Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 411

Trước mắt là một nàng Elf mang mặt nạ màu bạc, sau lưng đeo một cây cung màu lục. Cùng với bộ áo giáp màu ngọc bích trên người, nàng Elf này tỏ ra hoàn toàn dung hợp với môi trường. Thực ra Elf là nam hay nữ đều rất xinh đẹp, nhưng từ dáng người thanh tú có thể đoán ra đây là một cô gái. Trong hiện thực thì không có áo giáp màu lục, vì vậy cũng không thể nào phán đoán ra nàng là cấp bậc nào, nhưng hơi thở mạnh mẽ đó lại làm mọi người cảm thấy áp lực.

Trên mặt Michiwa cũng không còn vẻ cười đùa bình thường, nàng đã thật sự nghiêm túc.

"Cẩn thận, đây là bộ đồ tính mạng, tương đương với uy lực của cấp vàng tối!" Michiwa nói, đây còn không phải điều quan trọng nhất. Uy lực của lãnh chúa cũng đáng sợ như vậy, nhưng trí tuệ của yêu thú có cao đến đâu cũng chỉ có hạn, nhưng nếu như là hình người thì sẽ rất khó đối phó.

Ánh mắt sắc sảo của Elf mặt nạ bạc quét qua bốn người rồi dừng lại trên người Trâu Lượng trong chốc lát, "Cho các ngươi một cơ hội, bây giờ rời khỏi đây có thể toàn thân trở về". Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lời của Elf mặt nạ bạc quả thật làm cho đám người Michiwa hơi dao động, đối mặt với tồn tại như vậy bốn người cùng lên cũng không hề có cơ thắng. Đứng trước loại cấp bậc này duy nhất chỉ có Đại Kim có sức chiến đấu một trận, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là có thể chiến đấu mà thôi.

Đại Kim vẫn đang nhìn đi đâu đó. Hắn không để ý đến Elf mặt nạ bạc. Shana vẫn rụt rè nhút nhát như cũ. Michiwa muốn nói lại thôi, điều này không có nghĩa là nàng nhát gan hơn hai người kia mà là nàng hiểu rõ sự đáng sợ của loại người mang bộ đồ tính mạng này. Nếu so sánh về sức chiến đấu thì sợ rằng phải đến gần lãnh chúa yêu thú cấp sáu mươi, đây căn bản không phải thứ đội ngũ của bọn họ có thể ứng phó.

Vấn đề là một người mạnh có trí tuệ như vậy tại sao lại tồn tại trong một thực luyện đường. Cho dù quả cây tính mạng là nhiệm vụ ẩn cũng không cần dọa người như vậy. Ít nhất trước kia chưa từng nghe nói người bảo vệ quả cây tính mạng lại mạnh như vậy.

Trâu Lượng nhìn vào mắt Elf, tựa hồ Elf cũng đang nhìn hắn. Đột nhiên Trâu Lượng trầm tĩnh lại, "Đại Kim, Michiwa, Shana, các ngươi rời khỏi đây đi, nơi này để cho ta giải quyết".

"Một mình ngươi ở đây sao được", Đại Kim trầm giọng nói rồi bước lên đối mặt với Elf mặt bạc. Khí thế mạnh mẽ của Bỉ mông vàng phóng thích, chuẩn bị liều mình một trận.

Tăng...

Một mũi tên gió sượt qua gương mặt Đại Kim, một vết máu xuất hiện.

"Bé Bỉ mông, nếu như ngươi đã đến cấp vàng sáng thượng đỉnh thì còn có thể chơi với ta, nhưng ngươi bây giờ..." Elf mặt bạc lắc đầu, vừa rồi không ai có thể thấy rõ động tác của Elf, thậm chí còn không có mũi tên nào bắn ra mà chỉ là một luồng gió do dây cung bật ra đã có thể phá vỡ phòng ngự của Bỉ mông vàng.

Mấu chốt là động tác đó không chậm như cung thủ bình thường. Đây là tốc độ còn nhanh hơn sát thủ.

Cung thủ siêu cấp có tốc độ và sự linh hoạt của sát thủ, đây hoàn toàn chính là một quái vật.

Trong mắt Michiwa và Shana căn bản Elf còn chưa hề cử động. Trâu Lượng trợn tròn hai mắt cũng bất quá chỉ nhìn thấy một tàn ảnh gần như không có, tám chín phần mười còn là nhờ hắn đã phán đoán được tình hình từ trước mới cảm nhận được.

