Hùng Ca Athanor

Chương 2 - Chúa Tể Bóng Tối

HÙNG CA ATHANOR CHƯƠNG 2: CHÚA TỂ BÓNG TỐI

Suối nguồn sức mạnh hỗn mang thức tỉnh, ban ơn cho kẻ đánh thức nó đến để xâm lăng mặt sáng của thế giới này. Hỗn Mang chọn Volkath trở thành sứ giả của mình, luồng ma thuật hắc ám chứa đầy hỗn loạn giết chóc và máu tanh rót vào thân thể của Volkath. Hắn ngửa đầu tận hưởng mặc cho ma pháp quang minh trong thể nội bị tiêu thất, thay đổi. Qua thời gian, Volkath dường như đã nắm giữ được quy luật của thứ sức mạnh này... Nắm giữ được sứ mạng của bản thân.

- Đây là thứ ta đang tìm kiếm.... Từ giờ, gọi ta là Chúa tể bóng tối!

Đỉnh Orphean thần thánh, lão đạo sư Edras mở ra đôi con ngươi thương lão óng ánh sắc huy chói lọi nhìn về phương hướng vực Hỗn Mang. Tự trong hư vô, quang minh cho ngài biết kẻ địch truyền kiếp của ánh sáng và đức tin đã hé lộ ở phương xa. Edras đạo sư khẽ thở dài, cất tiếng lẩm bẩm:

- Cuối cùng nó cũng đến... Qủa nhiên không thể tránh khỏi.

Bên cạnh, Majra hiếu kỳ nhìn về phía ông chớp chớp đôi mắt đẹp. Dù đã là người tình của Volkath, trưởng thành hơn khi bé không ít thế nhưng nàng vẫn không tài nào hiểu thấu hết được 2 người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc sống của mình - Lão đạo sư và người cô yêu.

Một sớm mùa xuân nọ, khi con tim ngày càng rộn ràng thao thức và loạn nhịp mỗi lần nhìn thấy Volkath. Majra hiểu đáy lòng mình đã trao cho người con trai ưu tú ấy tất cả, để rồi từ một cô bé líu ríu bên cạnh Volkath mà Majra đã theo đuổi chàng từ đấy. Ròng rã nhiều ngày đêm, cuối cùng cái ôm của Volkath cũng dành cho Majra. Chuyện tình của họ có vẻ như tuyệt đẹp, tiếc là nó đã mang một người bạn đi xa mãi. Đó chính là Kahlii - Từ một cô gái đơn thuần rụt rè giờ Kahlii trở nên thù ghét mọi thứ. Để rồi một ngày nọ Kahlii giã từ tòa thánh để ngao du tứ bể. Đến nay, không ai biết cô đang ở đâu làm gì trên đại lục, có lẽ trừ đạo sư ra.

Mấy ngày sau, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Có vẻ như đạo sư chưa muốn điều trong lòng ông trở thành mối lo ngại trong lòng tất cả. Lúc này, Volkath trở về tòa thánh. Hắn vừa đặt chân vào lãnh địa đỉnh thánh sơn Orphean thì một thanh âm thương lão vang lên bên tai hắn, tựa như xuất điểm từ trong linh hồn:

- Volkath, trở về rồi sao? Lên đỉnh Tòa thánh gặp ta.

Chính là thanh âm đạo sư Edras gọi hắn. Volkath vì không muốn để lộ điều gì kì lạ nên đã thu liễm toàn bộ khí tức ma quân của mình. Hắn nhoẻn miệng cười, nhanh chân bước lên đỉnh thánh tòa.

Nơi đó, Edras đạo sư đang ngồi yên lặng hướng về quang minh như mọi ngày. Tuy nhìn có vẻ bình thản thật ra một tia linh cảm đã chạy qua trong ông. Bởi lẽ khi nhìn thấy Volkath lần này, ông mơ hồ cảm nhận ma lực trong Volkath ẩn ẩn có xu hướng ngang bằng với mình. Điều đó khiến ông xửng sốt và có chút hoài nghi trong lòng. Bởi lẽ, trước đây Volkath chí có ma lực chưa đến một thành ma lực của ông thì làm sao có thể nhanh chóng mạnh mẽ lên như thế? Nên biết, ma lực trong ông đã ở một đẳng cấp cao hơn, chúng đã chuyển hóa thành Thứ thần lực rồi. Chẳng lẽ tiểu tử này đã được quang minh chấp thuận rồi hay sao? Nhưng bản thân mình vẫn còn tại thế, đáng lẽ điều đó chưa diễn ra mới đúng.

