Đầu tháng hai, mùa đông giá rét đã gần hết, xuân sang nhưng tiết trời vẫn còn se lạnh.
Theo kế hoạch nghỉ phép Lục Tề Minh đăng ký từ năm ngoái, tháng hai này anh có tổng cộng mười ngày nghỉ bao gồm cả cuối tuần. Thời gian đủ rộng rãi để thực hiện chuyến đi Đông Bắc mà Tiền Đa Đa đã nhắc tới suốt bấy lâu.
“Đi Đông Bắc á?”
Nghe tin cô con gái cưng sắp cùng “chàng rể tương lai” lên đường, Trương Tuyết Lan đang bóc lạc liền dừng tay, lẩm bẩm: “Giữa tháng hai trời Đông Bắc vẫn rét cắt da cắt thịt. Sao hai đứa không chọn thời điểm khác, cứ phải đi ngay ngày mai?”
Tiền Đa Đa đang gấp quần áo nghe vậy bật cười: “Mẹ ơi, lịch nghỉ phép của Lục Tề Minh được lên kế hoạch từ trước, trừ khi có nhiệm vụ đột xuất chứ đâu dễ thay đổi. Đâu thoải mái như mẹ nghĩ.”
“Thôi được rồi.” Trương Tuyết Lan bất đắc dĩ nhét nắm lạc luộc vào túi áo, xắn tay giúp con gái sắp xếp hành lý vừa dặn dò: “Nhớ mang đủ áo ấm, mặc nhiều vào kẻo nhiễm lạnh đấy.”
“Vâng vâng.”
“Sao chợt nghĩ đến Đông Bắc thế?” Bà vẫn canh cánh nỗi lo con gái bị lạnh, “Giờ này đi Vân Nam hay biển thì hơn.”
“Con muốn đi Đông Bắc lâu rồi, muốn ăn món Đông Bắc chính hiệu.” Tiền Đa Đa giọng dịu dàng, “Vả lại, Lục Tề Minh có đồng đội đóng quân ở đó, bọn con cũng muốn ghé thăm.”
“Ra vậy.” Trương Tuyết Lan gật gù hiểu ra.
“Đã đặt vé máy bay chưa?”
“Rồi ạ, tám giờ sáng ngày kia.”
“Vé sáng sớm thế thì phải xuất phát trước sáu giờ…”
Trương Tuyết Lan nhíu mày lo lắng, quay ra phòng khách nói to: “Anh ơi, con bé và Tiểu Lục đi máy bay sớm ngày kia, anh dậy sớm đưa chúng nó đi nhé!”
Tiền Hải Sinh đang mài miệt với cây khẩu cầm trước tivi, vội đáp: “Ừ, để anh lo!”
Tiền Đa Đa thương bố tuổi cao, vội từ chối: “Thôi mẹ, bọn con bắt taxi cũng được.”
“Taxi làm gì cho phiền, nhà có người mà.” Trương Tuyết Lan quyết đoán, “Bố con rảnh lắm, để ông ấy làm việc nhỏ này cho đỡ chán.”
“Nhưng sáng sớm thế…”
“Con bé ngốc.” Trương Tuyết Lan âu yếm vuốt tóc con gái, giọng thì thầm đầy ý nhị: “Tiểu Lục là người biết điều. Cậu ấy ở đây một mình không người thân, bố mẹ đối tốt với nó, nó tự khắc sẽ trân trọng con hơn. Một công đôi việc đấy.”
Tiền Đa Đa ấm lòng, ôm chặt cánh tay mẹ nũng nịu: “Mẹ thương con nhất.”
Trương Tuyết Lan bật cười véo má con gái: “Đương nhiên. Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất với con thôi.”
*
Tiền Hải Sinh làm việc gì cũng chu toàn và tỉ mỉ.
Biết ngày mai phải đưa con gái và “chàng rể tương lai” ra sân bay, hôm trước ông đã kỳ cọ chiếc xe của mình từ trong ra ngoài.
Sáng hôm sau, chiếc Audi đời cũ mua từ tám năm trước chạy bon bon trên đường cao tốc, bóng loáng như vừa mới mua về.
Ánh bình minh le lói, chiếc Audi lao vút đi.
Tiền Hải Sinh vừa lái xe vừa trò chuyện với chàng rể tương lai ngồi ghế phụ, toàn chuyện quan hệ quốc tế, công nghệ quân sự và tình hình chính trị thế giới.
