Hùng Ca Athanor

Chương 1 - Athanor Vinh Diệu

HÙNG CA ATHANOR – CHƯƠNG 1: ATHANOR VINH DIỆU

Athanor, một danh xưng dành cho vùng đất nơi đấu khí – ma pháp, thần – ma lực và những truyền kỳ vô hạn khai sanh. Nơi mà tình yêu – thù hận, yên bình – chết chóc đồng thời nảy sinh tiếp diễn không ngừng. Chẳng ai biết cái tên Athanor có từ đâu, ai đặt tên nhưng nó đã là một danh gọi để gọi thế giới này – Đất mẹ muôn loài.

Tình đến nay Athanor đã trải qua cho mình nhiều thời kỳ thay đổi, tính từ buổi bình minh của thế giới đến thời kỳ chư thần thối lui và tòa thánh ngự trị. Những con người, những cái tên và những trận chiến lần lượt đi vào lịch sử. Đến nay, chẳng còn mấy ai nhớ rõ danh vị các vị chân thần sáng tạo thế giới nữa, mà hùng ca – huyền sử người dân Athanor còn nhớ đến đầu tiên đó chính là Edras.

Sử của Athanor gọi đó là thời kỳ khai sáng, để nói về khai sáng kỉ nguyện trước hết cần phải hiểu rõ khái niệm về ma pháp. Sau khi chư thần Athanor thoái ẩn, muôn loài vùng lên chiếm cứ các vùng đất khác nhau trên lục địa. Mà trong đó, tinh linh tộc là giống loài được xem như tân chủ nhân của Athanor. Với tín ngưỡng là Tổ thụ Bình Minh, người của tộc tinh linh tin vào tự nhiên và yêu chuộng hòa bình – gắn kết muôn loài. Rất nhiều các thú nhân tộc khác như sư nhân, hùng nhân, ngưu nhân, kình nhân, … Đều tung hô tinh linh là lãnh tụ trong liên minh rừng già của mình và mở ra thời kỳ hòa bình.

Tuy nhiên, vạn vật hữu nhị cực. Thế giới Athanor cũng có cho mình một lực lượng tương phản với sáng tạo đó là hủy diệt. Ở rìa bên kia của thế giới, sâu dưới lòng đất tăm tối là Vực hỗn mang. Nơi sanh ra, cội nguồn của sức mạnh tà ác và những giống loài khát máu.

Trải qua mấy ngàn năm yên bình, một giống loài nhỏ bé yếu đuối tuy nhiên mang cho mình lực lĩnh ngộ, sáng tạo và khả năng nhân rộng vô cùng đáng kinh ngạc đã có cho mình những bước tiến lớn – Nhân tộc. Họ đã tìm tòi và phát hiện ra cái cách mà có thể vận dụng được sức mạnh của thế giới Athanor, họ gọi đó là ma pháp. Mà bậc thầy của Quang Minh, truyền kỳ được thế hệ sau tôn kính gọi với cái danh xưng Đại đạo sư chính là người đầu tiên trong thiên địa nhận được sự tán thành của Quang Minh – Edras.

Tại nơi gần nhất với thần tích cổ đại – Thánh Sơn Orphean chính là nơi Edras truyền đạo cho vạn loài. Thuở đầu tiên Edras thu nhận rất nhiều đệ tử mà trong đó có rất nhiều cái tên sau này đã trở nên huyền thoại: Volkath, Marja, Maloch, ilumia, …

-Quang minh là chúa tể ban phát ánh sáng, đức tin và hy vọng. Là người khai sáng vật vật quy tắc.

Âm thanh già cõi của Edras vang lên bên tai khiến các học đồ nhỏ tuổi chăm chú lắng nghe. Duy chỉ có hắn – Volkath là treo trên môi một nụ cười khó hiểu có chút khinh bỉ nhàn nhạt. Mọi thứ đều thu vào trong tầm mắt Edras, tuy nhiên ông không vì đó mà ngừng lại. Ánh nắng chói chang chiếu rọi lên đỉnh Orphean, sự dịu nhẹ của ban mai không khỏi khiến cho tất cả cảm thấy thoải mái. Edras mở ra bàn tay, lập tức từ trong hư vô toát lên một ngọn lửa đỏ hồng khiến đám nhỏ ngây ngẩn, trầm trồ không ngớt. Một buổi sáng yên bình cứ thế trôi qua, tưởng chừng như phút giây đó sẽ là vĩnh hằng.

