Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 60

Sau trận “vật lộn” dưới nước, Tiền Đa Đa mệt nhoài không buồn nhúc nhích, bám lấy Lục Tề Minh đòi anh đi mua đồ nướng – đặc sản nổi tiếng của Thương Ngọc Phong mà cô đã nghe nhiều người khen.

Lục Tề Minh chiều cô hết mực, dỗ dành một lúc rồi thay đồ ra ngoài.

Một mình trong phòng, Tiền Đa Đa kiểm tra dự báo thời tiết ngày mai – trời sẽ nắng to, thuận lợi để ngắm bình minh trên đỉnh núi.

Tương truyền, những cặp đôi cùng ngắm bình minh ở Thương Ngọc Phong sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long. Nghĩ đến đó, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên.

Dù không mê tín, nhưng việc trời đột ngột hửng nắng sau nhiều ngày tuyết rơi khiến cô tin rằng Lục Tề Minh chính là định mệnh của mình.

*

Bình minh trên đỉnh núi đến rất sớm. Tiền Đa Đa đặt báo thức 5 giờ sáng trước khi ngủ.

Mệt lả vì hoạt động trong bồn nước nóng, cô thiếp đi ngay khi đặt lưng xuống giường. Đang mơ màng thì một cánh tay vòng qua eo kéo cô vào lòng.

Chiếc váy ngủ mỏng manh không đủ che chắn làn da khỏi hơi ấm đàn ông. Tiền Đa Đa giật mình tỉnh táo, quay mặt lại đối diện anh, mắt tròn xoe: “Anh làm gì thế?”

Vừa mới làm tình xong, dù chỉ một lần nhưng dưới nước nóng lại còn dữ dội thế…

Ánh mắt Lục Tề Minh bắt gặp vẻ e thẹn của cô. Anh khẽ cười: “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn ôm em thôi.”

Nghe vậy, cô mới yên tâm, rúc vào lòng anh như chú mèo con tìm chỗ ấm áp nhất.

Đêm trên núi tuyết tĩnh lặng khác thường.

Chỉ còn trăng lạnh, ánh sáng trong vắt, núi tuyết trắng xóa và tiếng gió vô tận.

Tiền Đa Đa ôm chặt eo Lục Tề Minh, tai áp vào ngực anh nghe nhịp tim đều đặn như tiếng trống.

Ánh trăng lẻn qua khe rèm, hai người ôm nhau trong im lặng. Thời gian như ngừng trôi.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh dưới ánh trăng. Góc cằm vuông vức của anh tạo thành đường nét thanh tú khiến cô mê mẩn.

“Sao cứ nhìn anh mãi thế?” Lục Tề Minh hôn lên má cô.

“Em chỉ cảm thấy… mọi thứ quá đỗi hoàn hảo.” Giọng cô đầy cảm khái.

“Hoàn hảo thì có gì không tốt?”

“Không phải không tốt…” Cô rúc đầu vào cổ anh, “Chỉ là hoàn hảo đến mức không thực.”

Họ như đang sống trong câu chuyện cổ tích.

“Theo em, thực tế là gì?” Anh hỏi.

“Là… những vấn đề và phiền muộn.” Cô buồn bã nói, “Chỉ có trong cổ tích mọi thứ mới hoàn hảo. Khi giai đoạn mặn nồng qua đi, nhiều vấn đề sẽ lộ ra.”

“Cuộc sống không bao giờ bằng phẳng. Tình yêu cũng vậy.” Giọng anh bình thản, “Chúng ta chắc chắn sẽ trải qua nhiều khó khăn.”

Anh nâng mặt cô lên, ánh mắt nghiêm túc: “Anh sẽ bảo vệ em hết sức có thể. Nhưng anh chỉ là người bình thường, không thể đảm bảo tương lai sẽ suôn sẻ.”

“Nếu một ngày em phát hiện tình yêu này không phải cổ tích,” giọng anh trầm ấm, “xin em đừng dễ dàng từ bỏ. Gặp vấn đề, chúng ta cùng giải quyết. Được không?”

Tiền Đa Đa chớp mắt, sau đó mỉm cười: “Cũng phải tùy trường hợp chứ.”

Câu trả lời mơ hồ khiến Lục Tề Minh siết chặt vòng tay. Nỗi sợ mất cô lại trỗi dậy, như lưỡi dao lạnh đâm thẳng vào tim.