Tiền Đa Đa chẳng mấy hứng thú với những đề tài này, mặc kệ bố và bạn trai thảo luận, cô ngồi ở hàng ghế sau tự sửa lại lịch trình du lịch trên điện thoại. Vô cùng thảnh thơi, thoải mái.
Bỗng nhiên, Tiền Hải Sinh như chợt nhớ ra điều gì, ngoái lại nhìn con gái:
“Đa Đa, mẹ con chưa nói với con à?” Ông vừa nhìn đường vừa hỏi, giọng thản nhiên, “Căn nhà của ông nội ở Tây Tam Hoàn sắp bị giải tỏa rồi.”
Tiền Đa Đa nghe vậy tròn mắt: “Chưa ạ. Chuyện từ khi nào vậy?”
“Công tác lấy ý kiến đã kết thúc rồi.” Tiền Hải Sinh nói, “Dạo này ông nội lại ho nhiều, còn kêu đau lưng. Thủ tục giấy tờ toàn bố đưa bà nội đi làm. Tháng trước mới ký xong.”
Tiền Đa Đa tò mò: “Con nghe nói nhà ở nội thành giờ khó giải tỏa lắm mà? Sao lại suôn sẻ thế, không có ai cứng đầu sao?”
“Nhà cũ mấy chục năm rồi, chủ cũ người ốm người mất, giờ toàn con cháu hoặc người thuê ở. Mấy ai còn lưu luyến chỗ đó.” Tiền Hải Sinh giải thích, “Giải tỏa chẳng khác nào trúng số, tiền trời cho, không lấy phí của trời.”
Tiền Đa Đa chợt hiểu, quả là có lý.
Hai bố con trò chuyện thân mật một lúc.
Không lâu sau, Tiền Hải Sinh đảo mắt nhìn chàng thanh niên điển trai bên cạnh.
Thấy Lục Tề Minh ngồi yên lặng, sợ anh cảm thấy bị bỏ rơi trong câu chuyện gia đình, ông liền ho giọng hỏi: “Tiểu Lục, nghe Đa Đa nói lần này hai đứa ra Đông Bắc sẽ đi thăm đồng đội cũ của cháu trước?”
“Vâng.” Lục Tề Minh gật đầu, thần sắc điềm tĩnh.
Tiền Hải Sinh: “Cháu năm nào cũng đi thăm cậu ấy à?”
Lục Tề Minh: “Cũng coi như vậy.”
“Vậy thì thân thiết lắm đây.” Tiền Hải Sinh cười, ánh mắt thoáng chút ngưỡng mộ, “Người ta bảo tình đồng đội là sâu nặng nhất. Chú tiếc đứt ruột hồi trẻ không đi lính. Tiếc thật.”
Nói đến đây, ông ngừng một chút rồi vui vẻ hỏi tiếp: “Lâu ngày gặp lại, thế nào cũng phải kéo nhau ra sân đánh vài trận, đọ sức đọ tài chứ nhỉ? Thanh niên các cháu phải xông pha trên sân cỏ mới đúng chất…”
Không ngờ lời còn chưa dứt đã bị giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Bố.”
“Hửm?” Tiền Hải Sinh ngơ ngác quay lại.
Chỉ thấy con gái ở hàng sau đã bỏ điện thoại xuống, đang nhíu mày nhìn ông đầy lo lắng, thi thoảng lại liếc nhìn sang ghế phụ.
Tiền Hải Sinh thấy vậy, lờ mờ nhận ra điều gì đó không ổn, cũng nghi hoặc nhìn sang bên cạnh.
Nhưng Lục Tề Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt.
Anh nhìn ra ngoài cửa kính, đôi mắt sâu thẳm như biển lớn, không lộ chút xúc cảm nào.
Tiền Hải Sinh nhìn chàng rể tương lai, trong lòng thắc mắc: Con bé phản ứng thế là có ý gì?
Ông nói sai chỗ nào chăng?
Lòng đầy nghi hoặc nhưng không dám hỏi, ông đành im lặng tiếp tục tập trung lái xe.
Không gian trong xe chìm vào im lặng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa kính, một đàn chim đen vụt bay ngang qua bầu trời rồi nhanh chóng biến mất sau làn mây vàng nhạt, không để lại dấu vết.
Lục Tề Minh nhìn theo bóng chim tự do, lâu sau mới lên tiếng: “Chúng cháu không thể đánh bóng được.”
Tiền Hải Sinh nghe vậy giật mình, mặt lộ vẻ ngơ ngác.
Rồi lại nghe giọng nói bình thản của chàng trai trẻ: “Hai chân cậu ấy bị thương trên chiến trường, không đứng dậy được nữa rồi.”