Edras mang trong mình tấm lòng của một hiền giả, ngài chỉ mong muốn truyền đạt quang minh cùng tri thức của mình đến khắp mọi ngõ ngách trên đại lục. Lòng nhân từ của ngài là không phải bàn cãi. Đã nhiều lần Edras trò chuyện, cố gắng thấu hiểu đứa học trò nhỏ Volkath tuy nhiên vô dụng. Tất nhiên, Edras ẩn ẩn có thể cảm giác được rằng Volkath là nhân tố quyết định thay đổi thế giới - Ắt là nhân vật dẫn đầu thế hệ sau. Tuy nhiên Edras không thể biết được rằng lý tưởng của Volkath chính là tự do tuyệt đối, là kiêu ngạo duy ngã độc tôn.

-Anh Volkath, anh không thích bài giảng của Đạo sư sao?

Hướng đôi mắt to tròn, đáng yêu cùng đôi má lúm đồng tiền với gương mặt ngây thơ non nớt – Majra hỏi.

Volkath tựa như bị lôi trở về thế giới thực tại từ trong nghĩ suy, đưa mắt hướng nhìn đến gương mặt ưu mỹ nhỏ tuổi hơn mình, hắn đưa tay lên đặt lên đầu Marja xoa nhẹ, cất tiếng:

-Ta không, lời của Đạo sư đều là chân lý. Các ngươi đều thích nghe, có phải thế không? Chỉ là…

Lời cuối cùng đến đây đứt quãng, Volkath vẫn còn một câu “Chỉ là không cùng chí hướng” vẫn chưa nói ra miệng. Majra cái hiểu cái không, gật gật cái đầu nhỏ nhắn. Mặc cho Volkath xoa lấy làn tóc mượt của mình, Majra có chút hây hây má hồng ngượng ngùng.

Phía xa xa sau đám đồng học, Kahlii cũng dõi mắt nhìn về hướng Volkath. Đáy lòng dâng lên chút ghen tị với Majra. Không biết từ lúc nào mà trong mắt cô, Volkath đã trở nên quan trọng…

Kahlii cũng không biết rằng, tính từ lúc này mà trong lòng Volkath thì Majra đã ngày càng trở nên quan trọng thông qua những lần tiếp xúc, gặp gỡ. Còn Kahlii thì ngày càng mờ nhạt đi, tất cả cũng chỉ vì cô không dám bày tỏ lòng mình…

Trong lòng Volkath, có ba người con gái tại đây anh yêu quý nhất đó là Kahlii trầm mặt nhưng luôn có những điều bí ẩn quanh cô khiến anh không khỏi hiếu kỳ. Đò là Majra người luôn tiếp cận anh, bày trò để làm anh vui. Và cuối cùng, đó là ilumia – Người luôn tỏa sáng nhất.

Ilumia, người luôn được đạo sư Edras tán đồng bởi thiên phú với ma pháp của mình. Ấy thế mà nhân cách của ilumia thì Edras luôn cảm thấy rằng vẫn chưa đủ đầy. Đó là trăn trở, nguyên do mà ngài luôn cố gắng vun trồng cô. Bởi lẽ, ngài hiểu rằng “dạy bảo” là cả một quá trình thay đổi sinh linh. Tiếc rằng, chẳng có ai trong số họ có thể chân chính kế nghiệp Edras…

Nhiều năm sau, Tháp Quang Minh đã được xây dựng thành hình. Mà cả ba vị ilumia, Kahlii, Majra đều được tôn làm thánh nữ. Còn bản thân Volkath sau khi học nghệ thành được chính Edras phong làm tối thượng thánh pháp sư cùng với bản thân trở thành hai người điều khiển ma pháp lực mạnh nhất Tháp Quang Minh.

Thế nhưng, trong lòng Volkath thì bấy nhiêu đó là chưa đủ… Bởi cái lý tưởng của hắn không chỉ như thế. Nhiều năm rong ruổi trên đại lục Athanor để truy tìm cái thứ có thể thõa mãn sức mạnh và truy tìm trong mình Volkath chưa từng bỏ cuộc.

Cho đến một ngày của mười năm sau, nơi đây tựa như một mảng tử địa nơi hoa cỏ sinh linh đều khác lạ - Đậm mùi vị của chết chóc và hủy diệt. Volkath hướng ánh nhìn về trung tâm vùng đất ấy, đôi môi nhếch lên để lộ nụ cười.

-Cuối cùng… Có vẻ như ta đã tìm được ngươi.

Tự sâu trong tiềm thức, tựa như có thứ gì đó thôi thúc Volkath rằng đây chính là thứ mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay rằng anh phải giải phóng cho nó khỏi trói buột. Volkath niệm thần chú, mặt đất rung động còn bầu trời thì biến sắc tựa như dự báo trước đại họa chẳng lành.

Bên ngoài vùng đất, lạ thay mọi thứ vẫn bình tĩnh đến lạ thường, một chướng nhãn nào đó đang che dấu đi mọi việc để ánh nhìn của đạo sư Edras chẳng thể nhìn tới.

-Ban cho ta, sức mạnh ta mong muốn!

Bình Luận (0)
Comment