Bỉ mông vàng đã bị chọc giận, Đại Kim hiển nhiên sẽ không e ngại nguy hiểm. Nhưng Trâu Lượng nhẹ tay kéo Đại Kim lại.

"Cảm ơn mọi người theo ta đến đây, chuyện còn lại xin cứ để ta giải quyết".

Giọng nói của Trâu Lượng không cho người khác phản bác. Hắn đã cân nhắc rõ sức mạnh của đối thủ, đây không phải một cửa ải có thể dùng sức mạnh để vượt qua, hơn nữa đối phương không hề trực tiếp xuống tay đã nói lên có cơ hội giải quyết bằng cách khác. Nếu như đám người Michiwa cũng ở lại thì sẽ làm khó thêm cho hắn mà thôi.

"Tin tưởng ta!"

Trâu Lượng nói, ánh mắt kiên định nhìn mọi người.

Đại Kim nhìn thoáng qua cung thủ rồi lại nhìn Trâu Lượng. Hắn không nói gì nữa, hắn tin rằng Trâu Lượng đã có dự định.

Ánh sáng chợt lóe, Đại Kim đã rời khỏi thực luyện đường. Michiwa và Shana đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới Đại Kim lại trực tiếp rời khỏi như vậy, không hữu hảo như vậy. Nhưng Đại Kim đã đi thì các nàng ở lại cũng không còn giá trị gì.

Elf mặt bạc không hề có ý động thủ mà chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.

"Phải thật cẩn thận", Nói xong Shana cũng rời đi. Còn lại Michiwa, theo lý mà nói nàng mới là người nên rời khỏi sớm nhất nhưng giờ khắc này lại không lập tức rời đi.

"Tớ ở lại với bạn".

Trong lúc nói chuyện Michiwa cũng tỏ ra không hề ngần ngại, "Cùng lắm chính là chết một lần, dù sao bạn cũng đã cứu tớ một lần, thế là huề!"

Trâu Lượng cười cười, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự trên người Michiwa. Nếu như có thể đóng kịch được giống thật như vậy thì có bị lừa cũng đáng.

"Tớ không sao, bạn trở về đi, ra ngoài chờ tin tốt của tớ".

Michiwa nhìn cung thủ rồi lại nhìn Trâu Lượng, sau đó cắn răng rời khỏi Thông thiên cảnh. Bên cạnh cây tính mạng tươi đẹp chỉ còn lại Trâu Lượng và Elf mặt bạc. Không còn giương cung bạt kiếm, tình cảnh thoáng cái đã trở lại yên lặng.

"Ngươi thuộc về tộc Elf hay là thuộc về thực luyện đường?"

Trâu Lượng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Hắn hỏi như vậy là có lí do, nếu như là tộc Elf thì đó chính là chủng tộc thí nghiệm, chắc chắn có thể thương lượng. Nhưng nếu như là người của thực luyện đường thì không còn biện pháp nào khác, phải liều mạng đánh một trận tử chiến. Mẹ nó, dù bị bắn chết cũng cũng chỉ có thể nghĩ cách khác. Trong tay có chìa khóa nên Trâu Lượng cũng không thật sự lo lắng, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, trở đi trở lại mãi ngươi cũng mệt mà chết.

"Cây tính mạng là nguồn gốc tính mạng của tộc Elf, mà quả cây tính mạng này cũng là nguồn gốc để chủng tộc chúng ta tiếp tục sinh tồn".

Elf mặt bạc nói.

Trâu Lượng bất đắc dĩ nhún vai, "Ta cần quả cây tính mạng để cứu người. Thú linh bị vỡ chỉ có quả cây tính mạng mới có thể chữa trị. Ta cũng không có lựa chọn, ngươi đánh bại ta thì ta sẽ rời khỏi. Nhưng chắc chắn ta sẽ trở lại!"

Elf mặt bạc hơi sửng sốt, tựa hồ cảm thấy hơi kì quái. Nàng nhìn từ Trâu Lượng trên xuống dưới, "Ngươi không cảm thấy nhận được đồ vật ở đây là chuyện đương nhiên sao?"

Trâu Lượng cười khổ, "Mặc dù ta không biết đến cùng các ngươi là loại tính mạng nào nhưng ta cảm thấy các ngươi khác yêu thú bình thường, là một loại tính mạng trí tuệ sống tại Thông thiên cảnh. Chỉ tiếc chúng ta không thể chống lại quy tắc này".

