh nhìn cô, vẻ mặt và giọng điệu đều bình thường như không có gì, “Cô là con gái, phải nhớ đối xử tốt với bản thân.”

*

Đúng như Tiền Đa Đa đoán, việc đầu tiên các thành viên đội chủ chốt làm khi trở về doanh trại là về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.

Môi trường tác chiến ở vùng tuyết khắc nghiệt, điều kiện sống cũng rất hạn chế, ở độ cao bốn năm nghìn mét, họ ở trong lều quân sự, ăn bánh quy nén, mỗi đêm cứ cách hai tiếng lại thay người canh gác.

Họ đi bốn năm ngày, đừng nói tắm nước nóng, ngay cả rửa mặt bằng nước ấm cũng chưa từng.

Ở trong gió tuyết lạnh thấu xương lâu như vậy, chỉ có những người từng trải mới biết họ khao khát cảm giác được nước nóng xối lên người đến nhường nào.

Vì vậy khi Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh bước vào căn tin, bên trong trống trơn, không thấy bóng dáng một đặc công nào.

Ngược lại đèn bếp phía sau sáng trưng, mơ hồ vọng lại tiếng người nói chuyện.

“Cậu nhanh tay lên chút đi, đội trưởng Lục và mọi người về rồi, chắc giờ đang ở ký túc xá thay quần áo tắm rửa. Mau chóng đun sôi nước đi, kẻo lát nữa mọi người đến hết còn phải chờ chúng ta luộc sủi cảo.” Thôi Dục Vinh hạ giọng thúc giục.

Sau đó là giọng của đồng chí Tiêu Hoành Hoa, nghe có vẻ thảm thương, như một chú chim cút nhỏ bị ức hiếp: “Tổ trưởng, không phải tôi không muốn nhanh. Một nồi nước lạnh to như vậy, đun sôi phải mất thời gian chứ. Anh giục tôi có ích gì, anh giục cái bếp kia kìa, bảo nó tăng lửa lên mà đun.”

Thôi Dục Vinh bị câu này chọc cười: “Bếp mà hiểu tiếng người thì còn cần chúng ta làm gì nữa?”

Hai người cứ người một câu tôi một câu cãi nhau.

Tiền Đa Đa rất thích bầu không khí hòa thuận thường ngày của đội hậu cần, ấm áp, hòa hợp, giống như một gia đình thực sự.

Nghe thấy động tĩnh từ bếp vọng lại, cô khẽ cong khóe môi nói: “Xem ra sủi cảo vẫn chưa luộc xong. Đội trưởng Lục, anh ngồi xuống đợi một lát, tôi vào giúp một tay.”

Nói xong Tiền Đa Đa tự mình bước vào bếp sau.

Nhìn thoáng qua, trên bếp đặt một chiếc nồi sắt đen lớn đựng đầy nước lạnh. Nước đang ở trạng thái sắp sôi, từng chuỗi bọt nước nhỏ trong suốt xếp hàng từ đáy nồi trào lên giống như bong bóng cá nhỏ nhả ra.

“Tổ trưởng Thôi, đồng chí Hoành Hoa, hai người chuẩn bị luộc sủi cảo rồi sao?” Vừa nói Tiền Đa Đa vừa tùy tay xắn tay áo lên.

Nghe thấy giọng nói này, Thôi Dục Vinh và Tiêu Hoành Hoa vô thức quay đầu nhìn, thấy là Tiền Đa Đa, hai người vui vẻ chào: “Cô Tiền.”

Thôi Dục Vinh tiếp lời: “Đúng vậy, mấy gói sủi cảo đó vốn dĩ chuẩn bị cho đội trưởng Lục và mọi người, để trong tủ đá cả ngày trời rồi, không ăn thì không còn tươi nữa. May mà họ về kịp.”

Trong lúc hai người nói chuyện, nước trong nồi cuối cùng cũng sôi sùng sục.

Tiêu Hoành Hoa xách một túi lớn sủi cảo đông lạnh đứng trước nồi, khó xử nhìn Thôi Dục Vinh: “Tổ trưởng, mọi người vẫn chưa đến. Hay là chúng ta đợi người đến rồi mới luộc?”