*
Đây là lần đầu tiên Tiền Đa Đa đặt chân đến vùng Đông Bắc.
Tháng hai ở phương Nam đã là tiết đầu xuân, nhưng phương Bắc vẫn chìm trong giá lạnh. Vừa bước ra khỏi sân bay, luồng không khí lạnh buốt ùa tới khiến cô rùng mình.
Tiền Đa Đa vô thức xoa xoa đôi tai.
Lục Tề Minh bên cạnh nhận thấy động tác ấy, hơi nhíu mày, nắm lấy bàn tay đeo găng của cô hỏi khẽ: “Rét lắm à?”
“Cũng không đến nỗi.” Tiền Đa Đa cười lắc đầu, “Em mặc đủ ấm rồi, chỉ là vừa xuống máy bay chưa quen thôi.”
Nghe vậy, anh mới yên tâm, đưa tay vuốt nhẹ má cô.
Tiền Đa Đa ngước nhìn anh, đôi mắt đen láy lấp lánh: “Chúng mình đi ăn trưa ở đâu nhỉ?”
Dù đã dùng bữa trên máy bay, nhưng với khẩu phần của anh, chút đồ ăn ấy chắc chắn không đủ.
Lục Tề Minh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đầy chiều chuộng: “Em muốn ăn gì?”
“Em không đói.” Tiền Đa Đa nói, “Chỉ là đi cùng anh thôi.”
Dù là food blogger nhưng cô không theo trào lưu ăn uống phô trương, khẩu phần cũng rất bình thường.
Suất cơm gà cà ri trên máy bay, cô gắp cho anh một phần ba, phần còn lại ăn sạch sẽ theo nguyên tắc “không lãng phí”.
Bụng đã căng tròn như trái bóng, làm sao nuốt nổi thêm nữa?
“Vậy có thể lên đường luôn.” Lục Tề Minh nói.
Tiền Đa Đa hơi nhíu trán: “Anh không ăn gì nữa à?”
“Trong túi có bánh quy.” Giọng anh bình thản, “Anh ăn vài cái lót dạ là được.”
Nam Thành cách Đông Bắc hơn hai nghìn cây số, chuyến bay thẳng mất bốn tiếng.
Trên đường đi, Tiền Đa Đa sợ buồn nên cứ bắt Lục Tề Minh kể đủ thứ chuyện: những trải nghiệm phiêu bạt của anh, thời đại học ở trường quân sự, và đôi điều về Lão Đặng.
Lục Tề Minh kể với cô, Lão Đặng tên thật là Đặng Lăng Xuyên, quê ở huyện Cát Tá, Đông Bắc. Bố mẹ làm nông, anh có một người vợ.
Huyện Cát Tá cách trung tâm thành phố hai tiếng đi xe.
Tiền Đa Đa nghĩ, thăm đồng đội xong thì hai người có thể bắt đầu hành trình du lịch vui vẻ, nên trước khi đi đã xếp “thăm đồng đội” lên đầu lịch trình.
Việc đi về trong ngày khá gấp gáp.
Vì vậy, hai người không trì hoãn thêm, đón ngay một chiếc taxi bên ngoài sân bay, thẳng tiến đến điểm hẹn.
*
Làng quê phương Bắc chìm trong biển tuyết trắng xóa.
Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống thảm tuyết bạc, phản quang lấp lánh như một thế giới tách biệt khỏi ồn ào phố thị.
Màu trắng vô tận ấy tựa như có thể gột rửa tâm hồn con người.
Chiếc taxi chông chênh trên con đường gập ghềnh, bánh xe nghiến nén tuyết tạo ra âm thanh “rào rào”.
Tiền Đa Đa ngồi trong xe đung đưa theo nhịp xe, suýt nữa đã ngủ gục. Đúng lúc mí mắt chuẩn bị dính vào nhau, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai: “Phía trước là nhà Lão Đặng.”
“…” Cô dụi mắt, mơ màng quay đầu nhìn ra ngoài.
Qua cửa kính mờ hơi nước, những ngôi nhà nhỏ nằm im dưới lớp tuyết dày, vài bắp ngô khô treo nghiêng trên tường gạch đỏ, chòm râu ngô đung đưa trong gió bắc như những sợi tơ trắng. Mái nhà dốc, chóp nhọn, giống hệt những ngôi nhà trong truyện cổ tích.
Tiền Đa Đa bỗng tỉnh táo hẳn, ngay ngắn ngồi dậy kiểm tra lại mấy hộp quà đặt cạnh ghế.