"Sống..." Giọng nói của Elf rất dễ nghe nhưng vẫn mang vẻ thê lương, "Ngươi rất đặc biệt, không giống những người khác. Có những người mạnh mẽ ta cũng không có cách ngăn cản, chỉ có thể cố hết sức bảo vệ cây tính mạng để chủng tộc tiếp tục tồn tại. Ta biết các ngươi đến từ thế giới bên ngoài, giống như ngươi nói, ta cũng phải tuân thủ quy tắc này".

Elf mặt bạc chậm rãi lấy trường cung trên vai xuống, Trâu Lượng biết đàm phán đã đổ vỡ. Mặc dù sức mạnh của đối thủ vượt xa chính mình nhưng lúc cần chiến đấu thì Trâu thần côn tuyệt đối sẽ không sợ hãi!

"Mặc dù ta không thể cho ngươi quả cây tính mạng nhưng lại có phương pháp khác để chữa trị thú linh tổn thương. Chỉ có điều ngươi phải làm một ước định với ta".

Trâu Lượng đang chuẩn bị tấn công lập tức ngừng lại, đối kháng chính diện với một cung thủ đáng sợ như vậy hắn không có một chút nắm chắc nào.

"Mời nói, có thể làm được thì ta nhất định đi làm".

"Ha ha, nghe giọng nói của ngươi vừa rồi tựa hồ có hiểu biết nhất định đối với những chủng tộc sống tại Thông thiên cảnh chúng ta, nói xem ngươi nghĩ thế nào!"

Nói tới vấn đề này, tâm tình của Elf mặt bạc xuất hiện một tia rung động.

Trong đầu Trâu Lượng vội vã tính toán, hiển nhiên loại suy đoán khoa trương đó của hắn là không thể nói ra, "Thần thú sáng tạo ra thế giới này, một bộ phận sống tại Đại lục Thần thú, một bộ phận sống tại Thông thiên cảnh. Nhưng ta cảm thấy Đại lục Thần thú mới là nơi của cuộc sống, do một nguyên nhân nào đó nên các ngươi không thể rời khỏi Thông thiên cảnh".

Kỳ thực Trâu Lượng muốn nói, các ngươi đều là sản phẩm thí nghiệm, đều là hư ảo. Nhưng nếu nói lời này ra sợ rằng tám chín phần mười sẽ bị đối phương một tên giết gọn.

"Ta... Muốn rời khỏi đây".

Một lúc lâu Elf mặt bạc mới nói, Trâu Lượng biết lời này là thật sự. Bất kể ai bị hạn chế trong một không gian nhỏ như vậy mà lại liên tiếp bị người ngoài tới xâm lấn thì đều cảm thấy không cam lòng, nhất là Elf còn chút trí tuệ. Sức mạnh tàm tạm thì còn đỡ, đằng này nàng lại là người mạnh mẽ hiếm thấy, nếu xuất hiện trên Đại lục Thần thú thì tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt của tất cả mọi người.

"Cái này... Ta có thể tìm cách xem, nhưng cũng không dám bảo đảm nhất định được".

Trâu Lượng nói, hắn không hề vỗ ngực bảo đảm. Đối phương có thể có loại ý nghĩ này sẽ không phải kẻ ngốc, coi người khác là kẻ ngốc thì chính mình còn ngốc hơn.

"Ha ha, trước hết cản ba mũi tên của ta, nếu như không chết ta sẽ cho ngươi thứ ngươi cần".

Vừa nghe xong trong lòng Trâu Lượng đã nguội lạnh, có điều Trâu thần côn tuyệt đối không thể bỏ cuộc giữa chừng. Ít nhất từ võ đấu đã biến thành văn đấu, vừa rồi thì một chút cơ hội cũng không có, bây giờ ít nhất có một chút hi vọng.

Elf mặt bạc vẫn rất tùy ý nhìn Trâu Lượng, "Chuẩn bị xong chưa?"

Trâu Lượng gật đầu, lá chắn Medusa hầu như xuất hiện trong nháy mắt, đồng thời mũi tên của Elf mặt bạc đã bắn ra không một tiếng động.

Hai mắt của Medusa mở ra, ánh sáng hóa đá chiếu ra ngoài, nhưng cấp bậc của Elf mặt bạc đã vượt qua phạm trù của ánh sáng hóa đá, chỉ có thể cầu khẩn có hiệu quả trở ngại.

