Lại một lần chịu cảnh tù binh
Một mình lặng lẽ làm thinh cũng nhàn
Đàn kiêu tích tịch tình tang
Ai mang dòng máu tình lang trở về.
...
Biết đối phương cảnh giới cao hơn. Lạc Tinh dứt khoát không hoa chiêu gì. Cứ làm theo nàng ta, rồi ngồi xuống nhắm mắt lại, mặc cho đối phương bày bố.
Nữ phụ tuyệt sắc kia bắt đầu cầm túi trữ vật, thần thức xem xét qua một chút, khuôn mặt nàng hơi biến đổi. Nàng bắt đầu đọc qua các viên đá ký ức.
Sau đó ngây dại nhìn Lạc Tinh.
"Giống... Thật giống mà."- Từ ban đầu nữ phụ đã thấy Lạc Tinh giống một người, nhưng chắc chắn không phải người nàng quen kia. Mang tâm trạng rối bời, nên nàng mới không ra tay. Nếu không, có mười cái mạng Lạc Tinh cũng chết. Dù sao hắn đang ở thời khắc mấu chốt, làm gì có cơ hội phòng thủ. Cảnh giới Lạc Tinh qua mấy đợt kỳ ngộ, đã mạnh gấp mười lần lúc hắn ở Hoàng Liên Sơn Mạch nhưng vẫn thua xa nàng ta. Dù sau nàng tu luyện sớm hơn Lạc Tinh mấy ngàn năm.
"Ngươi tên gì? Chớ nói dối. Không thì chớ trách bổn Hoàng."- Linh lực nữ phụ tản ra phạm vi trăm mét. Lạc Tinh đừng nói hành động. Hơi thở cũng có chút khó khăn.
"Xong.... Chắc chắn là hoàng giả chi cảnh rồi. Không lẽ là vị Nguyên Tiên Hoàng kia?"- Lạc Tinh nuốt nước miếng, những nghĩ lại, nàng ta không hề có sát khí. Nên hắn đành nói thẳng: "Ta là Trần Tiểu Ngư."
"Quả nhiên là bạc tình lang."
"Ặc.... ai bạc tình?"- Lạc Tinh ngớ người.
"Thằng cha ngươi chứ ai."
"Hả..."- Lạc Tinh im lặng, sau đó hiểu ra, không phải nàng ta chửi mình, có lẽ nàng là tiểu tình nhân của Trần Tiên Hoàng, cha trên danh nghĩa của Trần Tiểu Ngư.
"Theo ta..."- Nữ phụ khẽ biến mất, lúc xuất hiện là đã bên cạnh Lạc Tinh, tiếp đó nàng nắm vai Lạc tinh. Cả hai bay đi nhanh về hướng bắc. Lạc Tinh biết đây là lúc mình nên yên lặng.
Một ngày sau. Cả hai bắt đầu đến vùng đất khá hoang vắng. Nàng khẽ vẫy tay, Một hang đá dài , sâu hai mươi mét cứ thế bị khoét ra, tiếp đó nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một động phủ nhỏ.
"Vào đây, cấm đi đâu."- Dứt lời, cô gái ném Lạc Tinh vào đó rồi biến mất.
"Xem ra, ta nhầm về thế giới này ah."- Cứ tưởng Tiên Hoàng là cảnh giới cuối. Xem như thực lực bản thân hắn thua một cảnh giới vẫn có thể đi ngang. Nhưng với thực lực thể hiện ra của cô gái này. Có vẻ Hoàng cảnh không phân ra bốn tiểu cảnh giới nhỏ. Mà có thể có cách phân chia khác. Nàng ta thực lực thể hiện, gấp ba mươi lần Lạc Tinh trở lên. Hắn dù có muốn mang ra tất cả át chủ bài, cũng chưa chắc có tác dụng lớn.
Mấy ngày liên tiếp, Lạc Tinh không ra khỏi phòng. Nữ hoàng giả kì bí kia cũng không đến làm phiền, có lẽ nàng chưa làm ra quyết định sẽ xử lý Lạc Tinh như thế nào.