“Những món quà và đặc sản mình chuẩn bị… không có vấn đề gì chứ?” Cô khẽ hỏi Lục Tề Minh, “Còn đôi bảo vệ đầu gối bằng len em mua, đồng đội của anh có thích không?”
Lục Tề Minh đáp: “Chúng ta chuẩn bị chu đáo, Lão Đặng sẽ hiểu.”
Tiền Đa Đa gật đầu.
Trước khi đến, Lục Tề Minh đã liên lạc với Đặng Lăng Xuyên. Trên đường từ sân bay tới đây, Lão Đặng đã hỏi anh ba lần “bao lâu nữa thì tới”.
Vừa bước xuống xe, từ xa đã thấy hai bóng người đang đợi trước cửa.
Một cao, một thấp. Một người đàn ông ngồi xe lăn, và một phụ nữ lặng lẽ đứng phía sau đẩy xe.
Họ im lặng trong gió tuyết, không biết đã chờ đợi bao lâu.
Tiền Đa Đa đi bên cạnh Lục Tề Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong chiếc khăn quàng ấm áp, đưa mắt nhìn hai người kia và đã đoán ra thân phận của họ.
Khi khoảng cách thu ngắn lại, dáng người và gương mặt họ cũng dần rõ nét.
Người đàn ông có gương mặt điển trai, khí chất anh hùng, nhưng có lẽ vì ngồi xe lăn quá lâu nên thân hình hơi gầy guộc. Những nếp nhăn khóe mắt và lớp râu lởm chởm nơi cằm khiến anh trông già hơn tuổi thật.
Như một vò rượu lâu năm, tỏa ra hương thơm nồng nàn mà đượm buồn.
Ánh mắt Tiền Đa Đa từ từ hướng xuống đôi chân anh.
Ống quần rộng màu tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường viền đôi chân gầy guộc.
Một người đàn ông từng ra trận, đang độ tuổi sung sức mà đôi đùi teo tóp không còn chút thịt, phần lớn cơ bắp đã thoái hóa.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tiền Đa Đa nghẹn thở, trong lòng dâng lên nỗi xót xa khó tả.
Còn người phụ nữ đứng phía sau, trông khoảng ba mươi tuổi. Áo phao màu nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai, mắt bồ câu, lông mày lá liễu, gương mặt thanh tú không một chút son phấn, toát lên vẻ đẹp mộc mạc tự nhiên.
“Đội trưởng Lục.”
“Lão Đặng.”
Lục Tề Minh bước tới, siết chặt bàn tay phải Đặng Lăng Xuyên đưa ra, rồi ngẩng nhẹ đầu gật với người phụ nữ trẻ, “Em dâu.”
“Chào đội trưởng Lục.” Người phụ nữ chào Lục Tề Minh rồi nhìn sang cô gái bên cạnh, mắt lóe lên ánh sáng ngỡ ngàng, “Đây là chị dâu phải không ạ?”
Lục Tề Minh: “Ừ.”
“Chào hai người.” Tiền Đa Đa nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười tươi, “Em là Tiền Đa Đa, bạn gái của Lục Tề Minh.”
“Chào chị dâu.”
Sau màn chào hỏi, Đặng Lăng Xuyên và vợ dẫn hai người vào nhà.
Cuộc hội ngộ của hai đồng đội cũ không diễn ra cảnh “mừng tủi khóc òa” như Tiền Đa Đa tưởng tượng hay thường thấy trong phim ảnh.
Bình lặng như hai dòng biển sâu hòa vào nhau.
Bước vào phòng khách, hơi ấm từ chiếc giường nóng tỏa ra ngập tràn.
Tiền Đa Đa liếc nhìn xung quanh, không thấy ai khác, đoán rằng bố mẹ Đặng Lăng Xuyên đã ra ngoài.
Đang lơ đãng ngắm nhìn, một bàn tay trắng nõn đưa tới trước mặt cô một quả lê đông lạnh: “Chị dâu, ăn thử món này được không?”
Tiền Đa Đa bừng tỉnh, vội vàng đỡ lấy, liên tục cảm ơn: “Cảm ơn nhé.”
Cắn một miếng lê đông, mắt cô sáng rực lên vì thích thú: “Ngon quá!”
“Chị thích thì tốt quá.”
Thấy khách hài lòng, Tô Duyệt – vợ Đặng Lăng Xuyên – mỉm cười nói tiếp, “Mọi người ngồi chơi, em đi đun nước pha trà.”
Nói rồi, cô quay vào bếp.