Mà Trâu Lượng cũng biết rõ điều này, nguyên khí toàn thân tràn vào tay, hắn quát lớn một tiếng, mũi tên đã xuyên qua lá chắn Medusa, xuyên qua cánh tay hắn, tiếp tục bắn tới ngực hắn. Nhưng tay phải của Trâu Lượng đã bắt được mũi tên, bắp thịt nổi lên, toàn bộ sức mạnh đều dùng để nằm chặt mũi tên, mặc dù như vậy vẫn không thể ngăn cản thế bay của mũi tên, cả người bị đẩy lui mấy mét. Mũi tên nhọn xuyên qua tay phải đâm tới thân thể.

Vù ~ ~ ~

Sóng chấn động!

Hoàn toàn chấn động bên trong, mặc dù đã biết đối thủ đáng sợ nhưng biết và thấy thật sự là hai chuyện khác nhau.

Sóng chấn động cuồng bạo phối hợp với nguyên khí mạnh mẽ ngăn cản mũi tên màu lục ngừng lại trước khi đâm thủng trái tim Trâu Lượng.

Trong ánh mắt Elf mặt bạc cũng có vẻ kinh ngạc. Thực lực của đối phương rất yếu, nếu không phải vì loại cảm giác kỳ diệu đó và việc đối phương có thể hiểu chính mình thì căn bản nàng sẽ không cho hắn cơ hội.

Trâu Lượng rút mũi tên ra mang theo máu thịt ném xuống đất. Mũi tên này cũng đã kích thích sự dũng mãnh của Trâu thần côn, "Mũi đầu tiên!"

Không nhìn ra bất cứ cảm tình gì dưới lớp mặt nạ của Elf mặt bạc, chỉ có ánh bạc mơ hồ toát ra, "Mũi thứ hai!"

Trâu Lượng căn bản không thể đợi đối phương ra tay, phải phán đoán trước. Chắc chắn khi âm thanh của đối phương chấm dứt thì đối phương sẽ lập tức ra tay. Thời gian dừng lại của Trâu Lượng phải sử dụng từ sớm. Hắn không thể xem thường sức mạnh của cung thủ này, sợ rằng ngay cả Dư Triết cũng không nhất định là đối thủ của nàng.

Sự thật chứng minh hắn không hề tính toán sai chút nào.

Mũi tên đã đến sát chóp mũi hắn nhưng lại bị mạnh mẽ ngăn chặn. Thời gian dừng lại chính là năng lực của thần, bất kể tấn công kiểu gì chỉ cần ở trong tầm ảnh hưởng của nó đều chắc chắn sẽ bị chặn lại.

Trâu Lượng nghiêng người tránh ra mũi tên này. Thời gian dừng lại chỉ là tạm dừng, sức mạnh mũi tên mang theo không hề giảm bớt. Ý nghĩ bắt lấy mũi tên này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất trong đầu Trâu Lượng.

Tăng...

Mũi tên xé gió bay qua, đồng tử Elf mặt bạc cũng co lại một chút, "Ơ".

"Mũi thứ hai!"

Đây là lần đầu tiên đối mặt chính diện với cao thủ cấp bậc vượt xa mình nên hắn cũng phải dùng toàn lực. Cấp bậc kém quá nhiều, một chút cơ thắng cũng không có, hai mũi tên này hầu như đã buộc hắn sử dụng tất cả chủ bài của mình.

"Mũi thứ ba".

Khi Elf mặt bạc nói hết chữ "thứ" thì nhẫn lơ lửng của Trâu Lượng đã lóe lên ánh sáng. Đây là mũi tên cuối cùng, hắn phải đánh bạc xem đối phương có tư duy theo quán tính cho rằng hắn không biết bay hay không.

Vù ~ ~ ~

Không có bất cứ kỹ xảo nào, Trâu Lượng thẳng tắp bay lên không trung. Nhưng mũi tên thứ ba Elf mặt bạc lại không bắn nhanh như hai mũi trước, trường cung màu ngọc bích đã ngắm chuẩn Trâu Lượng, trong lòng Trâu thần côn rét lạnh.

Vù...

Sóng chấn động!

Tiên hạ thủ vi cường, có thể phá hoại chút nào hay chút đó, rất hiển nhiên thân thể của Elf mặt bạc cũng lắc lư một chút, một vệt sáng màu lục bắn về phía Trâu Lượng.