Anh chợt nghĩ tới điều gì đó, cúi mặt xuống ngang tầm cô:

“Bắc Nguyên có ngọn núi Ngọc Lan, tháng 2 hoa nở trắng xóa rất đẹp. Tháng sau anh có kỳ nghỉ, em có muốn đi cùng không?”

Tiền Đa Đa ngạc nhiên. Một ngọn núi đầy hoa nghe thật hấp dẫn, nhưng…

Bắc Nguyên?
Quê hương của anh?

Nếu thực sự đi cùng anh về Bắc Nguyên, không đến thăm bố mẹ anh thì thật không phải.

Tiền Đa Đa cắn nhẹ môi suy nghĩ.

Nói ra có vẻ vô tình, nhưng thực tế như cô đã trả lời dì trước đây – hiện tại cô chưa thực sự nghĩ đến tương lai với Lục Tề Minh.

Cô chỉ muốn có một mối quan hệ vui vẻ, ngọt ngào với anh, chưa sẵn sàng gặp mặt phụ huynh.

Hơn nữa, khi bắt đầu mối quan hệ, anh không cũng đã nói rõ sao? Một khi có biến cố, anh sẽ rút lui vô điều kiện.

Cùng nhau yêu thương chân thành, không vướng bận tương lai.

Nghĩ vậy, cô vòng tay qua cổ anh, dịu dàng đáp: “Tháng sau anh nghỉ phép à? Chúng ta có thể đi du lịch nơi khác.”

Cô hào hứng gợi ý: “Em thấy du lịch Đông Bắc đang hot lắm. Đồ ăn ngon mà rẻ, em muốn thử lâu rồi.”

Lục Tề Minh ôm cô, tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt tối lại.

Thấy anh im lặng lâu, Tiền Đa Đa nhìn kỹ gương mặt anh.

Sau nhiều lần thân mật, cô phần nào hiểu được anh.

Cô nhận ra ánh mắt và thái độ hiện tại của bạn trai đang không vui.

May mắn thay, khéo léo dỗ dành lại chính là thế mạnh của cô.

“Sao anh không nói gì?” Giọng cô mềm mại, cố ý áp sát người vào anh, “Vì em không muốn đi ngắm hoa nên anh giận à?”

Lục Tề Minh lắc đầu: “Không.”

“Thế sao không nói chuyện với em?” Đôi mắt cô long lanh nhìn chằm chằm, “Anh đang giận mà.”

“Anh không giận.” Giọng anh dịu dàng dù tâm trạng không tốt, “Mai dậy sớm, em ngủ đi.”

“Anh không vui, em sao ngủ được.”

Cô thì thầm, tay ôm chặt cổ anh leo lên.

Khi Lục Tề Minh định giữ eo cô, yết hầu anh bị cô cắn nhẹ. Anh giật mình, trong khoảnh khắc mất cảnh giác, cô đã dùng hết sức đẩy anh nằm xuống.

Vị trí đảo ngược, Tiền Đa Đa ở trên.

Mặt và tai cô đỏ ửng, cúi xuống gần anh.

Gần đến mức mũi chạm mũi, hơi thở hòa vào nhau.

Lục Tề Minh nằm im, tay siết chặt eo cô, gắng kiềm chế nhìn lên khuôn mặt đỏ hồng của cô.

Giọng anh trầm thấp đầy cảnh báo: “Xuống đi.”

“Không.” Tiền Đa Đa ương bướng, “Khi nào anh hết giận em mới xuống.”

Lục Tề Minh khẽ nheo mắt.

Ai là người đòi đi trượt tuyết? Ai là người muốn ngắm bình minh?

Chỉ vì sợ cô không ngủ đủ giấc, anh đã kiềm chế bao d.ục v.ọng.

Vậy mà cô bé này không chịu ngủ yên, lại còn leo lên người châm ngòi.

Anh hít một hơi sâu, nhắc nhở: “Em xuống đi, ngủ ngoan đi. Không mai không dậy sớm được đâu.”

“Nhưng anh vẫn đang giận mà.” Tiền Đa Đa nhíu mày, “Làm sao để anh vui lên? Em hôn anh nhé?”

Không đợi trả lời, cô đã áp môi lên má trái rồi má phải anh, cuối cùng là cắn vào đôi môi mỏng.

“…” Lục Tề Minh muốn nổ tung.