Lục Tề Minh và Đặng Lăng Xuyên đã bắt đầu trò chuyện. Không muốn để Tô Duyệt một mình bận rộn, Tiền Đa Đa đứng dậy đi theo.
Tô Duyệt vừa lấy ra mấy chiếc cốc giấy sạch, bỏ trà vào. Nghe tiếng bước chân, cô quay lại hỏi: “Chị dâu cần gì ạ?”
“Không có gì.” Tiền Đa Đa cười nhẹ, “Không phải định pha trà sao, để em mang ra ngoài cho.”
“Không cần đâu ạ.” Tô Duyệt khẽ mỉm, “Chị ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Căn bếp rộng rãi, không khí ngập mùi thuốc Bắc nồng nặc.
Tiền Đa Đa khẽ động mũi, theo mùi thuốc nhìn về phía bếp lò nhỏ.
Một nồi đất đen không đậy nắp đang sôi sùng sục, thứ nước bên trong màu nâu đen, không biết là loại thuốc gì.
“Đang sắc thuốc đấy à” Tiền Đa Đa nói một cách rất tự nhiên.
Tô Duyệt gật đầu: “Vâng.”
Tiền Đa Đa hỏi: “Nhà có ai bệnh à?”
Tô Duyệt: “Của Lão Đặng.”
Tiền Đa Đa hơi giật mình, ngập ngừng hỏi: “Chân anh ấy… vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”
Theo lời Lục Tề Minh, Đặng Lăng Xuyên bị thương ở chân từ hơn hai năm trước trong nhiệm vụ gìn giữ hòa bình.
“Không phải chân.”
Tô Duyệt nhấc ấm nước rót vào cốc, hàng mi khẽ rủ nhìn những lá trà bồng bềnh trong nước sôi, giọng bình thản, “Đi khắp các bệnh viện, gặp đủ chuyên gia đều bảo chân anh ấy chỉ có thể như vậy.”
Tiền Đa Đa khẽ co các ngón tay, im lặng.
Tô Duyệt lại nói, giọng nhẹ nhàng: “Thuốc này là để an thần, giúp anh ấy đỡ trầm cảm.”
Nghe vậy, Tiền Đa Đa sửng sốt, giọng hơi run: “…Trầm cảm?”
“Không đến mức nghiêm trọng quá đâu.”
Tô Duyệt cười gượng, dừng lại hai giây rồi tiếp tục, giọng trầm hơn, “Nghĩ cũng phải. Một người từng năng động, yêu đời, bỗng nhiên thành thế này, trong lòng anh ấy chắc khổ lắm… Thỉnh thoảng buông xuôi, không chấp nhận hiện thực hay nóng nảy một chút cũng là dễ hiểu.”
“Anh ấy đang dần vượt qua, thế là em mừng rồi.”
Lời vừa dứt, căn bếp chìm vào im lặng.
Chỉ còn tiếng thuốc sôi ùng ục trong nồi.
Nghe đến đây, Tiền Đa Đa nghẹn lòng, trong lòng dâng lên nỗi xót xa khó tả. Trầm ngâm hồi lâu, cô bỗng buột miệng hỏi: “Lão Đặng có bao giờ hối hận không?”
Tô Duyệt lắc đầu.
Tiền Đa Đa nhìn gương mặt thanh tú mà kiên nghị của cô, lại hỏi: “Còn chị?”
“Em sao?” Tô Duyệt ngẩn ra, rồi bật cười.
Cô rót nước đầy bốn chiếc cốc, nói khẽ: “Em là người Đông Bắc, từ nhỏ bố mẹ đã dạy rằng ngày bình yên hôm nay không dễ có được. Chính vì không dễ nên phải có người đi giữ, đi chiến đấu, hi sinh.”
“Nhiều việc nếu Lão Đặng và đồng đội không gánh vác thì thế hệ sau sẽ phải gánh.” Tô Duyệt bình thản nói, “Em đã chọn anh ấy thì dù kết quả thế nào cũng chấp nhận.”
*
Bên ngoài cửa sổ phòng khách, tuyết nhẹ rơi.
Đặng Lăng Xuyên ngồi xe lăn, nhìn ra thế giới bên ngoài, chợt hỏi: “Nghe nói lứa đi nhiệm vụ ở Herat sắp về rồi?”
Lục Tề Minh: “Ừ.”
Đặng Lăng Xuyên dừng lại: “Năm nay đã định người đi chưa?”
Lục Tề Minh: “Chưa nghe tin.”
Đặng Lăng Xuyên không hỏi thêm.