Trâu Lượng không nhìn, hắn căn bản không thể nhìn thấy đường bay của mũi tên, ít nhất hiện nay hắn còn không làm được. Nhưng mắt không nhnf kịp không có nghĩa là trong lòng không theo kịp.

Nhìn cũng không nhìn, hai tay đột nhiên vươn ra chụp vào không khí, đây hoàn toàn là một loại cảm giác.

Bắt được rồi!

Trâu Lượng vui vẻ trong lòng, bất cứ tấn công nào một khi tiến vào phạm vi sóng chấn động của mình đều sẽ lộ ra tung tích, nhưng liền sau đó mũi tên đã rời khỏi tay trực tiếp xuyên qua thân thể Trâu Lượng.

Đừng nói không có áo giáp mà kể cả có áo giáp cũng vậy. Sức mạnh điên cuồng trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể. Đây vẫn là lần đầu tiên Trâu Lượng được nhận thức loại cảm giác này, rất kỳ diệu. Hai tay hắn muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng kiểu gì cũng không làm được.

Thân thể vẫn ẩn chứa sức mạnh như cũ nhưng hắn bất lực.

Cảm giác này, thật mẹ nó khó chịu!

Elf mặt bạc nhìn thoáng qua Trâu Lượng, thần sắc âm u xoay người đi đến bên cây tính mạng. Có lẽ...đây là vận mệnh.

Trâu Lượng cũng rất bất đắc dĩ. Hắn đã thực sự sử dụng hết mọi chiêu có thể sử dụng, nhưng chênh lệch này quá lớn, bí cảnh cây tính mạng tại sao có thể xuất hiện chênh lệch to lớn như vậy chứ, thật là đen đủi.

Đau đớn về thể xác không là gì đối với Trâu Lượng, mặc dù là cảm giác sắp chết ý thức lẫn lộn cũng không thể dao động hắn. Hắn chỉ không cam lòng bỏ lỡ cơ hội này như vậy.

Tính mạng sắp tiêu tán, đột nhiên chiếc nhẫn màu tro không có bất cứ họa tiết trang trí nào trên ngón tay út của Trâu Lượng bỗng phát sáng rực rỡ, trong nháy mắt ánh sáng hoàn toàn bao phủ Trâu Lượng. Luồng ánh sáng mãnh liệt vậy mà mở rộng đến cây tính mạng, cây tính mạng như có phản ứng, lá cây lay động xào xạc dường như vô cùng vui vẻ.

Bước chân của Elf mặt bạc dừng lại, nàng giật mình nhìn cây tính mạng sau đó lại nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi. Gã Thú tộc trúng một mũi tên phải giết của nàng vậy mà lại...không chết.

Chính Trâu Lượng cũng thấy rất thần kỳ, sức sống đã sắp biến mất lại chảy ngược trở về, tựa hồ còn hấp thu một ít sức mạnh của cây tính mạng. Trong nháy mắt đó hắn tựa hồ có một lần trao đổi với cây tính mạng.

Là một trong những tồn tại cổ xưa nhất của Thông thiên cảnh, Trâu Lượng nhìn thấy một vài hình ảnh, trong hình ảnh hắn thấy có một vài...con người. Bọn họ nói ngôn ngữ nhân loại lưu loát, họn họ nhìn cây tính mạng chỉ chỉ trỏ trỏ, có người đang nói chuyện rất nhiều, tựa hồ tỏ ra rất hài lòng đối với "nơi tị nạn" này, loài người sẽ có một cuộc sống mới...

Ánh sáng dần biến mất, Trâu Lượng từ không trung rơi xuống. Cú ngã này rất nặng, hoàn toàn không có bất cứ biện pháp phòng ngự nào, suýt nữa Trâu Lượng bị ngã gãy xương sống.

Xoa xoa vết thương... Vậy mà đã hoàn toàn khép lại. Mặc dù trong Thông thiên cảnh là trạng thái thú linh nhưng tất cả mọi cảm giác không có bất cứ khác biệt nào với thực thể. Loại chữa trị triệt để này cho dù là chiến ca chữa trị của Lộ Dao cũng không thể làm được. Hắn có thể cảm thấy sức mạnh dư thừa trong cơ thể, đây là thật sự khôi phục, tựa hồ còn có thêm chút gì đó!

Chiếc nhẫn Hổ Tà đưa cho hắn!
Bình Luận (0)
Comment