Mùi hương ngọt ngào, thân hình mềm mại – đóa hoa e ấp nơi tim anh giờ đang khao khát tỏa hương.

Đã hết thời điểm cần nhịn.

Anh muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Nhưng cô đã mong ngắm bình minh trên núi tuyết nên phải nhanh gọn.

Một cú lật người, Lục Tề Minh đã ghim chặt cô dưới thân.

Chiếc váy ngủ mùa hè mỏng manh bị xé toạc dễ dàng.

Tiền Đa Đa mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Cô cố tình khiêu khích anh, nhưng khi được đáp ứng lại thấy hoảng sợ…

Mười ngón tay trắng nõn siết chặt ga giường đến mức đốt ngón tái xanh.

Lục Tề Minh im lặng suốt.

Hành động dữ dội, mạnh mẽ, như mãnh thú xé xác con mồi.

Đôi mắt đen rực lửa không rời khỏi cô.

Anh thấy rõ từng vết hồng trên da thịt cô, mồ hôi trên trán, và đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe.

Không nhịn được, anh dịu dàng hôn lên.

Chỉ vài phút, cô gái đã mê muội, mắt ướt nhòa mất phương hướng.

Cảm nhận nụ hôn, cô vô thức đáp lại.

Chiếc lưỡi nhỏ như dây leo độc quấn chặt lấy tim anh.

Lục Tề Minh nhắm mắt thở dài, đón nhận trong nỗi đau đớn tột cùng.

Anh yêu cô.

Yêu đến điên cuồng.

Họ sinh ra là để thuộc về nhau, ngay cả cơ thể cũng khớp đến hoàn hảo.

Nhưng…

Cô gái đã cướp mất trái tim anh lại chưa từng thực sự đặt anh vào tương lai của mình.

*

Dự báo thời tiết đôi khi cũng sai.

5 giờ sáng hôm sau, khi Tiền Đa Đa mở mắt trong tiếng chuông báo thức, toàn thân ê ẩm, giọng nam trầm ấm vang bên tai:

“Trời mưa rồi.”

Lục Tề Minh ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên đ.ỉnh đầu, “Em có thể ngủ thêm nữa.”

Tiền Đa Đa ngơ ngác, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.

Mưa thật rồi…

Cô nằm nghiêng nhìn tấm rèm cửa đóng kín, lòng đầy tiếc nuối.

“Tối qua dự báo nắng to, lại còn có trăng nữa…” Giọng cô như tự nói với chính mình, “Sao tự nhiên lại mưa?”

“Thời tiết vùng núi thất thường lắm.” Lục Tề Minh an ủi, “Không sao, lần sau anh sẽ đưa em đi ngắm bình minh lại.”

Tiền Đa Đa gật đầu, thở dài lo lắng: “Không biết mưa đến khi nào. Nếu kéo dài, chắc không trượt tuyết được.”

“Anh sẽ theo dõi sát.” Anh hôn lên vành tai cô, “Tối qua em mệt rồi, ngủ thêm đi.”

Má cô ửng hồng, khép mắt lại nhưng ngón tay trên gối khẽ co rúm.

Cuộc trò chuyện tối qua…
Cơn mưa bất chợt sáng nay…

Có phải cô đang quá nhạy cảm?

Sao cô cứ có cảm giác bất an khó tả…

*

Chủ nhật tuần đó, mưa ở Thương Ngọc Phong kéo dài đến 9:30 sáng.

May mắn thay, trời tạnh mưa đúng lúc, không ảnh hưởng đến kế hoạch trượt tuyết của hai người.

Sau bữa sáng tại khách sạn, Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh mang theo dụng cụ trượt tuyết riêng đến khu vực trượt, qua cửa kiểm tra an ninh rồi thay đồ bảo hộ.

Thương Ngọc Phong là khu nghỉ dưỡng 4A nổi tiếng, thường đông khách vào cuối tuần. Nhưng nhờ cơn mưa sáng sớm, lúc này khu trượt tuyết khá vắng vẻ.

Có ba loại đường trượt với độ khó khác nhau: sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Tiền Đa Đa dù có chút kinh nghiệm nhưng chỉ đủ múa may trên đường trượt sơ cấp.

Mưa tạnh, nắng lên. Ánh mặt trời chiếu xuống phủ lên đỉ.nh núi một màu vàng nhạt, càng tôn thêm vẻ hùng vĩ của dãy núi.