Đúng lúc đó, hai bóng dáng mảnh mai lọt vào tầm mắt hai người đàn ông.
Cô gái phương Nam mặc đồ dày cộp, trông như chú gấu trắng, vui vẻ chạy ra sân, giơ tay đón tuyết.
Cô gái Đông Bắc bật cười, đề nghị chụp ảnh lưu niệm cho khách.
Hai bóng người trong tuyết tìm góc, tạo dáng, tiếng màn trập “tách tách” không ngừng, vui như hội.
Đặng Lăng Xuyên nhìn cảnh tượng ấy, khóe miệng hiếm hoi nhếch lên.
“Hai người họ hợp nhau thật.”
Ánh mắt anh lưu luyến trên gương mặt tươi cười của vợ, rồi liếc sang Lục Tề Minh, “Cô gái tốt thế này, bao giờ cưới về?”
Lục Tề Minh cười nhẹ, giọng thoáng chút bâng khuâng, “Cũng phải đợi người ta đồng ý đã.”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên.
Lục Tề Minh mày hơi nhíu, lấy chiếc điện thoại quân dụng trong người ra, trả lời: “A lô?”
*
Chuyến đi Đông Bắc cùng bạn trai khiến Tiền Đa Đa vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
Họ cùng nhau dạo bước trên những con phố, cùng thưởng thức ẩm thực địa phương, cùng chụp ảnh với khung cảnh tuyết trắng.
Cùng nhau ngắm nhìn sương mù đóng băng ven bờ Tùng Hoa Giang khi bình minh chưa ló dạng, chiêm ngưỡng những ánh sáng xanh lam lấp ló dưới lớp băng dày, theo dõi những cô gái mặc váy Mã Diện duyên dáng chụp ảnh check-in, tay cầm xiên hồ lô đường len lỏi trong làn sương sớm như những nàng tiên giáng trần.
Cùng xem những nghệ nhân điêu khắc tạo hình băng nghệ thuật bằng cưa máy, cùng trải nghiệm cầu trượt dài hàng trăm mét ở Công viên Băng Tuyết, cùng xếp hàng hàng giờ đồng hồ với biển người chỉ để thưởng thức món cá nấu vỉ sắt đậm chất địa phương.
Họ ôm nhau dưới ánh đèn băng lung linh giữa quần thể kiến trúc dân quốc.
Cũng say đắm trao nhau những nụ hôn nồng cháy trong đêm thâu, đắm mình trong những giây phút ngọt ngào.
Thoắt cái đã sáu ngày trôi qua.
Chuyến đi sắp kết thúc, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc trong màn đêm vô tận.
Trong phòng tắm của suite khách sạn, hơi nước ấm áp tỏa ra mờ ảo, tiếng nước chảy róc rách.
Tiếng r.ên rỉ đầy mê hoặc của cô gái bị nuốt chửng bởi nụ hôn của người đàn ông.
Tiền Đa Đa treo lơ lửng trong vòng tay Lục Tề Minh, toàn thân mềm nhũn.
Cảm giác mất phương hướng khiến tim cô đập loạn nhịp.
Sợ ngã xuống, cô chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, đôi chân trần ửng hồng quấn chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh. Đung đưa, chới với.
Đôi mắt mơ màng, gương mặt đỏ ửng như sắp chảy máu, nghẹn ngào không thốt nên lời nhưng khoái cảm dâng trào khiến mười ngón chân co quắp lại.
Tình yêu nồng nàn như ngọn lửa thiêu đốt, mãnh liệt đến mức cô không thể chịu đựng nổi.
Đôi môi lại bị anh phủ kín, không thể phát ra âm thanh, cô đành nuốt trọn mọi cảm xúc vào trong.
Cảm xúc cứ tích tụ ngày càng nhiều, sắp bùng nổ.
Cuối cùng, trong cơn mê muội, cô gái nhỏ run rẩy không kìm được như một con thú nhỏ cắn nhẹ vào môi anh.
Vị tanh của máu lan tỏa trong khoang miệng.
Lục Tề Minh nếm được vị máu, bản năng săn mồi trỗi dậy mạnh mẽ, kí.ch th.ích đến cực điểm.
Một tiếng rên gầm gừ đầy quyến rũ thoát ra từ cổ họng.
Anh hôn cô say đắm hơn, đường nét quai hàm sắc lẹm, hành động càng thêm dữ dội, điên cuồng.
Cuồng phong quét sạch, không chừa một chút dư địa…
Gần sáng, làn hơi nóng trong phòng tắm đã tan biến.