“Luộc trước một ít đi.” Tiền Đa Đa nhỏ giọng góp ý, “Đội trưởng Lục đã đến rồi.”

Thôi Dục Vinh và Tiêu Hoành Hoa lập tức trợn tròn mắt: “Hả?”

Lời vừa dứt, một loạt tiếng ủng đạp đất từ xa vọng lại rồi càng lúc càng gần.

Ba người trong bếp quay đầu nhìn, chỉ thấy một trung tá trẻ tuổi mặc quân phục huấn luyện bước vào. Anh tùy tay cởi nút cài trên cùng của áo vest chiến thuật, xắn tay áo lên, giọng điệu nhàn nhạt: “Còn việc gì cần làm không?”

Thôi Dục Vinh thấy đội trưởng của mình lập tức đứng nghiêm thẳng lưng cao giọng đáp: “Báo cáo đội trưởng Lục, đội hậu cần mọi thứ bình thường không có việc gì cần anh làm.”

“Khách sáo làm gì.”

Lục Tề Minh đảo mắt nhìn quanh, đi thẳng đến bên chiếc nồi sắt nước đang sôi sùng sục, nhận lấy túi sủi cảo đông lạnh từ tay Tiêu Hoành Hoa. Anh dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn cô gái không xa: “Luộc chung hết hay là chia ra luộc?”

Tiền Đa Đa như không nghe thấy, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào vạt áo bên phải bộ quân phục tác chiến của người đàn ông.

Lúc nãy ở ngoài trời tối không nhìn rõ, giờ dưới ánh đèn trắng của nhà bếp, cô mới nhận ra miếng vải đó có một vệt màu nâu sẫm.

Như máu đã khô lâu ngày, dưới ánh đèn phản chiếu ánh kim lạnh lẽo…

Bên cạnh.

Thấy Tiền Đa Đa mãi không đáp lời đội trưởng, Tiêu Hoành Hoa khẽ nhíu mày, dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cánh tay cô, ghé sát lại nhỏ giọng: “Cô Tiền, đội trưởng Lục hỏi cô đó, sủi cảo luộc chung hay luộc riêng?”

Lúc này cô mới hoàn hồn, khẽ hắng giọng cố ý quay đầu đi như đang che giấu điều gì đó, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình tĩnh và thản nhiên: “Luộc trước phần một người ăn thôi. Phần còn lại đợi những người khác đến rồi cùng luộc.”

Lục Tề Minh cầm lấy một nắm sủi cảo đông lạnh.

Có những vụn băng bám trên bề mặt rơi xuống giống như những hạt tuyết trắng tinh khiết ở vùng cao nguyên. 

“Cái nào là sủi cảo nhân bắp cải thịt heo?” Anh đột nhiên nhàn nhạt hỏi một câu.

“Hả? Ồ.” Thôi Dục Vinh là người ruột để ngoài da không nghĩ nhiều bèn mở túi chỉ tay một cái: “Sủi cảo nhân bắp cải thịt heo đều là do cô Tiền gói, tay nghề của cô ấy khéo hơn chúng tôi. Đội trưởng Lục xem cái nào nhỏ nhắn, xinh xắn, tròn trịa, thì thường là nhân bắp cải thịt heo còn cái nào to lại bị rách vỏ thì không phải. Dễ nhận ra lắm.”

Tiền Đa Đa cúi đầu như đang che giấu điều gì đó, vuốt nhẹ tóc mai. Tai và má cô vô cớ nóng ran.

Lục Tề Minh không đáp lời nữa, ánh mắt anh không chút động đậy nhìn về phía bóng dáng mảnh mai cách đó vài bước.

Nhà bếp là không gian kín, gió lạnh không lọt vào, bếp lửa vẫn cháy khiến nhiệt độ cao hơn bên ngoài nhiều. Cô cúi đầu không biết đang nhìn đâu, hàng mi rủ xuống, có lẽ do đứng quá gần nồi nước sôi nên hơi nước đọng trên mi thành những giọt nước li ti.

Cô chớp mắt một cái, những giọt sương liền tan biến.

Nhìn qua làn hơi nước trắng xóa, người đẹp như tranh vẽ, đẹp đến hư ảo mờ mịt như một giấc mơ không thể nắm bắt.