Sau khi lên đỉ.nh bằng cáp treo, Tiền Đa Đa ngồi xuống ghế dài gần đó. Gió lạnh khiến gương mặt trắng mịn của cô ửng hồng sau kính bảo hộ.

Trong lúc chuẩn bị ván trượt, cô chợt nhớ điều gì đó, quay sang nhìn người đàn ông mặc đồ phòng tuyết màu tối.

“Anh biết trượt tuyết không?”

“Ừ.” Lục Tề Minh gật đầu.

“Sao anh biết nhiều môn thể thao thế?” Tiền Đa Đa ngạc nhiên.

Anh đứng thẳng người sau khi gắn ván trượt, kính đen che khuất đôi mắt, chỉ để lộ đường nét góc cạnh trên khuôn mặt.

“Anh sinh ra và lớn lên ở miền Bắc. Biết trượt tuyết là chuyện bình thường.”

À phải. Cô suýt quên anh là người phương Bắc.

“Hay là…” Tiền Đa Đa đề xuất, “Anh đi trượt ở đường trung cấp hoặc cao cấp đi? Hai đứa tách ra?”

“Không tách.” Lục Tề Minh lắc đầu.

“Nhưng đường sơ cấp này không có khúc cua, chẳng có gì thử thách, chán lắm.”

“Anh đến đây không phải để trượt tuyết.”

Cô ngơ ngác nhìn anh: “Anh lái 400km từ Nam Thành đến đây, vào tận khu trượt tuyết mà không phải để trượt tuyết? Thế để làm gì?”

Lục Tề Minh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điềm đạm:

“Để được ở bên em.”

Tiền Đa Đa: “…”

Tiền Đa Đa im lặng, chẳng biết nói gì nên chỉ lặng lẽ điều chỉnh lại kính bảo hộ.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn mà chiếc kính lại to, che gần hết nửa mặt, thêm đôi má ửng hồng vì trời lạnh cắt da.

Thế là những đốm hồng e thẹn trên gò má cô cũng được che giấu hoàn hảo.

“Xuất phát thôi.” Tiền Đa Đa nhìn xuống con dốc phủ trắng xóa, nở nụ cười rạng rỡ: “Đội trưởng Lục Tề Minh, xem ai về đích trước nhé!”

*

Trượt tuyết trên núi thực tế khác xa so với ở khu trượt tuyết nhân tạo.

Chưa đầy bốn mươi phút sau, Tiền Đa Đa đã mệt đứt hơi, ngồi bệt trên bãi tuyết nghỉ ngơi.

Cảm xúc của con người vốn chẳng giống nhau, thể lực cũng thế.

Cùng thời gian, cường độ vận động tương đương nhưng Lục Tề Minh thậm chí chẳng thở gấp, chỉ hơi đổ chút mồ hôi.

Mà đổ mồ hôi cũng không phải vì mệt, đơn giản là đồ trượt tuyết quá dày.

Anh thường xuyên lui tới những vùng tuyết hoang vu, nơi không phải khu du lịch được đầu tư hàng tỷ đồng. Khí hậu khắc nghiệt, địa hình phức tạp.

Với Lục Tề Minh, đường trượt tuyết ở Thương Ngọc Phong đúng là khu vui chơi trẻ con.

Nhìn anh trượt bấy lâu mà chẳng thở d.ốc, Tiền Đa Đa mệt lả người mà vẫn không khỏi kinh ngạc.

Cô ngẩng cổ nhìn anh, vừa tổn thương lòng tự trọng vừa không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Anh… anh chẳng mệt chút nào sao?”

Lục Tề Minh đối diện ánh mắt chán nản của cô, im lặng một giây rồi đáp: “Mệt.”

Tiền Đa Đa liếc nhìn anh: “Vậy sao em chẳng thấy anh mệt chút nào?”

Lục Tề Minh bình thản nói: “Em thấy anh không mệt nhưng thực ra anh rất mệt. Anh chỉ giả vờ không mệt để em nghĩ anh không mệt thôi.”

“…”

Nghe xong một tràng lí luận ấy, Tiền Đa Đa hoa cả mắt.

Thôi kệ.

Mệt thật hay giả cũng được, cô thì mệt lử rồi.

Những video trượt tuyết phóng khoáng trên mạng là của người khác, cô thì phóng khoáng nổi cái gì.

Tiền Đa Đa không khỏi chán nản.