Mấy lần ái ân liên tiếp khiến Tiền Đa Đa kiệt sức, gần như mềm nhũn trong vòng tay anh, không còn sức để nhúc nhích.
Cảm nhận được những nụ hôn dịu dàng như cánh bướm chạm nhẹ, lần lượt in lên má, tai và cổ cô.
Cô buồn ngủ, đẩy nhẹ mặt anh, càu nhàu: “Ngủ đi.”
Nhưng người đàn ông dường như quyết tâm thể hiện sự “mặt dày” và “vô liêm sỉ” của mình, thân hình cao lớn đè nhẹ lên người cô.
Đầu anh cũng chôn sâu vào lồng ng.ực mềm mại của cô.
Tiền Đa Đa: “…”
Mặt đỏ bừng, cô véo nhẹ tai anh, thì thầm: “Anh nặng quá, đừng đè em nữa. Ngủ trên gối của anh đi.”
Lục Tề Minh không nói gì.
Anh khép mắt, lắng nghe nhịp tim cô, từng nhịp, từng nhịp, mỗi tiếng đập đều khiến trái tim anh thổn thức.
Những khoảnh khắc này quá đẹp, quá hạnh phúc, khiến anh lưu luyến, đắm chìm không muốn rời.
Anh thậm chí muốn mãi mãi ở bên cô như thế này, không bao giờ thức dậy.
Nhưng Lục Tề Minh biết rằng không thể.
“Bảo bối.” Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả lên da thịt cô, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Tiền Đa Đa vẫn chưa hoàn hồn, thều thào: “Hửm?”
Lục Tề Minh bình thản nói: “Cấp trên ra lệnh triệu hồi, anh phải đi rồi.”
“…”
Tiền Đa Đa mơ màng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô đờ người ba giây, rồi giật mình mở to mắt, hai tay nắm chặt áo anh, không tin nổi: “Triệu hồi anh? Đi đâu?” Cô dừng lại, hy vọng mong manh, “Về Nam Thành à?”
Lục Tề Minh ngồi dậy, ánh mắt đen thẫm nhìn thẳng vào cô.
Anh nói: “Không phải.”
Câu trả lời khiến trái tim cô lạnh buốt.
“Lại đi nhiệm vụ?”
“Ừ.”
“…”
Nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ, rốt cuộc tại sao lại có nhiều nhiệm vụ thế không biết?
Không đi thì sao? Ngày mai trái đất có nổ tung không?
Kỳ nghỉ của anh còn chưa hết, chuyến du lịch của họ còn chưa kết thúc mà.
Tiền Đa Đa vừa buồn vừa bực, muốn bật dậy chống nạnh cãi nhau với anh nhưng chợt nghĩ: chuyện nhiệm vụ đâu phải do Lục Tề Minh tự quyết định.
Tuân thủ mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, anh cũng bất lực.
Cãi nhau với anh có ích gì?
Vậy nên… thôi bỏ qua vậy.
Nghĩ vậy, cô gái nhỏ như cây héo dưới sương, quay mặt đi không nhìn anh, chỉ thều thào: “Mấy giờ đi?”
“Chuyến sớm mai.”
Giọng Lục Tề Minh dịu xuống, “Tình hình khẩn cấp, phải xuất phát từ đây luôn.”
Tiền Đa Đa:?!
Nghe xong, cô suýt bật khóc thành tiếng. Cô nhìn anh, lần này thực sự không biết nói gì hơn.
Gương mặt cô gái vẫn còn ửng hồng sau cuộc yêu, đuôi mắt và gò má nhuộm sắc đỏ mê hoặc, đôi mắt ướt long lanh đầy uất ức khiến người ta không đành lòng.
Lục Tề Minh đối diện ánh mắt ấy, tim thắt lại.
Anh cảm thấy mình thật tệ hại.
“Anh xin lỗi.” Ngón tay anh lướt nhẹ trên má cô, “Em cứ mắng, anh nghe hết.”
“Mắng xong anh có ở lại không?” Tiền Đa Đa hỏi.
Lục Tề Minh: “Không thể.”
Tiền Đa Đa sụp vai, thở dài lẩm bẩm: “Vậy thà chúc anh nhiệm vụ thuận lợi, đi nhanh về sớm còn hơn.”
Lục Tề Minh bật cười, áp môi lên má cô: “Vợ anh quả là thấu tình đạt lý.”
Mặt Tiền Đa Đa bừng đỏ, hờn dỗi: “Ai là vợ của anh chứ. Mặt dày quá đi!”