Chỉ vài giây, Lục Tề Minh có chút thất thần.

Dưới lớp quân phục, nơi ngực trái chợt dấy lên một luồng ngứa ngáy.

Không phải trên bề mặt da thịt mà là một nơi sâu hơn, cả xương thịt, máu huyết, như có con trùng đang gặm nhấm trái tim anh.

Tiếng kèn quen thuộc vọng lại trong gió.

Lục Tề Minh thu hồi ánh mắt, chọn ra những chiếc sủi cảo đông lạnh có hình dáng nhỏ nhắn tròn trịa trong túi bỏ vào nồi.

Sủi cảo chín rất nhanh, chỉ một lát sau một đĩa lớn sủi cảo nhân bắp cải thịt heo nóng hổi đã được vớt ra.

Thôi Dục Vinh tìm một chiếc đĩa sứ lớn vớt hết mấy chục chiếc sủi cảo ra rồi bưng vào căn tin vui vẻ nói: “Đội trưởng Lục, anh ăn trước đi. Những người khác đến tôi sẽ luộc cho họ sau.”

Nói xong, tổ trưởng Thôi tự mình trở về bếp sau.

Trong lúc chờ đợi không có việc gì làm, Thôi Dục Vinh dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, khoác lác trò chuyện với Tiêu Hoành Hoa, kể về những năm tháng còn là tân binh của mình.

Tiền Đa Đa dựa vào khung cửa nghe một lát, nhớ ra điều gì đó bèn quay người bước vào đại sảnh.

Vốn định hỏi Lục Tề Minh sủi cảo có ngon không, ai ngờ vừa bước ra đã thấy đĩa sủi cảo lớn trên bàn vẫn y nguyên, vẫn là hình dáng vừa bưng ra.

“Thời tiết này sủi cảo nguội nhanh lắm.” Tiền Đa Đa hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh, “Sao anh không ăn?”

Lục Tề Minh nói: “Đợi cô.”

Tiền Đa Đa ngạc nhiên: “Đợi tôi làm gì?”

“Ăn cùng nhau.” Lục Tề Minh vẻ mặt tự nhiên. 

Nói xong anh vào bếp lấy ra một chiếc đĩa sứ nhỏ và một đôi đũa, gắp mấy chiếc sủi cảo từ đĩa lớn sang, không ngước mắt lên nói: “Cô ăn trước đi, ăn không hết thì đưa tôi.”

Sau đó người này cũng không đợi cô trả lời, cầm lấy một chiếc sủi cảo trong đĩa nhỏ bỏ vào miệng, tự mình ăn.

Tiền Đa Đa lập tức ngượng ngùng.

Cô nghĩ, dù là chia làm hai phần thì cũng phải là cô ăn đĩa nhỏ, anh ăn đĩa lớn mới đúng—mấy chiếc sủi cảo này đều vỏ mỏng nhân dày nguyên liệu đầy đặn, dù cô có thêm ba cái dạ dày cũng không ăn hết được nhiều như vậy.

Hơn nữa hai người cùng ăn một đĩa sủi cảo có phải không ổn không? Có vẻ hơi mập mờ.

Nhưng không còn cách nào khác.

Đồng chí này đã bắt đầu ăn rồi, Tiền Đa Đa cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành cầm đũa lên lặng lẽ ăn.

Không gian im lặng không một tiếng động.

Trong hương thơm của sủi cảo lẫn một chút mùi tanh nhè nhẹ, khứu giác Tiền Đa Đa rất nhạy bén nên nhanh chóng nhận ra.

Các đốt ngón tay cầm đôi đũa sắt hơi trắng bệch, cô nuốt miếng vỏ sủi cảo trong miệng xuống, chần chừ nửa giây rồi cuối cùng khẽ hỏi: “Anh… nhiệm vụ của các anh thuận lợi không?”

“Ừ.” Lục Tề Minh gật đầu, không nói thêm nửa chữ.

Tiền Đa Đa biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi nên không đi sâu vào chủ đề này nữa. Cô dời mắt xuống nhìn vết máu màu nâu sẫm trên ngực áo anh rồi nói tiếp: “Anh nói chỗ bị đá cứa là ở ngực sao?”