Lạc Tinh không có chuyện gì làm nên lấy Thiên Âm Cầm ra luyện hóa. Dù gì nó cũng là Địa Giai đỉnh phong. Để kích hoạt nó cần sáu Tiên Vương động loạt hợp lực.
Đã từng dùng Thái Thượng Thiên Không Quyết tu luyện, có ngàn vạn phân thân. Cầm Kỳ Thi Họa không gì Lạc Tinh không biết. Nên đàn vài bản nhạc là chuyện quá dễ dàng.
"Đàn kêu tích tịch tình tang
Tình chàng ý thiếp ngổn ngang tơ hồng
Ai kia vẫn mãi ngóng trông
Quân ơi Quân hỡi sao lòng nhớ mong."
Tiếng đàn du dương không dứt, âm thanh tái tê vang vọng khắp núi non.
Xem như giải sầu. Mỗi ngày Lạc Tinh đều dành vài canh giờ tập luyện cầm âm. Vũ khí này khá nho nhã. Âm luật người gãy càng cao, khả năng câu thông phát huy càng mạnh.
Nữa tháng sau, Lạc Tinh chính thức được khí linh của Thiên Âm Cầm nhận chủ.
Đây là điều mà sáu tên thích khách lúc trước cũng không làm được. Chúng chỉ là đơn giản sử dụng như vật chết. Không phát huy ra được ưu điểm của Thiên Âm Cầm. Do Thiên Âm Cầm có linh tính. Nếu chủ nhân nó không có ngộ tính, không am hiểu âm luật thì rất khó để nó nhận chủ.
Lúc này cô gái bắt Lạc Tinh cũng đang phiền muộn. Nàng là Bích Ba Tiên Hoàng, thành danh mấy ngàn năm. Khi xưa xem như có một mối tình với Trần Tiên Hoàng. Nhưng là kẻ đến sau, nàng không muốn tranh giành với Lạc Hà Phi, một người bạn tốt của nàng cũng là hoàng hậu của Tiên Quốc. Nên rút đi ở ẩn. Sau đó Trần Tiên Hoàng mất đi. Nàng cũng khá đau buồn, không xem vào thế sự.
Tuy nhiên, hiện tại gặp lại con trai người xưa, hình dáng giống chín phần, bao kỉ niệm ùa về.
Vô tình tiếng nhạc lại cộng hưởng. càng làm xúc động trong lòng nàng lớn. Nhiều lần nàng muốn phá cửa xông vào, nhưng kiềm lại. Nhớ năm xưa, Thiên Âm Cầm là vật tùy thân của Trần Tiên Hoàng. Sau đó khi thành hoàng vị, hắn mới đổi vũ khí Thiên Canh Kiếm. Tiếp đó, ông ta tặng Thiên Âm Cầm cho con gái, con gái lấy chồng tặng cho người khác, sau vài lượt luân chuyển. Giờ lại trở về tay Lạc Tinh.
"Trần Tiểu Ngư, Ta đi một chuyến, tháng sau quay lại. Nếu ngươi tìm cách rời khỏi chớ trách ta. Nhớ, bên ngoài còn lắm kẻ muốn giết ngươi."
Không đợi Lạc Tinh hồi âm. Nàng đã biến mất.
Đương nhiên Lạc Tinh không dám rời đi. Căn phòng này rõ ràng có cấm chế. Quan trọng ở đây an tâm tu luyện, hợp ý Lạc Tinh. Dù sao nếu nàng ta có ác ý thì hắn đã chết từ lâu. Âm Dương Nhãn giúp cho Lạc Tinh có thể nhìn người khá tốt, hắn có thể biết đối phương có ý đồ xấu gì với mình không. Trong mắt nàng ta , Lạc Tinh chắc chỉ mạnh hơn con kiến một chút. Cũng không cần hoa chiêu làm gì, có thể đạp chết bất cứ lúc nào.
-- Do phu nhân sắp lâm bồn nên một chương hơi ngắn. Hi vọng các đạo hữu ủng hộ tinh thần, chứ hiện tại 1 ngày chưa được 100 lượt xem, đáng buồn thay.--