*
Lục Tề Minh đã đặt vé máy bay từ Đông Bắc thẳng đến Á Thúc, Tây Tạng.
Chuyến bay của anh khởi hành sớm hơn chuyến Tiền Đa Đa về Nam Thành.
Sau khi chia tay Lục Tề Minh, cô một mình ngồi trong quán cà phê ở sân bay, quyết định chơi game để giết thời gian chờ chuyến bay.
Ván đầu, cô thao tác sai dẫn đến team bị tiêu diệt, đồng đội bật mic chửi cô “gà”.
Ván thứ hai, cô thao tác sai, dẫn đến bị cướp Baron, đồng đội hỏi cô có phải đến để trả thù xã hội không.
…
Cả ba ván game liên tiếp đều thua.
“Cạch!”
Tiền Đa Đa đặt điện thoại xuống, đầu gục lên bàn trong uể oải, bực bội nghĩ: Đều tại cái tên Lục Tề Minh xấu xa đó!
Đi nhiệm vụ đã đành, còn dứt khoát nói thời gian trở về bất định, ít thì hai mươi mấy ngày, nhiều thì tới hai tháng?
Không thể hoàn thành nhiệm vụ trong hai ngày rồi phi về bên cô sao?
Khiến cô buồn đến mức tinh thần suy sụp như ma đói, chơi game còn không nổi…
Đang bi thương suy nghĩ, điện thoại đột nhiên reo.
Tiền Đa Đa nhìn màn hình hiển thị, chớp mắt rồi nhấn nghe.
“Mẹ ơi.” Cô cười hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Đa Đa, hôm nay con về Nam Thành đúng không?” Giọng Trương Tuyết Lan trong điện thoại vang lên, mang theo nỗi lo lắng khó giấu.
Nụ cười trên mặt Tiền Đa Đa lập tức tắt lịm, cau mày: “Đúng ạ, khoảng một giờ chiều con về tới. Có chuyện gì sao?”
Vừa dứt lời, Trương Tuyết Lan bên kia như không kìm được nữa, bật thốt: “Con và Tiểu Lục đang đi chơi, mẹ sợ ảnh hưởng tâm trạng nên định không nói, định giấu đến khi con về…”
Tiền Đa Đa sốt ruột: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Bà nội con hai ngày trước đột ngột xuất huyết não, tình trạng nguy kịch, hiện vẫn trong ICU. Cái bà bác dâu đó điên thật! Dám ép ông nội viết di chúc trong bệnh viện, còn lôi tay bà nội đóng dấu, muốn chiếm trọn tiền đền bù nhà giải tỏa…”
Tiền Đa Đa sững sờ, tay run lẩy bẩy, cố hít thở sâu để bình tĩnh.
Cô hít một hơi, hỏi: “Bố đâu ạ?”
Trương Tuyết Lan: “Cũng ở đây. May sáng nay có bố con, không mẹ không biết làm sao…”
“Được rồi.” Tiền Đa Đa nói giọng trầm, “Mẹ đừng sợ, mẹ và bố trấn an ông nội trước. Đợi con về.”
Cúp máy.
Tiền Đa Đa nhắm mắt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tra cứu luật di chúc cho người già trên mạng.
Đang xem, “ting” một tiếng, tin nhắn của Trương Tuyết Lan hiện lên.
Trương Tuyết Lan: [Không thì con dẫn Tiểu Lục về luôn đi?]
Trương Tuyết Lan: [Nhà bác dâu có hai thằng con trai cao lớn, nhà mình chỉ có mỗi bố con, chân tay ông ấy lại không tốt, phòng khi…]
Tiền Đa Đa: [Xã hội pháp trị, họ dám đánh người con sẽ báo cảnh sát ngay]
Trương Tuyết Lan: [Ừ thôi, con đi đường cẩn thận]
Thoát khỏi hộp thoại, nhấn vào avatar hình bầu trời đêm –
[Nhà có chút chuyện… em hơi sợ]
Tiền Đa Đa cắn môi, do dự mãi rồi vẫn xóa sạch nội dung, tắt màn hình.
Thôi vậy.
Lục Tề Minh đang đi nhiệm vụ khẩn cấp.
Nói với anh những chuyện này để làm gì? Anh không thể về, chỉ thêm lo lắng. Không những khiến anh phiền não mà còn có thể ảnh hưởng công việc.
Nghĩ đến đây, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân Tiền Đa Đa.
Cô mệt mỏi nhắm mắt, bỗng khẽ mỉm cười chua xót.
Lúc này, cô ước gì anh ở bên.