Lục Tề Minh động tác khẽ dừng lại nửa giây rồi đáp lời cô, giọng vẫn bình thản và nhẹ nhàng: “Khu vực đó mấy ngày nay thời tiết không tốt nên xảy ra chút bất ngờ. Vấn đề nhỏ không sao đâu.”

Tiền Đa Đa đoán: “Thời tiết không tốt. Là gặp tuyết rơi sao?”

“Gần như vậy.” Lục Tề Minh vừa ăn sủi cảo vừa nói, không hề nhíu mày “Bão tuyết.”

“…”

Cổ họng Tiền Đa Đa nghẹn lại như nuốt phải nửa quả cam đắng, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.

Là người yêu thích cắm trại nên Tiền Đa Đa nắm rõ các kiến thức cơ bản. Cô hiểu rõ ở nơi hoang dã mà gặp bão tuyết thì chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng. Vậy mà trong miệng anh, chuyện ấy lại nhẹ tựa lông hồng như thể chỉ là “chút trục trặc do thời tiết xấu”.

Mười mấy năm sau khi anh mặc quân phục, anh đã sống cuộc sống như thế nào?

Lục Tề Minh bên cạnh vẻ mặt nghiêm nghị vẫn lặng lẽ ăn cơm.

Nhìn gương mặt điển trai lạnh lùng ấy Tiền Đa Đa bỗng đờ đẫn ra suy tư rồi chẳng nói thêm lời nào.

*

Đô thị lớn luôn càng về đêm càng rực rỡ.

Quán bar Zero giữa trung tâm thành phố.

Trên sân khấu đèn spotlight chiếu sáng bóng dáng cao gầy của nam ca sĩ, anh cúi mắt, lướt ngón tay trên dây đàn, chỉ một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cũng đủ khiến những nữ khách bên dưới hét chói tai.

Dưới sân khấu, nam nữ trong sàn nhảy thả mình trong men rượu, thân thể uốn éo như rắn, những tia laser mờ ảo quét qua toàn bộ khán phòng như mắt quỷ dữ.

Triệu Tĩnh Hy đi vệ sinh xong ra đang soi gương trang điểm lại thì một giọng nói đột ngột vang lên bên tai cô cười gọi: “Cô Triệu?”

Động tác Triệu Tĩnh Hy khựng lại, cô khó hiểu quay đầu.

Trước mắt cô là gương mặt cười toe toét của gã đàn ông trẻ tầm 27-28 tuổi dáng người bình thường ngoại hình tầm thường đúng kiểu đi ngoài đường cô chẳng thèm liếc mắt. Chỉ có mái tóc đỏ là khá nổi bật.

“Anh quen tôi sao?” Triệu Tĩnh Hy hờ hững đáp một câu rồi quay đầu đi, tùy tay bỏ thỏi son vào túi xách.

“Đương nhiên rồi.” Người tóc đỏ cười đáp “Từ khi thầy Lương Nguyên tới đây hát cô Triệu buổi nào cũng đến. Ai cũng biết cô là bạn gái của thầy ấy. Mọi người vẫn thường bảo thầy Lương may mắn lắm vì có bạn gái vừa xinh đẹp giỏi giang lại ủng hộ sự nghiệp.”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Triệu Tĩnh Hy khẽ động nảy sinh vài phần hứng thú: “Anh là người của Zero?”

“Đúng vậy.” Người tóc đỏ đáp “Cô Triệu gặp gỡ chính là duyên phận, ông chủ của chúng tôi hôm nay cũng có mặt, ông ấy muốn mời cô qua uống vài ly, không biết cô Triệu có nể mặt không?”

Triệu Tĩnh Hy cười nhạt: “Cảm ơn lòng tốt của ông chủ các anh, tôi muốn tập trung nghe bạn trai tôi hát, rượu thì tôi không uống. Tạm biệt.”

Nói xong Triệu Tĩnh Hy lách người qua người kia chuẩn bị rời đi.