Đều tại lười tập thể dục nên giờ dù ngày hay đêm, thể lực vẫn là rào cản cô không thể vượt qua.

Uống chút nước tăng lực rồi trượt vài vòng trên đường tuyết bằng phẳng, hai người rời khu trượt tuyết đi sâu hơn vào các khu vực khác.

Trượt tuyết không phải trò chơi duy nhất ở Thương Ngọc Phong.

Tiền Đa Đa đã tìm hiểu trước trên mạng. Cô biết trên đỉnh núi tuyết này còn có một ngôi chùa tên Thương Ngọc Tự, quanh năm hương khói nghi ngút, thiện nam tín nữ đến cầu tài cầu phúc rất linh ứng.

Chán trượt tuyết rồi, lại có thừa thời gian nên hai người cởi bỏ đồ trượt tuyết và lên đường đến Thương Ngọc Tự.

Đến cổng khu trượt tuyết, Tiền Đa Đa kéo một chú trung niên mặc đồng phục nhân viên lại, cười lễ phép hỏi: “Chú ơi, cho cháu hỏi Thương Ngọc Tự từ đây xa không ạ?”

Người đàn ông nhiệt tình cười hiền hậu đáp: “Thương Ngọc Tự á? Gần lắm, đi về hướng Tây Bắc của khu trượt tuyết, đi bộ một lát là tới.”

“Vâng ạ, cảm ơn chú.”

“Khách sáo gì. Đi cẩn thận nhé cô gái.”

Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh bèn đi bộ.

Nhưng đường tuyết khó đi, sáng nay Tiền Đa Đa dậy đã thấy chân tay rã rời, lại còn trượt tuyết một hồi nên giờ càng mệt thêm.

Thấy cô gái khó nhọc, Lục Tề Minh liền cõng cô trên lưng mà đi.

Gió nổi lên.

Những bông tuyết nhỏ lác đác rơi từ trời cao, bị gió núi cuốn xoáy rồi tan biến.

Lưng Lục Tề Minh rộng hơn Tiền Đa Đa tưởng.

Cô nép vào lưng anh, vô tình ngẩng lên thấy một bông tuyết nhỏ đậu trên đường gò má góc cạnh của anh. Hơi ấm cơ thể khiến nó tan chảy ngay, để lại giọt nước long lanh.

Ánh nắng vẽ những đường nét của núi tuyết, phủ lên cả đỉnh núi một màu ấm áp.

Tuyết mới rơi lấp lánh, bóng hai người in dài trên nền trắng, quấn quýt bên nhau.

Tiền Đa Đa khẽ áp má vào cổ anh.

Áo trượt tuyết của anh đã thấm lạnh nhưng cô chẳng thấy lạnh tí nào, hai tay ôm lấy cổ anh, ngón út đeo găng nghịch dái tai anh.

Lục Tề Minh rời một tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, giọng trầm xuống: “Đừng nghịch.”

Cô nhóc này lại đang chơi với lửa rồi.

Không yên được một giây.

Tiền Đa Đa cười khẽ, nghiêng đầu dựa vào vai anh thì thầm: “Thương Ngọc Tự rất linh đấy. Em muốn cầu sức khỏe cho gia đình. Cầu Phật phù hộ ông bà, bố mẹ em sống lâu trăm tuổi.”

Nói đến đây, cô ngập ngừng hỏi: “Còn anh, anh định cầu gì?”

Lục Tề Minh thản nhiên lắc đầu: “Không biết.”

Anh không theo tôn giáo nào, cũng hiếm khi vào chùa.

Những chuyện này, anh không tin.

“…Sao lại không biết?” Tiền Đa Đa nghiêm túc nói, “Trong lòng anh mong điều gì thì cầu điều đó thôi.”

Lục Tề Minh im lặng một lúc rồi đáp: “Vậy thì cầu sơn hà vĩnh cố.”

Lời ước nghiêm túc, chính trực mà cũng đỏ đến đáng yêu này khiến Tiền Đa Đa bật cười, phải mất mấy giây mới thôi.

Cô véo má anh từ phía sau rồi cười hỏi: “Còn gì nữa không?”

Lục Tề Minh nói: “Ngã ái Trường An.”

Sơn hà vĩnh cố – đất nước vững bền mãi mãi, giang sơn trường tồn không bị xâm hại hay suy tàn

Ngã ái Trường An – Anh yêu em, Trường An trong lòng anh chính là em

Bình Luận (0)
Comment