- Lão sư, con đã đến.

Thanh âm của Volkath kéo Edras đạo sư quay trở về hiện thực.

- Volkath, ta cảm thấy hướng Đông Nam có sự tình không đúng, con cũng vừa hay đi qua khu vực gần đó. Có cảm thấy điều gì khác thường không?

- Bẩm đạo sư, điều mà người còn không thể rõ ràng tất nhiên đồ nhi không thể cảm giác đến.

Edras khẽ nhíu mày, gật đầu. Rồi lại nói:

- Con hãy đến đó thêm một chuyến, ta hy vọng con có thể phát giác điều gì đó.

Edras nói lên tiếng lòng, dù nghi hoặc nhưng thật sự trước mắt tại tòa thánh lão đã xem Volkath như người thừa kế và thực sự ngoài lão ra thì hắn chính là người mạnh nhất tòa thánh rồi.

- Thưa lão sư, sự việc hệ trọng. Xin cho phép đồ nhi dẫn theo Maloch cùng Majra.

Edras suy nghĩ một lát rồi gật đầu, Volkath sau đó liền rời đi. Hắn quay lưng lại với sư phụ của mình mà bỏ đi, lần ra đi này rất có thể là mãi mãi. Để đưa hỗn mang đại thịnh, hắn không thể làm một mình. Mà trong lòng hắn tất nhiên Maloch - Người anh em tận tụy chính là cái tên sáng giá đáng tin tưỡng duy nhất, ngoài ra thì Majra người hắn yêu tin chắc cũng không để hắn phải thất vọng.

Thật ra thì Volkath không chắc rằng Majra sẽ nghe theo mình. Bởi lẽ nàng đã thấm nhuần tư tưởng của lão sư rằng quang minh là tất cả và hắc ám chính là tai ương. Mà hơn ai hết một khi đã chứng kiến, hắn hiểu rõ hắc ám trong lời lão sư chính là Vực hỗn mang.

Ở bên kia phía thao trường, Maloch là một cái tên không ai không biết bởi sức mạnh và độ dũng cảm của hắn. Maloch tựa như một chiến thằng xung phong nhấn chìm mọi kẻ địch với danh xưng Mãnh Cuồng. Lúc này, Maloch đang vật tay với hai chiến sĩ cơ bắp cuồng cuộng.

Hai tay của hắn phân biệt chống đỡ lấy hai người đàn ông lực lưỡng mà không ngã. Maloch cười to nói:

- Ha ha, Thiết Vệ và Kỵ Đoàn đội trưởng. Các vị đã dùng sức chưa đấy!

Không sai, đang so tài cùng Maloch chính là Thiết Vệ thành quân đội trưởng và Tòa thánh Kỵ sĩ Đoàn đội trưởng. Một người thuận trái một kẻ thuận phải, cả hai thuộc top những chiến binh Tòa thánh nổi tiếng nhất đương thời.

Rõ ràng, hai vị đội trưởng đã nghiến cả răng gân hết cả cổ thế nhưng Maloch vẫn vững như tường đồng. Hắn thích ý kéo tay, rầm một tiếng cả hai đội trưởng đều thua. Tiếng cổ vũ hò reo quanh thao trường lấn át tất cả thanh âm, không khí phải nói là cuồng nhiệt vô cùng.

Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên trên vai Maloch. Hắn quay đầu liền nhìn thấy Volkath đang nhoẻn miệng cười nhìn hắn, Maloch vội thốt lên:

- Đại ca!

Các binh lính khi nhận ra người đến cũng giật mình hành lễ. Trong thánh tòa thì địa vị của của Volkath gần với Edras đạo sư nhất, tuy nhiên như bọn họ có người còn chưa từng được nhìn thấy đạo sư dù là một thoáng qua cho nên Volkath bình thường chính là đại nhân vật lớn nhất mà họ có thế thấy.

- Ừm, ngày mai theo ta ra ngoài một chuyến. Nhớ, thu xếp cho tốt.

Maloch nhìn vào vẻ mặt của Volkath, biết hắn đang nghiêm túc. Dù không rõ vì sao và có chút sững sờ nhưng Maloch vẫn không hề hoài nghi mà gật gật đầu. Nói xong, Volkath liền rời đi.

Binh linh xung quanh cũng ngơ ngác không kém tuy nhiên họ đều biết ý mà không hỏi nhiều. Mấy chốc, bầu không khí thiết huyết ồn ào lại quay về trong thao trường.

Bình Luận (0)
Comment