“Cô Triệu, thật không dám giấu, ông chủ chúng tôi rất ngưỡng mộ tài năng của thầy Lương Nguyên, hơn nữa cũng rất trùng hợp.” Người phía sau không nhanh không chậm thong thả nói “Em họ của ông chủ đang làm giám đốc ở Tinh Quang Truyền Thông ở Nam Thành.”

Lời vừa dứt, bước chân Triệu Tĩnh Hy chợt dừng lại.

Cô cực kỳ chậm rãi quay đầu lại.

“Cô Triệu cũng là người trong giới chắc hẳn đã nghe nói đến Tinh Quang Truyền Thông rồi chứ? Dưới trướng vô số ca sĩ hạng nhất Tinh Quang muốn nâng đỡ ai thì người đó sẽ nổi tiếng.”

“…” Triệu Tĩnh Hy nhíu mày vẻ mặt do dự.

Đối phương lại nói tiếp: “Ông chủ chúng tôi mời cô qua là để thương lượng chuyện giúp thầy Lương ra mắt single cá nhân. Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ chuyến này là không còn cơ hội khác.”

*

Khu tập thể quân đội Thạch Thủy.

Ăn xong sủi cảo, Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh rời khỏi căn tin.

Là đội trưởng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên phải báo cáo công việc với chỉ huy. Vì vậy Tiền Đa Đa chỉ có thể một mình trở về ký túc xá, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp của anh đi về phía tòa nhà văn phòng bộ tư lệnh dưới màn đêm.

Trở về phòng 406, đầu óc cô rối bời, nghĩ ngợi lung tung bèn đi tắm rồi đắp mặt nạ, ngồi xuống mép giường lướt video ngắn.

Tổng cộng cô phải ở doanh trại một tháng, tức là có đến hơn bốn tuần không thể quay video.

Thời đại internet mà lưu lượng truy cập là vua, một tài khoản video ngừng cập nhật một tháng chắc chắn sẽ mất một lượng lớn người theo dõi. May mắn là Tiền Đa Đa có nhiều tư liệu dự trữ trước đó, biên tập viên cứ theo tốc độ hai video một tuần là đủ duy trì.

Tài khoản blogger của Tiền Đa Đa luôn do đội ngũ quản lý, cô thường ngày lên mạng đều dùng tài khoản phụ, chỉ theo dõi những kênh ăn uống và những kênh tổng hợp video hài hước.

Xem xong mấy video hài hước lồng tiếng cho động vật cô khẽ bật cười, nỗi buồn bực trong lòng cũng được xoa dịu.

Ngón tay thon dài trắng muốt trượt xuống chuẩn bị xem tiếp một video khác thì có điện thoại gọi đến.

Hiển thị người gọi: Triệu Tĩnh Hy.

Thấy tên này Tiền Đa Đa lập tức nhấc máy giọng vui tươi: “Có chuyện gì thế Tĩnh Hy?”

Nhưng ngoài dự đoán của Tiền Đa Đa, giây tiếp theo từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hoàn toàn xa lạ nghe như một cô bé khoảng hai mươi tuổi.

“Alo có phải Tiền Đa Đa không?” Người bên kia hỏi giọng điệu ẩn chứa sự lo lắng.

“Là tôi.” Tiền Đa Đa lập tức căng thẳng khẽ nhíu mày “Xin hỏi cô là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của bạn tôi?”

“Chúng tôi ở quán bar Zero, Triệu Tĩnh Hy say rồi bảo tôi gọi điện thoại cho cô nói một tiếng.” Cô gái nói đến đây hình như còn đang đẩy ai đó bên cạnh khẽ nhắc nhở “Cô Triệu? Cô Triệu? Điện thoại của bạn cô gọi được rồi cô mau đến nói chuyện với cô ấy đi. Cô Triệu?”

Gọi liền mấy tiếng không có tiếng đáp lại, rõ ràng người kia đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Tiền Đa Đa: “Bạn trai của cô Triệu đâu?”

“Không thấy người.” Người bên kia nói.

Tiền Đa Đa đỡ trán, thầm than một câu trong lòng “Đàn ông quả nhiên không đáng tin bằng bạn bè” rồi đáp: “Được rồi. Quán bar Zero phải không? Tôi đến ngay đây.”

Cúp điện thoại, cô nhanh chóng thay quần áo xỏ giày rồi mở cửa lao ra ngoài.

Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa, Tiền Đa Đa chân trước vừa giấu đôi tai đỏ ửng vì lạnh vào chiếc khăn quàng cổ dày cộm thì chân sau đã đâm sầm vào một bóng râm mang theo hơi thở của tuyết tùng.

Cô ngẩn người rồi lập tức ngẩng phắt đầu lên.

Lục Tề Minh xách một túi đồ ăn màu trắng đứng ở hành lang, bộ quân phục huấn luyện dính đầy vết máu và tuyết đã được thay ra, thay vào đó là chiếc áo nỉ màu trắng gạo mùa đông.

Tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt đen sạch sẽ, cả người trông lạnh lùng mà dứt khoát, nhìn thoáng qua như một sinh viên đại học vừa chạy xong một nghìn mét.

“Đội trưởng Lục?” Tiền Đa Đa kinh ngạc khẽ kêu, “Anh đây là…”

“Trên đường về có mua chút đặc sản địa phương, thịt bò Tây Tạng sấy khô.” Lục Tề Minh nói rồi đưa túi đồ cho cô, “Cho cô.”

“Ôi vâng, cảm ơn, cảm ơn.” Tiền Đa Đa liên tục cảm ơn, lúc này không có thời gian dây dưa từ chối với anh, chỉ đành vội vàng nhận lấy túi rồi ném lại lên bàn học trong phòng, sau đó khép cửa lại.

Lục Tề Minh đánh giá cô từ trên xuống dưới một giây, khẽ nhíu mày: “Muộn như vậy rồi cô còn muốn ra ngoài?”

“Vâng.” Tiền Đa Đa nói ngắn gọn, tốc độ nói cũng hơi nhanh hơn, “Bạn thân tôi uống say ở quán bar, tôi phải đi đón cô ấy.”

“Là bạn cô tự gọi điện thoại sao?” Lục Tề Minh hỏi.

“Không phải.” Tiền Đa Đa lắc đầu, lo lắng nói, “Là người khác dùng điện thoại của cô ấy gọi cho tôi, chắc là uống quá nhiều rồi nên không tự gọi được.”

Lục Tề Minh nhìn chằm chằm cô, cảm thấy không đúng: “Muộn như vậy còn gọi cô ra ngoài, cô chắc không có vấn đề gì chứ?”

“Chắc không sao đâu.” Tiền Đa Đa nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Trước đây cũng có chuyện tương tự rồi. Cô ấy uống say đều là tôi đi đón.”

Nghe được câu trả lời này, Lục Tề Minh không nói thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh gật đầu nói: “Được. Tôi đi cùng cô.”

Tiền Đa Đa bị nghẹn, vội vàng xua tay: “Muộn như vậy rồi, sao lại làm phiền anh? Không cần không cần, tôi tự đi được.”

“Để tôi đi cùng cô.”

Vẻ mặt Lục Tề Minh bình tĩnh, giọng điệu lại không cho phép nghi ngờ, “Nếu không thì tôi không yên tâm.”

*

Gió đêm càng lạnh hơn.

Chiếc xe việt dã đen lao nhanh trên đường, ngoài cửa sổ đèn neon vụt qua.

Vài phút sau, Lục Tề Minh và Tiền Đa Đa dừng lại trước cửa quán bar Zero.

Tòa nhà có kiến trúc độc đáo này đứng sừng sững trong bóng đêm, từ bên trong mơ hồ vọng ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh sáng màu sắc xuyên thấu huyền ảo mà quỷ dị như đôi mắt mê hoặc lòng người của nữ thần Medusa.

Tiếng nhạc metal với nhịp trống dồn dập vang lên liên tục, ánh sáng và bóng tối luân chuyển, đèn đỏ rượu xanh.

Tiền Đa Đa bước vào cửa, ngước mắt nhìn quanh, khắp nơi đều ánh sáng lờ mờ bóng người chập chờn, khuôn mặt mọi người đều mơ hồ không phân biệt được ai với ai.

Cô mím môi lấy điện thoại gọi cho Triệu Tĩnh Hy.

Không ai nghe máy.

Nghe tiếng tút tút từ đầu dây, nỗi lo lắng trong lòng Tiền Đa Đa càng thêm sâu sắc, chỉ đành cố gắng xuyên qua biển người đang uốn éo như sóng nước giữa sàn nhảy, đi về phía khu vực ghế lô bên trong để tìm kiếm.

Lục Tề Minh không rời nửa bước theo sát sau lưng Tiền Đa Đa.

Nhưng ngay khoảnh khắc hai người vừa bước vào sàn nhảy, đám đông xung quanh như sóng trào.

Lục Tề Minh mắt lạnh lùng, vươn tay nắm lấy cánh tay cô nhưng đã không kịp.

Tiền Đa Đa dáng người nhỏ bé loạng choạng nửa bước bị đám đông xô đẩy di chuyển vài mét, đợi đến khi cô khó khăn lắm mới đứng vững lại quay đầu nhìn thì phía sau đã không thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kia đâu nữa.

Hai người bị lạc nhau.

Tiền Đa Đa lúc bị người bên trái đụng vào, lúc bị người bên phải đẩy một cái, xiêu vẹo mấy giây cuối cùng cũng chen ra khỏi cái động bàn tơ quỷ quái này.

Đứng giữa mấy chiếc ghế sofa thở d.ốc vài hơi cô lấy điện thoại ra chuẩn bị tìm Lục Tề Minh để gặp lại anh.

Ai ngờ đúng lúc này phía sau đột nhiên vang lên giọng một người đàn ông âm dương quái khí: “Ôi chao, tôi không nhìn nhầm chứ, đây chẳng phải là cô hot girl Tiền Đa Đa nổi tiếng của chúng ta sao? Lâu rồi không gặp, cơn gió nào đưa cô đến đây vậy?”

Giọng nói này…

Tiền Đa Đa nhíu mày quay đầu lại.

Một người đàn ông ngồi lười biếng trên chiếc ghế sofa mặc chiếc áo sơ mi màu vàng đậm phối với đôi giày da vân rắn, gu thẩm mỹ khó đánh giá nhưng bộ đồ trên người anh ta trị giá gần sáu con số.

Vài giây sau, Tiền Đa Đa nhận ra người này là Trần Vũ.

Một trong những đối tượng xem mắt trước đây của cô.

Tiếng nhạc xung quanh rất lớn, âm thanh như bùn non nửa khô dính vào người khiến người ta khó thở.

Tiền Đa Đa một lòng muốn tìm Triệu Tĩnh Hy và Lục Tề Minh, thậm chí không rảnh để chào hỏi Trần Vũ. Cô không nói một lời nào quay người định rời đi.

Không ngờ giây tiếp theo trước mặt cô xuất hiện một gã đàn ông vạm vỡ chắn đường cô.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Tim Tiền Đa Đa chùng xuống, quay đầu nở một nụ cười với người trên ghế sofa giọng điệu lại lạnh băng: “Trần tổng đây là ý gì?”

“Không có ý gì khác.” Trần Vũ lắc lắc ly rượu mạnh trong tay thong thả đứng dậy “Chỉ muốn uống với cô vài ly.”

Tiền Đa Đa im lặng, không muốn phí lời với loại người này bèn đổi hướng đi.

Lại một gã đàn ông vạm vỡ khác chắn đường cô.

Tiền Đa Đa khẽ cắn môi vừa định mở miệng thì một giọng nói vang lên trầm thấp không chút cảm xúc: “Tránh ra.”

Tiền Đa Đa ngẩn người, quay đầu ngước mắt.

Trần Vũ và mấy tên tay sai có mặt cũng ngẩn người rồi đồng loạt quay đầu lại.

Lục Tề Minh đứng lặng trong ánh đèn nhấp nháy. Sắc bén, lạnh lùng như cây dương phủ đầy băng giá trên cao nguyên tuyết.

Trần Vũ bị khí thế của người này trấn áp, cứng đờ mấy giây mới khẽ ho một tiếng hoàn hồn khó chịu nhíu mày: “Mày là ai? Có tư cách gì mà xen vào chuyện người khác?”

Lục Tề Minh: “Tôi là bạn trai của Tiền Đa Đa.”

Bình Luận (0)
Comment